Vu Thần Kỷ

Chương 167: Chương 167: Bạn cũ




Cơ Hạo tỉnh. . . .

Mở mí mắt cay cay, nhìn thấy là trần nhà bằng đá. Đá đen sì tính chất bóng loáng nhẵn nhụi, mài thật sự phẳng.

Lay động đầu một chút, Cơ Hạo phát hiện mình nằm ở trên một phiến đá lớn. Phiến đá dài ba trượng rộng hai trượng dày ba thước, lạnh như băng, cứng rắn, ngay cả một khối da thú cũng không lót.

Vách tường xung quanh cũng đen sì mài phẳng như gương, đây là một gian nhà đá dài rộng năm trượng. Trừ Cơ Hạo nằm trên phiến đá lớn này, trong phòng chỉ có một cái đài đá ngăn nắp chính giữa, bên cạnh bày bốn cái đôn đá.

Trên đài đá đặt một cái đèn đá nho nhỏ, trong đèn đá to bằng đầu người trưởng thành đựng đầy dầu màu vàng, một cái bấc đèn cứng rắn đặt ở trong đèn đá hừng hực thiêu đốt, ánh lửa màu đỏ vàng chiếu sáng toàn bộ nhà đá, đây là nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Cạnh đầu Cơ Hạo đặt một cái bát to đất thó chế thành, bên trong còn sót một chút nước thuốc dinh dính màu đen, đang tản mát ra mùi tanh hôi làm người ta buồn nôn. Cơ Hạo nhếch nhếch miệng, trong miệng hắn tràn đầy mùi tanh hôi đáng sợ đó, hắn thiếu chút nữa nôn ra.

“Trái tim bọ cạp, túi độc của rắn độc, đuôi rết, bàng quang dơi… Đơn phương này…” Ngón tay Cơ Hạo chấm chấm nước thuốc trong cái bát to, đặt ở trên đầu lưỡi chép chép một cái, vẻ mặt đau khổ nói: “Thế mà còn là trái tim Huyết Câu Hạt ngàn năm, dùng để chữa ngoại thương không còn gì tốt hơn, nhưng hương vị này…”

Một lão nhân thân hình khỏe mạnh giống như cây tùng xanh ngồi bên cạnh đài đá, lão mặc một cái áo vải thô dài sạch sẽ, mái tóc dài bạc trắng trên đầu thả chỉnh tề ở sau lưng, đuôi tóc hầu như đã buông đến trên mặt đất.

Khi Cơ Hạo thức tỉnh, hắn đang ngồi ở trên đôn đá không chớp mắt nhìn chằm chằm trên dưới Cơ Hạo đánh giá.

Nghe được Cơ Hạo nhanh như vậy phân tích ra bốn loại thành phần chủ yếu trong nước thuốc, lão nhân vui vẻ cười, vỗ nhẹ nhẹ đầu gối cười nói: “Tự Văn Mệnh lần này dẫn theo đứa nhỏ tốt trở về. Hắc, ngươi cũng hiểu vu dược?”

Nói đến hai chữ ‘vu dược’, trên khuôn mặt bóng loáng đầy đặn, giống như trẻ con của lão nhân không khỏi kéo lên một trận thần quang, mặt mày vui vẻ chòm râu cũng thiếu chút nữa bay lên. Hắn liếc thấy Cơ Hạo, biểu cảm trên mặt đã rõ ràng đang lớn tiếng kêu to —— ‘Ta là đại hành gia phương diện vu dược, đứa nhỏ, nhanh đến ngưỡng mộ ta đi’ !

Cơ Hạo đứng thẳng kéo vạt áo nhìn nhìn thân thể.

Mười mấy vết thương trong suốt trên người ban đầu đã khỏi, không lưu lại chút vết sẹo. Hơn nữa cơ thịt một lần nữa mọc ra không thể hiện suy yếu chút nào, đã khôi phục đến trạng thái cường thịnh nhất.

Hơn nữa trong cơ thể còn có một luồng dược lực hùng hồn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, luồng dược lực nóng hầm hập này giống như mấy con chuột nhỏ, đang chạy tới chạy lui ở trong cơ thể Cơ Hạo, cung cấp tinh lực dư thừa cho hắn.

“Vu dược, hiểu một chút.” Cơ Hạo nhìn lão nhân cười nói: “Ta mới chào đời ba tháng đã có thể đi có thể chạy, có thể nói chuyện, cho nên đại vu tế trong tộc nói ta là thần đồng tổ linh ban xuống, từ nhỏ đã đem ta mang theo bên người. Học suốt mười năm.”

Lão nhân khẽ nhíu mày, cười nói: “Ồ? Chỉ học được mười năm, đã có thể phân biệt ra dược liệu chính trong bát ‘Tứ Toàn Thang’ này của ta, bộ tộc các ngươi truyền thừa cũng không thường đâu. Ở Nam Hoang, ngươi cũng xuất thân đại bộ lạc nhỉ?”

Cơ Hạo gật gật đầu, cười nói: “Kim Ô bộ, ở Nam Hoang coi như có chút tiếng tăm.”

Lão nhân giật mình gật gật đầu. Hắn bấm ngón tay bắt đầu tính toán: “Ô, Kim Ô bộ sao? Nam Hoang chỉ có Hỏa Nha… Các ngươi đã khôi phục tên tộc?”

Một mảng hồng quang hiện lên ở trên mặt lão nhân. Vẻ mặt hắn nhìn về phía Cơ Hạo càng thêm hiền lành hòa ái: “Một ngàn bảy trăm năm trước, ta từng đi Nam Hoang du lịch, không cẩn thận bị một con Lục Văn Thiết Lạc Đầu cắn bị thương, thiếu chút nữa chết ở nơi đó, là Hỏa Nha… Kim Ô bộ đại vu tế Cơ Tùng của các ngươi đã cứu mạng ta.”

Trong lòng Cơ Hạo nhất thời lộp bộp một cái, Đại Vu tuổi thọ dài nhất cũng chỉ khoảng ngàn năm. Lão nhân này một ngàn bảy trăm năm tiền trước đã từng đi Nam Hoang? Như vậy hắn khẳng định là tồn tại Vu Vương vượt qua Đại Vu cảnh thậm chí càng cường đại hơn.

Từ trên phiến đá nhảy xuống, Cơ Hạo hướng lão nhân nghiêm nghị hành một lễ: “Thì ra là bằng hữu của a công, ta là Cơ Hạo.”

Lão nhân cười liên tục gật đầu: “Khó trách Tự Văn Mệnh muốn ta chiếu cố tốt ngươi, thì ra ngươi là con cháu Cơ Tùng. Cơ Tùng đâu? Hắn mấy năm nay khỏe chứ? Ta còn nói, chờ qua mấy trăm năm nữa, ta có rảnh, thì đi tìm hắn hảo hảo ôn chuyện.”

Trên mặt Cơ Hạo hiện lên một mảng ảm đạm.

Mặt lão nhân chợt cứng đờ, trong mắt hai hàng nước mắt ‘Ồ ồ’ tuôn xuống: “Úc, lão bằng hữu cũng không còn sao… Cũng phải, tuổi hắn so với ta còn lớn hơn một chút. Hắn chưa thể đột phá sao? Lần đó gặp hắn, hắn còn nói muốn thử một chút dùng Hỏa Nha tinh huyết phối chế vu dược, xem có thể đột phá Vu Vương cảnh hay không.”

Cơ Hạo không hé răng, đối với hữu tình của một lão nhân hơn một ngàn năm trước, Cơ Hạo cảm thấy lời gì cũng quá thiếu sức nặng.

Nặng nề thở dài một hơi, lão nhân đứng dậy, hướng Cơ Hạo vẫy vẫy tay: “Ta là Ngũ Long Nghiêu, ngươi gọi ta Ngũ Long a công là được. Tự Văn Mệnh đem ngươi ném ở đây, bản thân lại không biết chạy đi làm gì. Đã đến đây, thì an tâm ở lại nơi đây đi, học tử tế mấy thứ.”

Cơ Hạo theo Ngũ Long Nghiêu đi ra khỏi nhà đá, đồng thời âm thầm cân nhắc cái tên này.

Ngũ Long Nghiêu, Ngũ Long là dòng họ, Nghiêu mới là tên của lão nhân. Ngũ Long thị, Cơ Hạo mơ hồ đối với dòng họ này có chút ấn tượng, hẳn là huyết mạch đến từ bộ tộc cực kỳ cổ xưa nào đó, có được bối cảnh cực kỳ phi phàm.

Đẩy ra cửa đá dày nặng của nhà đá, ngoài cửa là một hành lang sạch sẽ, tinh tế, không có bất cứ vật gì trang trí, giống với căn nhà đá mài tới trình độ phẳng như gương.

Hành lang rộng mười trượng, cao trăm trượng quy mô kinh người, có không ít nam nữ mặc áo dài vải thô lui tới ở trong hành lang. Cơ Hạo theo hành lang hướng xung quanh nhìn quét, phát hiện trên hành lang cách mỗi mười trượng sẽ mở ra một cánh cửa, có một số cửa đá mở rộng, bên trong là phòng ở kích thước giống với nhà đá Cơ Hạo mê man, đơn giản giống nhau.

Ngũ Long Nghiêu mang theo Cơ Hạo theo hành lang đi hướng ra phía ngoài, vừa đi, vừa chỉ vào thẻ đồng được khảm trên cửa đá nói: “Nhớ kỹ, nhà đá ngươi vừa rồi nghỉ ngơi là ‘Đồ bộ nam chúc hành hỏa đệ thập bát vạn cửu thiên bát bách thấp thập nhất hào (số thứ tự 189871)’ .”

“Đồ bộ, đại biểu ngươi ở Vu điện vẫn là thân phận học đồ.”

“Nam chúc, ngươi là đến từ Nam Hoang đại lục.”

“Hành hỏa, ngươi xuất thân bộ tộc hỏa chúc huyết mạch (hỏa thuộc tính), thuộc tính vu lực của ngươi chính là hỏa tính.”

“Con số còn lại, thì không cần giải thích. Về sau gian phòng này sẽ thuộc về ngươi sử dụng.”

Cơ Hạo gật đầu nhớ kỹ con số này, đồng thời vì tin tức kinh người chất chứa phía sau con số này cảm thấy da đầu phát tê từng đợt.

Theo hành lang nhanh chóng tiến tới gần trăm dặm, lấy tốc độ của hai người, vậy cũng chỉ là thời gian một chén trà nhỏ mà thôi, Ngũ Long Nghiêu rẽ một cái, liền tới trong một hành lang khác quy mô càng thêm kinh người, càng thêm rộng lớn.

Hành lang này rộng chừng ba dặm, cao tới hai mươi dặm, trong hành lang không chỉ có từng đại đội người đi đường lui tới, giữa không trung còn có người quanh thân ánh lửa mơ hồ cấp tốc phi hành.

Ngũ Long Nghiêu chỉ vào hành lang này cười nói: “Đây là ‘Quý’ đạo xếp hạng cuối cùng trong mười hành lang chính của Vu điện, đường bên phụ thuộc mười con đường chính, là nơi các ngươi bọn học đồ này ở lại. Mà hai bên con đường chính này, ở lại đều là…”

Còn chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng nổ lớn, một cánh cửa đồng xanh cạnh chủ đạo ngoài mười mấy dặm bị nổ chia năm xẻ bảy, một lão nhân cả người cháy đen lảo đảo từ trong đó đi ra, ‘Thùng’ một cái cắm đầu ngã xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.