Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 187: Chương 187: Nó là con ta (1)




Nếu là địch nhân, thì sẽ vĩnh viễn không cho thời gian chờ mình chậm rãi trưởng thành, mình phải không ngừng tăng cường, chỉ có thực lực tuyệt đối, mới có thể bảo hộ mình, mới có thể thủ hộ thân nhân, thủ hộ hết thảy mình để ý, nhưng hiện tại không còn kịp rồi.

Trảo ấn hạ xuống, càng ngày càng gần, ở trong đồng tử của Đỗ Thiếu Phủ càng ngày càng lớn, giờ khắc này, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác được rõ ràng, ở trước mặt cường giả chân chính, mình nhỏ bé như thế nào.

- Nếu nó thiếu một sợi tóc, ta sẽ để ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này...

Bỗng dưng, thời điểm trảo ấn của hắc y nhân cách Đỗ Thiếu Phủ không đủ ba tấc, một thanh âm nhàn nhạt ở phía sau Đỗ Thiếu Phủ truyền ra...

Sau đó phía sau Đỗ Thiếu Phủ, một thân hình cao ngất từ từ đi ra, nhìn như thong thả, nhưng nháy mắt đã đến trước người Đỗ Thiếu Phủ, làm người ta có cảm giác hoa cả mắt.

Theo thân ảnh cao ngất kia xuất hiện, khí tức cường hãn bao phủ ở trên người Đỗ Thiếu Phủ liền biến mất không thấy, để hắn không còn áp lực.

Ngay thời điểm thân ảnh kia xuất hiện, hắc y nhân cùng bạch y nhân ở giữa không trung đều giật mình, thân hình run rẩy, nhìn không thấy thần sắc ở sau áo choàng, nhưng không khó để cho người ta biết, sợ là thân ảnh cao ngất này xuất hiện, làm hai người kia cực kỳ chấn kinh.

Hơi dại ra một lúc, trảo ấn chộp tới Đỗ Thiếu Phủ của hắc y nhân cũng rụt trở về, gắt gao nhìn người mới tới.

Tất cả ánh mắt kinh động, nhìn chăm chú về phía thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia, sau khi thấy rõ ràng người tới, tất cả mọi người đều inh ngạc không hiểu.

- Là Đỗ lão tam!

- Làm sao có thể là Đỗ gia tửu quỷ kia!

- Là tam gia đến, vì sao tam gia...

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đến không phải người khác, đúng là Đỗ lão tam Đỗ Đình Hiên.

Danh hào Đỗ lão tam, ở Thạch Thành cùng danh hào ngốc thiếu của Đỗ Thiếu Phủ lúc trước tuyệt đối là có thể liều mạng.

- Lão Tam...

Đỗ Chấn Vũ, Đỗ Chí Hùng nhìn nhau, sau khi kinh ngạc, trên khuôn mặt hai người lập tức lộ ra kinh hỉ cùng chờ mong.

Ngay thời điểm thanh âm nhàn nhạt kia truyền ra, Đỗ Thiếu Phủ cũng vội vàng nghiêng người, liếc mắt liền nhìn thấy phụ thân.

Lão cha tửu quỷ vẫn là bộ dáng say khướt, quần áo hỗn độn, tóc dài tán loạn, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tay còn cầm một bầu rượu như hình với bóng.

- Cha.

Đỗ Thiếu Phủ cả kinh, sau đó trên khuôn mặt hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng, lại sau đó, thần sắc liền từ từ bình tĩnh.

- Ngươi sẽ không chết.

Đỗ Đình Hiên nhìn Đỗ Thiếu Phủ bình thản nói, mùi rượu huân thiên.

- Ân.

Đỗ Thiếu Phủ gật đầu, bằng vào tinh thần lực cảm giác, Đỗ Thiếu Phủ cảm giác hôm nay lão cha tửu quỷ không giống ngày thường, thân hình tựa hồ cũng cao ngất hơn.

Càng làm cho Đỗ Thiếu Phủ ngoài ý muốn là, khí tức trên người lão cha tửu quỷ, rõ ràng chỉ có mùi rượu, lại có thể ngăn cản khí tức khủng bố trên người hắc y nhân kia.

- Ngươi rốt cục đi ra.

Nhìn Đỗ Đình Hiên, hắc y nhân nói.

Đỗ Đình Hiên ngẩn đầu, tuy hắc y nhân kia mang theo áo choàng che mặt, nhưng tựa hồ Đỗ Đình Hiên có thể nhìn thấu hắn:

- Đừng lén lút, cho rằng ta không biết các ngươi là ai sao, lấy xuống đi, nhìn giống như đội quần lót vật.

- Hừ!

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy áo choàng đi, là một đại hán khoảng bốn mươi, ánh mắt thâm thúy âm trầm, có chút anh khí.

Giữa không trung, trung niên bạch y tựa hồ do dự một chút, nhưng cũng tháo áo choàng xuống.

Hai người tuổi không sai biệt lắm, chỉ là thân hình của trung niên bạch y hơi gầy một chút, khuôn mặt nhìn không ra quá nhiều chấn động, không biết lúc này đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ cũng nhìn về phía hai người kia, lòng có chút nghi hoặc, giống như lão cha tửu quỷ không chỉ nhận thức hai người này, sợ là còn có chút ân oán.

Đỗ Đình Hiên hơi chấn động, quay đầu nhìn Đỗ Thiếu Phủ, sau đó xoay người tiếp tục nhìn trung niên hắc y, mang theo một tia mỉm cười nói:

- Con ta, các ngươi đã sớm gặp qua, bộ dạng rất giống ta, rốt cục lớn như vậy rồi, còn không để ta quá lo lắng, không dễ dàng a.

Nói xong, khóe miệng của Đỗ Đình Hiên hiện ra ý cười, cười rất thuần túy, đặc biệt thời điểm nói lớn lên rất giống hắn, cười càng thêm vui vẻ:

- Tính lên, các ngươi đã ở đây sắp mười bảy năm a.

- Hừ!

Trung niên hắc y không biết Đỗ Đình Hiên nói có ý tứ gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, âm trầm nhìn Đỗ Đình Hiên.

- Các ngươi muốn giết con ta?

Đỗ Đình Hiên hỏi.

- Giết, liền không còn hậu hoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.