Vương Gia Này, Ta Muốn

Chương 27: Chương 27: Tiểu Hắc À, Theo Ta Đi!




Bởi vì Lưu Quang không chịu phối hợp, cộng thêm chút quan hệ ghê gớm kia, khiến Tiểu Vũ cũng hiểu được chút đạo lý trong đó.

Thật ra Vương gia mỹ nam này nói cũng rất đúng, nói như thế nào thì tiểu chính thái kia cũng là vua một nước, rõ ràng là một tư sản giàu có khinh người. Muốn nó thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, hoàn toàn không có khả năng.

Mắt thấy ngày đại hôn đã đến gần, mà cặp tỷ muội song sinh kia vẫn còn đang đợi tin tốt của nàng. Bây giờ chỉ còn cách…..

“Tiểu Vũ à? Làm gì mà ngươi lại ngồi ở đây vậy hả?”

Lúc chạng vạng tối, khi Tiểu Hắc đi qua hậu viện, thì đã lập tức thấy thiên hạ đang ngồi trầm tư ở trên bậc thang.

Mỗ Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt chợt lóe lên một ánh sáng khác thường.

“Hắc Hắc à! Võ công của ngươi có giỏi không?”

“Ặc……Vấn đề này…..có chút phức tạp đó!”

“…..”

Nguyệt Tiểu Vũ vỗ mông đứng lên: “Ta đổi cách hỏi một chút nhé! Chỉ bằng hỏi với toàn bộ võ công của ngươi, thì dẫn theo một người hoàn toàn không có võ công, ban đêm xông vào Hoàng thành…..Có thể khó gặp khó khăn gì hay không?”

Tiểu Hắc sờ sờ đầu: “Ặc……Chắc là không khó khăn lắm đâu nhỉ?”

Mỗ Vũ nhịn không được trợn trắng mắt lên: “Có thể xóa bỏ chữ sau cùng đó được hay không? Đổi thành câu trả lời khẳng định với ta được không?”

Nghe vậy, Tiểu Hắc lập tức bình tĩnh lại nhìn Tiểu Vũ: “ Vậy thì ta cũng đổi cách trả lời với người nhé! Nếu như ta dẫn người xông vào Hoàng Thành lúc ban đêm, vậy thì ngươi có thể hoàn toàn yên tâm rồi, tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu!”

Ôi? Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, không chắc chắn hỏi: “Thật sự sao? Ngươi khẳng định như vậy sao?”

Mỗ Hắc vén mái tóc trước trán lên, tràn đầy tự tin, nói: “Một trăm phần trăm là sự thật đó! Cho dù có bị người ta phát hiện,thì nhất định ta cũng sẽ bảo vệ người chạy đi một cách an toàn.”

Ô ô……Hắc Hắc à……

Ánh mắt Nguyệt Tiểu Vũ lóng lánh, vạn phần kích động nhìn Mỗ Hắc. Tuy rằng vẫn cảm thấy soái ca này như đầu gỗ, nhưng không ngờ lại có tình có nghĩa như vậy!

Một phen cầm tay Mỗ Hắc, lúc Tiểu Vũ vừa định cho hắn một cái ôm hữu nghị, thì Mỗ Hắc lại lùi một chút, tránh về phía sau vài bước.

“Sao vậy? Ngươi muốn ta dẫn ngươi xông vào Hoàng Thành lúc ban đêm à?”

“Đúng vậy đó!” Tiểu Vũ gật gật đầu: “Đừng nói với ta là, vừa rồi ta nói nhiều lời với ngươi như vậy, nhưng đến bây giờ ngươi mới kịp phản ứng nhé?”

Tiểu Hắc lập tức vẫy vẫy tay, có chút khó xử nói: “Đây, chuyện này ta phải đến hỏi Lão đại! Hắn đồng ý, thì ta mới dẫn ngươi đi được!”

“Phi phi!” Tiểu Vũ xông lên túm lấy tay áo của hắn nói: “Nghiệp chướng của lão đại nhà các người quá nặng rồi, muốn độ hóa hắn, thì chờ hắn bị sét đánh đi, đừng đếm xỉa tới hắn nữa! Đi thôi, đi thôi, mau dẫn ta tiến cung đi!”

Tiểu Hắc bị Tiểu Vũ túm áo kéo đi về phía cửa, trên đường đi hắn cứ nói không ngừng, thầm nghĩ có phải có chút không ổn khi chưa xin chỉ thị của Lưu Quang hay không, nhưng hắn lại không nỡ mở miệng từ chối, nên cuối cùng vẫn bị túm đi đấy thôi.

…..

Ngay lúc bọn họ rời đi, thì chỗ góc kẽ cách đó không xa, có một người chậm rãi đi ra. Nhìn bóng hình dần dần đi xa của bọn họ, không khỏi mở miệng nói: “Lạo đại, thật sự muốn để Tiểu Hắc dẫn Tiểu Vũ đến Hoàng thành sao?”

Trong chỗ tối, người nào đó cong khóe môi lên: “Các người ở chung với nàng lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn không hiểu tính tình của nàng hay sao? Cho dù Tiểu Hắc không chịu đi với nàng, thì nàng cũng sẽ dùng tất cả biện pháp để trà trộn vào cung. Thay vì để nàng tự mạo hiểm, thì tìm một người nào đó đi chung với nàng thì ta sẽ yên tâm hơn.”

Tiểu Bạch gãi gài lỗ tai, nhíu mày khó hiểu: “Nhưng mà…..Người đã nói là lo lắng rồi, thì vì sao lại không chịu giúp nàng chứ? Bây giờ ngươi là vương gia, trực tiếp dẫn nàng tiến cung thì không phải sẽ an toàn hơn sao?”

Lưu Quang rút một cây quạt từ trong tay áo ra, dùng sức gõ mạnh vào đầu của Mỗ Bạch.

“Ngu ngốc! Ta theo dõi nàng, thì có gì khác với lúc ở đại phủ đâu chứ? Ta ở đây làm vương gia làm gì nữa? Ngươi thật sự cho rằng ta chán đến không có việc gì làm rồi sao?”

Tiểu Bạch ôm đầu bị đánh đau, tràn đầy vô tội nhỏ giọng nói: “Đúng, đúng ạ! Không phải người không có việc gì để làm, mà người là đang ăn no rỗi việc, muốn mượn cơ hội để dương oai sự phúc hắc của mình mà thôi!”

Chỉ là ngẫm lại, nhớ ngày đó lúc Lão Đại còn ở Thiên Giới, thì chính là một ác ma. Sau khi tới Địa phủ, cũng chỉnh huynh đễ bọn đế thực thảm. Đến lúc gặp Mạnh Bà và Tiểu Vũ, mới bắt đầu cam chịu hơn.

Bây giờ hắn đã thay đổi thân phận rồi, vừa vặn Vũ nha đầu kia cũng mất trí nhớ, còn cố tình quên hắn. Thuộc tính Ma Vương được che giấu nhiều năm qua, rốt cuộc cũng bạo phát rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.