Vương Gia! Người Thật Bỉ Ổi!

Chương 92: Chương 92




Edit: Lạc Thanh Như Thủy

Beta: Thủy Lưu Ly

“Ai nói, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần như vậy, vẫn chưa đủ để xem là quen biết sao!”

Chu Vô Tâm nói xong cũng không quan tâm Bắc Vọng sẽ trả lời thế nào mà ôm những thứ trên đất, nhanh chóng vọt vào phòng hắn, bắt đầu tự mình làm việc.

Bắc Vọng nhìn nàng bận rộn qua lại, tiếp tục mở miệng: “Ta không cần những thứ này. Ngươi đem đi đi!”

“Bây giờ ngươi không cần nhưng khi trời lạnh ngươi sẽ cần mà.”

Từ trước tới giờ Bắc Vọng chưa từng gặp người nào có nụ cười thuần khiến, không tạp niệm như nàng, nhưng đối với người đã lâu không còn tin tưởng người khác là hắn, hắn vẫn không thể không hoài nghi: “Ngươi quan tâm ta như vậy là có ý đồ gì?”

“Chúng ta có duyên mà.” Chu Vô Tâm trải khăn trải gường ra, xoay người lại nhìn hắn: “Đừng đứng đây nói nhảm nữa? Nói chung khi đó ngươi không giết ta là một sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.”

“Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?”

“Ngươi đã từng hỏi ta vấn đề này rồi. Ta sợ. Ta đương nhiên rất sợ chết.” Chu Vô Tâm đáp lời: “Nhưng ta tin ngươi sẽ không giết ta.”

Nghe vậy khóe miệng Bắc Vọng lại cong lên thành một đường cong tà mị: “Ngươi dựa vào cái gì mà có thể tự tin như vậy?”

“Không phải ta tự tin.” Chu Vô Tâm kiên định nhìn hắn: “Ta chỉ hi vọng ngươi có thể vui vẻ.”

Sau khi Chu Vô Tâm nói xong đã nhanh chóng xoay người tiếp tục thu dọn giường chiếu, cũng không biết rằng chỉ bằng một câu đơn giản như vậy của nàng đã có thể khiến một người kiêu ngạo như Bắc Vọng khẽ run, suýt không nhịn được mà rơi nước mắt.

(Ly: Anh ấy có trái tim thủy tinh =.= )

Từ nhỏ đến lớn chưa có ai từng để ý đến vui buồn của hắn!

Trong mắt mọi người, hắn là Hồng Ma, là quái vật giết người không chớp mắt. Mẫu thân ruột thịt hận hắn thấu xương, còn phụ vương thì ngày đêm nghĩ cách dằn vặt hắn, ngược đãi hắn.

Vui vẻ là gì? Xưa nay hắn chưa từng biết được hay niếm trải qua.

Không có ôm ấp, không có quan tâm, cũng không có ai để cùng trò chuyện. Khi hắn đói bụng thì ném cho hắn vài cái bánh màn thầu lạnh ngắc, hoặc bưng tới cho hắn một mâm cơm ôi thiu, khiến hắn nhiều khi chịu đói phải đào hết những thứ có thể ăn trong phòng để giải quyết cơn đói của bản thân.

Hắn rất muốn ra ngoài tìm chút đồ ăn, nhưng vì mái tóc màu đỏ này nên hắn lúc nào cũng bị xem là quái vật. Người ta mắng hắn, đánh hắn hoặc có khi là tránh hắn không kịp chứ đừng nói sẽ giúp đỡ hay cho hắn ăn.

Hắn không muốn giết người nhưng có nhiều người lại ép hắn phải giết.

Một năm bốn mùa, quần áo chỉ có vài món ít ỏi, trời lạnh, cũng chỉ có thể cuộn mình nằm trên giường tìm chút ấm áp. Cuộc sống của hắn còn không bằng một cung nô hạ đẳng nhất. Thậm chí có khi hắn còn có suy nghĩ, vì sao hắn được sinh ra?

Chẳng lẽ giá trị của hắn chỉ là công cụ để Ninh đế giải tỏa bất mãn sao?

Ngay cả người thân nhất cũng vứt bỏ hắn, vậy vì sao nữ nhân chỉ mới gặp mặt hắn vài lần như nàng lại muốn giúp đỡ hắn?

“Được rồi. Ngươi mau đến thử xem có được hay không? Có cần mềm thêm chút nữa không?” Chu Vô Tâm hô to kéo Bắc Vọng tới, cắt đứt suy nghĩ càng lúc càng xa của hắn.

Bắc Vọng bị nàng kéo lại gần giường, ngồi xuống. Lần thứ hai nghe tiếng kẽo kẹt do chiếc giường này phát ra, Chu Vô Tâm nhíu mày, ngẩng đầu còn muốn hỏi xem Bắc Vọng có cây búa hay không, lại thấy gương mặt Bắc Vọng trở nên cau có.

Cũng nhờ đã rút kinh nghiệm từ lần trước đó, cho nên khi vừa thấy sắc mặt hắn không đúng nàng đã lập tức bỏ chạy: “Thế này đi, hôm nay ngươi cứ tạm chấp nhận như vậy đã, hôm sau lại tính tiếp. Ta đi trước đây, hẹn gặp lại…”

khi Chu Vô Tâm đi rồi, Bắc Vọng ngây người ngồi trên giường rất lâu, sau đó, mới chậm rãi vén chăn chui vào. Cảm giác tên người nằng nặng lại mang theo chút ấm áp, khiến Bắc Vọng cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, mí mắt hắn dần trở nên nặng trĩu, từ từ từ từ ngủ thiếp đi…

Bắc Vọng ngủ rất say, cho đến ngày hôm sau nếu không phải bị giọng nói lớn tiếng của Chu Vô Tâm gọi dậy thì có lẽ hắn đã tiếp tục ngủ như thế rồi.

Bắc Vọng chỉ vào đống rau xanh trên bàn hỏi nàng: “Đây là cái gì?”

Chu Vô Tâm cười xán lạn, lần lượt giới thiệu: “Thức ăn. Hôm nay ta sẽ làm cho ngươi một bữa thật ngon. Ta lấy được rất nhiều nhưng không mang hết, chờ ta lại đến ngự thiện phòng một chút rồi lại về nấu đồ ăn cho ngươi. Ngươi chờ chút nhé.” Nói xong nàng lại leo lên thang, trèo ra ngoài.

Lần cuối cùng khi nàng trở lại có mang theo một đống củi khô, tất cả đều bị nàng ném hết vào sân để Bắc Vọng đón lấy, sau đó còn giao việc nhóm lửa cho Bắc Vọng, mà bản thân nàng cũng bắt đầu bận túi bụi.

Bắc Vọng nhìn dáng vẻ bận bịu đến mồ hôi đầm đìa của nàng, bỗng dưng cảm thấy rất buồn cười.

Những ngày tháng khi đói khi no này hắn đã quen từ lâu, chỉ cần có thứ để lấp bụng là đã tốt lắm rồi, nàng thật sự không cần phí nhiều công sức, tự mình nấu ăn cho hắn như vậy.

Thật không hiểu nổi từ sáng đến tối nàng đang nghĩ cái gì. Chỉ riêng việc tìm nguyên liệu mà nàng đã chạy tới chạy lui cả một buổi chiều, đến khi bắt đầu nấu cơm thig trời đã tối đen nhưng nàng vẫn mang dáng vẻ tươi cười, không chút buồn bực ấy.

Giống như việc nấu một bữa cơm cho hắn là một chuyện rất vui vẻ.

Bắc Vọng nhìn nàng đem tất cả thức ăn ném vào nồi, hỏi nàng: “Ngươi muốn làm gì?”

Chu Vô Tâm cầm thịt đã xử lý xong trước đó ném hết vào nồi: “Chúng ta ăn lẩu. Mặc dù nồi nước dùng này chỉ dùng một số gia vị đơn gản nhưng ta tin rằng mùi vị của nó sẽ không tồi. Tốt xấu gì ta cũng lăn lộn trong tửu lâu một thời gian, học được chút bản lĩnh, người chờ thêm chút nữa thì sẽ được thưởng thức tay nghề độc nhất vô nhị của ta rồi.”

Chu Vô Tâm vừa đảo thức ăn, vừa mở miệng khoe khoang, Bắc Vọng nhìn dáng vẻ này của nàng, lòng thầm nghĩ: Tuy rằng gương mặt kia không tính đặc biệt xinh đẹp nhưng hắn càng nhìn càng cảm thấy đẹp đẽ, ấm áp.

“Đến đây, đến đây, ngươi ăn nhiều thịt một chút đi. Ngươi quá gầy. Trước giờ ngươi có ăn thịt không đấy, ngươi ăn cái gì để lớn vậy...” Xét thấy thức ăn đã chín, Chu Vô Tâm liều mạng gắp thịt vào chén của hắn, mãi đến khi thức ăn trong chén hắn bị chất thành núi nhỏ nàng mới dừng tay lại.

Bắc Vọng nhìn chén của mình, sắc mặt hơi thay đổi, gắp thử một miếng thịt cho vào miệng.

Chu Vô Tâm sốt sắng nhìn hắn: “Ăn ngon không?”

“Khó ăn muốn chết.”

Chu Vô Tâm tức giận lườm hắn một cái: “Nói khó ăn vậy ngươi ăn đến vui vẻ như thế làm gì. Ngươi nói một câu thật lòng thì sẽ chết à.”

Bắc Vọng ngẩng đầu nhìn nàng, lần này sắc mặt hắn lại hiếm thấy mà không thay đổi. Hắn cười cười, tiếp tục cúi đầu ăn thịt trong chén. Mà bữa cơm này, Chu Vô Tâm cũng không ăn được bao nhiêu, ngược lại chỉ chăm chăm không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.

Nhìn dáng dấp ăn say sưa, ngon lành, còn vui vẻ hơn khi được ăn sơn trân hải vị của hắn, nàng âm thầm hạ quyết tâm lần sau phải làm nhiều món một chút, tiếp tục để hắn được ăn nhiều món ngon nữa.

Sau khi cơm nước xong, sắc trời cũng đã đen kịt, tuy rằng khoảng thời gian này Ninh Liên bận bịu đến mức không thể tới gặp nàng, nhưng dù sao nếu nàng vẫn còn sống sờ sờ trong Đông cung này một ngày, thì vẫn sẽ bị phát hiện, vì thế nàng tùy tiện dọn dẹp xoong nồi chén bát đem vào phòng, dự định hôm sau lại đến lần nữa, nhưng mà đến khi bò lên đầu giường, giống như nàng đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, lại tụt người chạy đến.

“Bắc Vọng, ngươi mau cởi giày ra.” Chu Vô Tâm chạy đến trước mặt Bắc Vọng, nhìn hắn nói, xong cũng không quan tâm hắn đồng ý hay không mà trực tiếp cởi giày hắn so với chân mình xem thử lớn bao nhiêu, rồi mới trả giày lại cho hắn, xoay người chạy đi.

Ngày kế, khi nàng vừa xuất hiện đã lập tức mang hơn mười đôi giày vào trong.

Bắc Vọng thử giày, không ngờ tất cả đều vừa chân hắn.

Chu Vô Tâm ném đôi giày cũ hắn vẫn mang ra ngoài: “Đôi giày kia của ngươi bị hư rồi, không thể mang được nữa. Sau này ngươi cứ dùng mấy đôi này đi, là do ta trộm đó, tất cả đều còn mới.”

Bắc Vọng cũng không biết lúc này mình cảm thấy thế nào, thấy nàng đến, tâm tình hắn sẽ đột nhiên tốt đến kì lạ, thậm chí vào giờ này mỗi ngày hắn còn mơ hồ chờ đợi sự xuất hiện của nàng, đến mức nếu nàng tới chậm một chút, trong lòng hắn lập tức loạn cào cào.

Bắc Vọng mang giầy vào, nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại đi trộm đồ.”

“Không ăn trộm thì lấy mấy thứ này ở đâu chứ.”

“Ta không cần ngươi thương hại.”

“Ngươi có thể đổi câu khác được không.” Chu Vô Tâm nhìn hắn: “Ta không phải đang thương hại người, ta nói rồi, ta hi vọng ngươi có thể vui vẻ. Ngươi vui vẻ, ta cũng vui vẻ, không hề có chút thương hại nào, nếu ngươi còn nói như vậy nữa thì ta sẽ tức giận đấy

Có một chút ngọt ngào nhưng vẫn còn nghi ngờ.

Chẳng qua nếu đã nghĩ như thế thì tại sao hắn lại nghe đến say mê như vậy.

Nhưng khi đối mặt với nàng, hắn chỉ tiếp tục lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Chu Vô Tâm thấy vậy cũng không thèm để ý tính cách nóng lạnh thất thường của hắn, vừa nghĩ đến ý tưởng ngày hôm qua, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.