Vương Gia Vương Phi Trèo Tường

Chương 42: Chương 42: Tương tư trong mưa gió




Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, học xong mới được ăn cơm? Tài nghệ ncủa àng thế nào, mặt lấy lòng cọ đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, “Nguyệt Nguyệt à, ta thấy thời gian không còn sớm, ta muốn về nhà ăn cơm!”

Nguyệt Vô Thương kéo bàn tay Dạ Nguyệt Sắc lâm trận muốn bỏ chạy, bài Tương Tư Phú kia bắn ra được không phải là rất sầu triền miên sao? Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, “Sắc Sắc, người rất hiếu học, người ta tự mình dạy nàng. . . . . .”

Nói xong nhìn Dạ Nguyệt Sắc phong tình vạn chủng cười một tiếng, kéo Dạ Nguyệt Sắc đi lên trên bục có chứa cổ cầm . Dạ Nguyệt Sắc thấy không thoát được, khuôn mặt nhỏ nhắn phàn nàn, đột nhiên sau đó linh cơ nhất động, kéo tay áo Nguyệt Vô Thương, nịnh bợ nói: “Nguyệt Nguyệt, học xong có phần thưởng hay không!”

Nguyệt Vô Thương dẫn Dạ Nguyệt Sắc ngồi trước cổ Cầm trên đài xong, miễn cưỡng nói: “Có. . . . . .”

“Vậy chúng ta trừ năm triệu lượng, có được không?” Dạ Nguyệt Sắc mặt đầy nịnh nọt nhìn Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy khóe mắt người nọ chớp chớp, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, Dạ Nguyệt Sắc ủ rũ cúi đầu đánh loạn trên cây đàn.

Nguyệt Vô Thương buồn cười nhìn động tác của Dạ Nguyệt Sắc, những chuyện khác có thể đáp ứng, nhưng cái này không được. Hắn muốn tự tay dạy nàng đàn một khúc, nàng chỉ có thể đàn ra bài mà hắn dạy. Không phải là Tương Tư Phú, mà là Phượng Cầu Hoàng!

Bàn tay lạnh lẽo của Nguyệt Vô Thương đặt lên tay Dạ Nguyệt Sắc, nắm tay nhau mà đàn, nhẹ nhàng kích thích âm phù triền miên mà cổ xưa, thanh âm mềm mại đến tận xương trầm thấp mang theo đặc biệt thung lại:



Có một mỹ nhân này, gặp rồi nhớ mãi không quên. Một ngày không gặp, tâm chí như điên. Phượng bay bay lượn này, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân này, không có ở thành Đông đây. Đem Cầm thay lời nói, tán gẫu viết tâm sự. Ngày nào mới được gặp nhau, an ủi ta bàng hoàng. Nguyện nói xứng đức này, huề thủ tương tương. Không phải với bay này, khiến ta tiêu vong.

Một khúc tình ca cổ xưa sầu triền miên, khiến mặt Dạ Nguyệt Sắc có chút hồng, tim đập nhanh, cảm giác được lồng ngực dán sau lưng, truyền đến nhiệt độ ấm áp, ngón tay hơi lạnh, tiếng đàn triền miên. Sau đó ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười kia một chút, nốt ruồi chu sa nơi mí mắt, sau đó là ánh mắt hoa đào, Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Sau đó đem tầm mắt đặt ở các ngón tay đang nhảy lên, che giấu tâm tình khó khống chế của bản thân.

“Sắc Sắc. . . . . .” Nguyệt Vô Thương để cằm ở bả vai Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu hỏi: “Có thể hay không?”

“Sắc Sắc?” Nguyệt Vô Thương hơi cong môi, đem môi mềm mại tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, hơi thở ấm áp ẩm ướt phun bên tai Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên khẩn trương, ngay cả đầu ngón chân cũng co rúc đến một nơi.

“Ừ, Nguyệt Nguyệt ngươi nói cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc có chút ngơ ngác hỏi Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc hình như có chút ngu ngơ, trong mắt càng thêm phần trêu đùa, tiếp tục ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, không chuyên tâm như vậy, ta muốn trừng phạt nàng!”

Dạ Nguyệt Sắc cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể bị người phía sau chuyển một cái, sau đó cả người toàn bộ đè trên thân người kia, hai người cùng nhau té xuống đất.

Dạ Nguyệt Sắc lấy tư thế cực kỳ bất nhã đè trên người Nguyệt Vô Thương, người phía dưới cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, không nói lời nào cũng không động đậy.

Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy nhịp tim vừa nhanh mấy nhịp, theo trực giác định rời khỏi, nửa người vừa mới chống lên, liền bị Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng kéo lại, cả người hoàn toàn té trong ngực Nguyệt Vô Thương.

Dạ Nguyệt Sắc không hiểu nhìn Nguyệt Vô Thương, nụ cười người nọ không giảm, ánh mắt bất động nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nhìn thấy trong lòng Dạ Nguyệt Sắc có chút tê dại. Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hắn sẽ nhìn như vậy đến lúc xế chiều, Nguyệt Vô Thương sâu kín hỏi: “Sắc Sắc, Tương Tư Phú dễ nghe, hay là Phượng Cầu Hoàng dễ nghe?” ( Tác giả: nam nhân này thời thời khắc khắc đều không quên nhỏ mọn)

Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy thật ra bọn họ có thể đứng lên đàm luận cái vấn đề này, Dạ Nguyệt Sắc mất tự nhiên vội vã đè ở trên người Nguyệt Vô Thương.

“Dạ?” Dạ Nguyệt Sắc bị thanh âm mềm mại tinh tế này hao mòn cơ trí, nhìn Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng nói: “Phượng Cầu Hoàng nghe hay hơn!” Trong lòng yên lặng lầm bầm hai tiếng, thật ra thì Tương Tư Phú cũng không tồi, bất quá nàng không dám nói với Nguyệt Vô Thương.

“Nghe nói Tương Tư Phú của Sắc Sắc đàn ra vô cùng dễ nghe!” Thanh âm miễn cường của Nguyệt Vô Thương tiếp tục vang lên, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trời nóng bức này đột nhiên lạnh quá a!

“Ha ha. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng cười hai tiếng, mặt nịnh nọt nhìn Nguyệt Vô Thương.

“Khi Sắc Sắc đàn Tương Tư Phú thì nghĩ tới ai, tương tư ai?” Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong cong một cách yêu nghiệt, ánh mắt ấm áp nhìn vào mắt nàng.

“Ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhìn Nguyệt Vô Thương nói. Nguyệt Vô Thương thấy biểu tình của Dạ Nguyệt Sắc, cười vui vẻ.

“Ha ha. . . . . .” Bật cười lớn, lồng ngực vui vẻ chấn động, Nguyệt Vô Thương ngẩng đầu lên, đem môi tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc: “Nếu Sắc Sắc nghĩ như vậy, ta muốn thưởng cho nàng!”

Môi mềm mại ôn nhu từ bên tai dời đến trên môi Dạ Nguyệt Sắc một chút, ngay sau đó rời đi, thanh âm trầm thấp vang lên lần nữa, “Vậy ta muốn bắt đầu trừng phạt nàng rồi. . . . . .”

” Trừng phạt thế nào?” Dạ Nguyệt Sắc có chút ngu đần hỏi, khuôn mặt Nguyệt Vô Thương tràn đầy nụ cười, còn chưa kịp trả lời. Đột nhiên hai mắt hoa đào nhíu lại, nói xong lật người ôm Dạ Nguyệt Sắc, song song ngồi trên đất, miễn cưỡng nói một câu: “Xuống đây đi!”

Nam Uyên im hơi lặng tiếng đứng bên trong gian phòng, mặt hài hước nhìn Nguyệt Vô Thương, sau đó lưu manh mà cười cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc bị ánh mắt trần trụi chăm chú kia dọa cho sợ đến ra sau lưng Nguyệt Vô Thương tránh né.

Nguyệt Vô Thương hé mắt đảo qua trên người Nam Uyên, Nam Uyên ngượng ngùng nói: “Không phải nhìn nhiều hại mắt sao?” Sau đó nói thầm một tiếng, hẹp hòi, lúc ánh mắt Nguyệt Vô Thương quét tới lần nữa, nhanh chóng biến mất khỏi phòng.

“Đông Ly. . . . . .” Nguyệt Vô Thương hướng bên ngoài hô một tiếng, Đông Ly liền dẫn một nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh bắt đầu mang thức ăn lên. Sau đó toàn bộ nhanh chóng lui ra.

“Sắc Sắc, nhớ ăn nhiều một chút, học xong mới có thể về nhà đó!” Nguyệt Vô Thương ưu nhã ngồi bên cạnh bàn, hướng Đông Ly phía ngoài cửa nói: “Đi đến tướng phủ, nói Bổn vương tự mình dạy cho Dạ tiểu thư học Cầm! Học xong sẽ đưa nàng trở về phủ, Dạ tướng gia không phải lo lắng !”

Dạ Nguyệt Sắc quét mắt một vòng thanh cổ cầm kia, nàng rất muốn có dũng khí đập nó đi, nhưng khi đảo mắt nhìn Nguyệt Vô Thương cười đến vô cùng ấm áp, không thể làm gì khác hơn là không có dũng khí ngồi đối diện với Nguyệt Vô Thương, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Dùng sức nhai cơm trong miệng, giống như đó chính là Nguyệt Vô Thương. Bạo Quân! Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, gắp một món ăn bỏ vào chén Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười kia thấy tà ác thế nào ấy!

. . . . . .

Khí trời mùa hè tựa như nữ nhân biến sắc mặt, nói thay đổi liền thay đổi ngay, mới vừa còn đang chiếu sáng rực rỡ, bỗng chốc cuồng phong cuốn lấy mây đen, rất nhanh liền tại tấm màn đen rách nát trên bầu trời, đen ngòm một mảnh, trong nháy mắt liền kèm theo sấm sét vang dội.

Không tới một khắc, mưa tầm tã, mưa như trút nước rơi xuống, đánh vào Bích Thủy Hồ vang lên tiếng linh đang vang dội, trong mưa gió chập chờn, che dấu tiếng đàn tâm tê phế liệt của Dạ Nguyệt Sắc. Nhìn lại Nguyệt Vô Thương, lại nhàn tản ngồi bên cạnh, hăng hái nghe ma âm do Dạ Nguyệt Sắc chế tạo, thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở đôi câu, chỉ điểm một chút.

Đáng thương Đông Ly mạo hiểm mưa to đi tới tướng phủ, liền nhìn thấy Vương Duẫn hôm nay bị chủ tử nhà hắn hãm hại, cố chấp đứng ở cửa tướng phủ, mặc cho mưa to gió lớn.

“Ta nói Vương công tử, tiểu thư nhà chúng ta thật sự không có ở trong phủ, ngài trở về đi thôi!” Thủ vệ canh cửa khuyên.

“Ta chỉ muốn gặp Dạ tiểu thư một chút, xong ta liền đi!” Vương Duẫn lau nước mưa trên mặt một cái, ánh mắt cố chấp nhìn cửa tướng phủ, mong đợi một giây kế tiếp, thân ảnh ngày mong đêm nhớ sẽ xuất hiện trước mắt của mình.

Thị vệ kia nhìn mưa càng rơi càng lớn, thở dài một cái: “Ai, ngài muốn chờ cứ chờ, tiểu thư nhà ta thật sự không có ở đây, cái này phiền ngài cầm lấy!” Thủ vệ kia đem ô cầm trong tay đưa cho Vương Duẫn, tự mình chạy đến cửa dưới hiên tránh mưa.

Vương Duẫn căn bản sẽ không nhận cái ô đưa tới, chẳng qua ánh mắt chấp nhất kiên định nhìn cửa, trong lòng bách vị tạp trần, Dạ tiểu thư nhất định là giận hắn hôm nay không đem tú cầu ném ra, cho nên hiện tại không gặp hắn! Hắn không muốn cưới Lan tiểu thư, hắn thích Dạ tiểu thư! Chỉ cần nàng nguyện ý gả cho hắn, dù hắn bị phụ thân đánh chết cũng muốn cưới nàng!

Nam Uyên nhìn Vương Duẫn đứng trong mưa một chút, liên tưởng đến ý định của chủ tử nhà mình, thật đúng là hồ ly mà! Không phải là không muốn để cho Vương Duẫn nhìn thấy Dạ tiểu thư sao! Nam Uyên không thể làm gì khác hơn là bảo phu xe thay đổi xe ngựa, chạy về hướng Tô Mạc Già.

Trước khi đi, nhìn Vương Duẫn đứng trong mưa chật vật một chút, thật là đáng thương! Trong mắt cũng không hề có chút ý đồng tình nào, lắc đầu một cái, nếu phải sao thì chịu vậy đi thôi.

Mưa càng ngày càng lớn, thỉnh thoảng sấm sét vang dội. Ùng ùng, không biết thương tâm phụ họa người nào. Tia chớp nhá lên, từ trên trời sét đánh xuống, trực tiếp bổ vào bên cạnh Vương Duẫn, Vương Duẫn sợ hết hồn, nắm chặt quả đấm, vẫn cố chấp như cũ đứng tại chỗ!

Lúc Dạ Thiên đi ra thấy Vương Duẫn đứng trong mưa toàn thân ướt đẫm, tóc dính bết vào trên khuôn mặt tuấn mỹ, quần áo dán thật chặt trên người, nước theo tóc rơi xuống. Trên mặt kiên nghị tràn đầy tình ý, tràn đầy cố chấp!

Dạ Thiên nhìn Vương Duẫn lắc đầu một cái, hài tử này thật tốt, chỉ tiếc a. . . . . .

“Đến Vương Thượng thư phủ báo tin, Vương công tử ở tướng phủ!” Dạ Thiên nhìn thủ vệ ở cửa nói, người nọ lĩnh mệnh đi. Dạ Thiên nhìn người trong mưa cố chấp, hắn kiên trì, bọn họ không có quyền ngăn cản.

Dạ Thiên thở dài, lắc đầu một cái, vào phủ.

Mưa to đập vào người, đánh vào người hắn đều không cảm thấy đau đớn, chẳng qua là nước mưa rơi vào trong mắt, thật sự có chua xót.

Vương Duẫn nắm thật chặt tay, Dạ tiểu thư tại sao không muốn gặp hắn? Tại sao? Tại sao?

Những đoạn kí ức kia chỉ có hình ảnh hai người bọn họ, không ngừng hiện lên trong đầu Vương Duẫn, nơi Hoa Đào Tự mới gặp gỡ, hắn mê luyến nàng; nàng cự tuyệt, hắn oán hận nàng; gặp lại ở cửa tướng phủ, lòng hắn xao động; nơi Ỷ Thúy các, lòng hắn thương nàng; Du ngoạn ở Đàn Sơn , hắn oán hắn không thể bảo vệ nàng; dã ngoại ở Hương Sơn , nàng nói cũng thích hắn; đêm mưa hôm nay , nàng không gặp hắn. . . . . .

Thì ra là hắn và nàng cũng có nhiều chuyện xưa như thế. Những thứ kia làm hắn cảm thấy trong lòng xao động, hình ảnh trong đầu không ngừng cất đi, kịch liệt va vào đầu hắn, Vương Duẫn chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau, trong thoáng chốc thấy được người mình thầm thương trộm nhớ. . . . . .

“Dạ tiểu thư, nàng rốt cuộc đã chịu gặp ta. . . . . .” Trên mặt tuấn dật xẹt qua nụ cười mừng rỡ, sau đó như trút được gánh nặng ngã trên mặt đất, làm vỡ tan vô số bọt nước.

“Duẫn Chi. . . . . .” Vương Thương Thư xuống xe ngựa, vô cùng đau đớn hô lên, không kịp che dù, nhanh chóng chạy về hướng Vương Duẫn.

Sau đó ôm lấy đầu Vương Duẫn, mặt đau lòng nói: “Duẫn Chi, hài tử này sao lại ngốc như vậy a!”

“Dạ tiểu thư, nàng gả cho ta có được không!” Vương Duẫn đã hôn mê, vô ý thức nỉ non một câu, sắc mặt trắng bệch lúc này có chút dọa người, Vương Thương Thư lập tức vội vàng kêu người đem Vương Duẫn đặt lên xe, vô cùng lo lắng chạy về hướng phủ thượng thư.

Ở Tô Mạc Già Dạ Nguyệt Sắc ngây ngô không biết một màn tình cảm sâu như vậy của Duẫn Chi. Hiện nay Phượng Cầu Hoàng đã có thể đại khái nghe ra, Dạ Nguyệt Sắc nhìn đầu ngón tay mình có chút hồng hồng. Từ trên đài chạy tới bên người Nguyệt Vô Thương, giơ ngón tay hồng hồng của mình lên, trắng nõn thon dài, lúc này đầu ngón tay hồng hồng, ngược lại xem ra hết sức đáng yêu.

“Nguyệt Nguyệt, ngươi xem đều đỏ hết rồi. . . . . .” Ngụ ý, có thể nghỉ ngơi nha! Cặp mắt mạo hiểm nhìn Nguyệt Vô Thương, bộ dạng rất tội nghiệp.

Nguyệt Vô Thương nắm ngón tay Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười trong mắt càng tươi, chớp chớp đôi mắt hoa đào, “Muốn thổi một chút?”

Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu một cái, cần nghỉ ngơi! Nháy mắt hướng Nguyệt Vô Thương mừng rỡ. Khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên yêu nghiệt, nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, từ từ đến gần bên môi, đôi môi mềm mại bao lấy đầu ngón tay Dạ Nguyệt Sắc một cái, hết sức sắc tình mút mút, mặt Dạ Nguyệt Sắc Sắc đỏ lên. Chuẩn bị thu hồi tay mình, nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương sâu hơn, há có thể để cho nàng như nguyện, đầu lưỡi linh hoạt trên đầu ngón tay xoay mấy vòng.

Dạ Nguyệt Sắc nhìn động tác hết sức yêu nghiệt đó, nàng sợ nàng sẽ nhịn không ngừng nhào lên, “Nguyệt Nguyệt, thật ra thì ta rất khỏe, để ta tiếp tục trở về luyện đàn!”

Nguyệt Vô Thương quyết định không trêu chọc nàng nữa, môi rời đầu ngón tay Dạ Nguyệt Sắc, trên tay hơi dùng lực một chút, liền đem Dạ Nguyệt Sắc kéo vào trong ngực, hai người một trước một sau ngồi, Nguyệt Vô Thương đem cằm đặt ở bả vai Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm sâu kín truyền vào tai Dạ Nguyệt Sắc: “Sắc Sắc, nếu như. . . . . .” Nguyệt Vô Thương lựa chọn từ ngữ, không biết phải nói làm sao, ngay sau đó lại nghĩ, sao hắn lại sẽ đồng tình với Vương Duẫn, nếu như không làm như vậy, về sau chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn.

“Nếu như cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc tò mò hỏi. Hôm nay Nguyệt Nguyệt có chút kỳ quái!

“Không có gì, ta là nói, nếu như nàng học không được, ta sẽ không thả nàng về nhà!” Mỗ yêu nghiệt tu luyện hai mươi sáu năm nào đó nói chút trẻ con.

Nắm thật chặt tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, thật đúng là người chuyên gây họa! Cái khác ngược lại không học được, công phu trêu hoa ghẹo nguyệt ngược lại là hạng nhất.

Hiện tại nếu để nàng về nhà, không phải là thấy một binh sĩ si tình thâm tình tỏ tình sao? Ánh mắt màu đen của Nguyệt Vô Thương chợt lóe, chẳng qua hắn chỉ đem chuyện tình Lan gia tiểu thư yêu tú tài nghèo làm ra vẻ rất vô tình nói cho Lan viên ngoại, sau đó tùy ý dưới sự an bài của hắn, mới có tiết mục ném tú cầu này.

“Không, thả ta về nhà, ta ăn ngươi ngủ cùng ngươi!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình có điểm giống lạp xưởng, bi phẫn tránh Nguyệt Vô Thương, có chút khí thế nói: “Ta ăn chết ngươi!”

Chẳng qua là Dạ Nguyệt Sắc vĩnh viễn không biết, đêm mưa hôm đó, có một thiếu niên si tình, đứng trong mưa, đứng chờ giai nhân đến ngất xỉu.

HĐ: ta thấy thương Duẫn Chi .. Duẫn Chi lại đây với bổn cô nương nào )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.