Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 234: Chương 234: Chương 159: Vương gia thật sự muốn nghịch thiên




Ngày nào đó Ngư Ngư đột nhiên phát hiện một cảnh tượng quá mức chấn động người, khi cách nhiều ngày, An Tiểu Đường đột nhiên nhớ ra vị trí cánh cửa thời không mở ra khi đó.

Cô chỉ chỉ vào một miếng đất trống trong nhà, nói với Hách Liên Dạ, “Anh thử nhớ lại Nguyệt Loan quốc xem.”

Hách Liên Dạ rất phối hợp.

Vì vậy ba giây trôi qua, tất cả mọi người ở đây ngược lại cùng nhau hít một ngụm khí lạnh.

Ở vị trí An Tiểu Đường chỉ vào, sau mây mù màu trắng nhàn nhạt, là cảnh tượng hành lang và trụ cột điêu khắc chạm trổ của lâm viên tiêu chuẩn cổ đại, rất xa, có thể nhìn thấy một nhóm người cổ xưa mặc trang phục thống nhất, tay nâng hộp gấm, không biết đang định làm gì.

… Đây là cổ đại?!

Bọn họ, đứng ở Trung Quốc năm 2013, cứ thế mà nhìn thấy Nguyệt Loan quốc vốn không tồn tại trên lịch sử sao?

Cho dù từ nhỏ đã từng quen nhìn đủ loại phát minh công nghệ cao ly kỳ cổ quái của Nghiêm đại thiếu, anh em nhà họ Nghiêm vẫn bị cảnh tượng này chấn động đến sửng sốt mất hồn rất lâu.

Ngư Ngư mới quay về chưa tới vài ngày, nàng còn chưa nói xong chuyện ở cổ đại, các loại quy tắc liên quan tới cánh cửa không gian này, Ngư Ngư vẫn chưa kịp nói với mọi người.

Cho nên hiện giờ, trong lòng Ngư Ngư còn khiếp sợ hơn bọn họ.

Cái này… Dựa vào kinh nghiệm khi trước của nàng, mặc dù có khả năng xuyên qua bất kỳ chỗ nào, ví dụ như lúc ấy nàng mở mắt ra thì phát hiện mình bị chìm trong hồ, thiếu chút nữa chết đuối.

Nhưng nếu nàng muốn xuyên không, cái hồ khi trước không giúp được nàng bất kỳ cái gì, nàng phải tìm được cánh cửa không gian chính xác mới được.

Cho nên khi nàng quay trở lại hiện đại, xuất hiện trong địa bàn của anh họ đại nhân, nàng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ xem ra… Căn phòng này của anh họ đại nhân, căn bản chính là chỗ của cánh cửa không gian sao?

Tạii sao cảm thấy anh họ đại nhân càng giống thần*…

(* có thể hiểu theo hai nghĩa: thần linh hoặc thần kỳ)

Ở trong lòng An Tiểu Đường, hiện giờ càng trở nên thần chính là Hách Liên Dạ.

Cô kéo kéo tay áo của Ngư Ngư, nhỏ giọng mà nhắc nhở: “Cô quên rồi à, theo kinh nghiệm ngày trước của hai người, chỉ cần có người phù hợp với điều kiện xuyên không, mới có thể nhìn thấy cánh cửa không gian.”

Nhưng giờ mấy người tiểu Bát đều không liên quan gì tới cổ đại, dưới tình huống bình thường, hiện giờ bọn họ nên đều không nhìn thấy được gì mới đúng.

Không sai, dưới tình huống bình thường.

Nhưng bây giờ người nào đó không bình thường.

Ngư Ngư cũng ý thức được có gì đó không đúng, nhưng tình huống trước mắt, nàng thật sự nhìn không hiểu rồi.

Thật ra An Tiểu Đường cũng nhìn không hiểu gì, hiện giờ chỉ có thể hoàn toàn dựa vào suy đoán, khẽ cắn môi, bất chấp nói với Hách Liên Dạ, “Tôi không phải là người cổ đại, không thể tự qua được, anh ném tôi qua đi.”

“Không được!” Ngư Ngư và Hách Liên Dạ cùng kêu lên phản đối.

Cửa này là lạ, ngay cả Hách Liên Dạ cũng từng ngã vào trong tay nó một lần, mặc dù hiện giờ nó đã khôi phục bình thường, nhưng bọn họ vẫn không dám tùy tiện thí nghiệm loạn.

An Tiểu Đường lại hết sức kiên quyết, “Mọi người yên tâm, tôi không chết được, nhiều nhất chỉ là thân thể bị thương, thật sự không được có thể đổi lại thân thể, mọi người cũng đã từng thấy, trước đó tôi ở trong thân thể của An thị vệ.”

“Ở”…

Cách nói huyền ảo này, khiến mấy đám người hiện đại bình thường bọn tiểu Bát giật giật khóe miệng.

Hách Liên Dạ và Ngư Ngư vẫn nói khồn.

An Tiểu Đường hết cách rồi, đành phải giơ tay đầu hàng, “Hơn nữa tôi còn có việc muốn gặp Hách Liên Thần, đang lo không có cách nào để trở về cổ đại.”

Nói xong, lại buồn bực nói thầm, “Tôi thật sự không tìm ra thân thể phù hợp, hôm kia vừa bám vào trên người một con gà tìm anh ấy, vừa mới bắt đầu cũng không hiểu làm sao mới có thể nói chuyện, sau đó…” Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Ngư Ngư không cần cô ấy nói tỉ mỉ, trong nháy mắt đã hiểu.

Đối với một người sành ăn mà nói, toàn thân gà đều là bảo vật.

Tiểu Trần tử sẽ không bỏ qua cho cô ấy… A, không, là “Nó”..

Đường Bao có thể bình an tránh được móng vuốt người sành ăn, thật sự không mấy dễ dàng.

An Tiểu Đường cũng không giải thích nguyên nhân cụ thể, chỉ luôn mãi nhấn mạnh, cô thật sự rất muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Trần Tử.

Hơn nữa ngay cả biện pháp bám vào trên người con gà mà cô đã từng dùng… Xem ra thật sự rất gấp gáp.

Mấy người Hách Liên Dạ hơi dao động.

Nhưng chính lúc gấp rút khiến cho bọn họ đưa ra quyết định, lại là heo nhỏ.

Kể từ ngày nhìn thấy dáng vẻ lão đại của Nghiêm đại thiếu thứ hai, nhóc con kia vẫn rất buồn bực.

Làm một con heo nhỏ rất hiểu tính người, lúc tâm tình người ta không tốt thường tiến hành giải quyết buồn bực, giống như loài người là ăn.

Bình thường nhóc con kia không có tính tham ăn, những ngày này một mực vùi đầu vào ăn, kết quả cuối cùng là

Sau khi về hiện đại, Ngư Ngư mua một món đồ chơi là bồn tắm mini ở trên mạng cho nó, ngày đó heo nhỏ ăn no xong định đi tắm rửa, lúc nhảy vào bồn tắm thì… mắc kẹt rồi…

Thật sự mắc kẹt rồi…

Sau đó, heo nhỏ hoàn toàn u buồn, từ chối nghe tất cả các chữ liên quan đến dáng người, ngày đó tiểu Ngũ hỏi con trai có muốn ăn hạt điều không, đều bị heo nhỏ hung hăng trừng mắt liếc…

Ừ, quả “eo”.

(* ở đây là cách đọc giống nhau. Hạt điều là [yāoguǒ], còn quả “eo” cũng là [yāoguǒ], từ eo là [yāo])

Chỉ có điều hôm nay, cuối cùng heo nhỏ lại ra oai lần nữa.

Nhảy từ trong ngực Hách Liên Dạ xuống, oai phong lẫm liệt mà đứng trước cánh cửa không gian, thậm chí còn nhảy nhót điệu nhảy giống như clacket*, thay nhau chà chà móng heo.

(* điệu nhảy clacket: hay nhảy tapdance, điệu nhảy dùng bàn chân gõ nhịp cầu kỳ, được xếp vào khiêu vũ thể thao)

Hừ, có gì cần lo lắng, lỡ như thật sự xuất hiện tình huống khẩn cấp gì đó, nó có thể một cước đạp An Tiểu Đường an toàn trở về!

Tốc độ của nó, không ai bằng!

Nó có thể!

Nó ngầu nhất!

Nhóc con kia ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng không dùng áo choàng che che lấp lấp vóc dáng của nó, hết sức tỏ vẻ hết sức tự tin mà ngẩng cái đầu nhỏ lên.

Thấy tâm trạng của nó khôi phục bình thường, mọi người cũng hết sức vui mừng.

Chỉ là buồn bực gì chứ, dù sao mi vốn không có eo!

Có heo nhỏ hộ tống, Ngư Ngư và Hách Liên Dạ hoàn toàn yên tâm.

Nhưng cũng không có phạm vi hoạt động quá lớn, Hách Liên Dạ dùng nội lực đẩy An Tiểu Đường về phía cánh cửa không gian, nhìn thấy không có tình huống gì khác lạ thì sẽ đẩy thêm về trước một chút

… Qua rồi!

Tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng, sau khi An Tiểu Đường giẫm nát mây mù này, tiếp trên đất Nguyệt Loan quốc!

Thậm chí, bọn họ có thể nghe thấy tiếng quát canh phòng ở chỗ nào đó ở bên kia cánh cửa không gian: “Ai!”

Hàng loạt thị vệ xông tới, ánh sáng đao kiếm sáng ngời khiến người ta hoa mắt, An Tiểu Đường vội vàng xua tay, “Ta biết một người tên Tiền Khiêm!”

Tiền Khiêm là một nhân vật cực kỳ quan trọng ở phủ Tĩnh Vương, chỉ có điều chưa bao giờ công khai lộ diện, người ngoài cũng không biết sự hiện hữu của hắn.

Những lời này đủ ngắn gọn đủ có hiệu quả, những đao kiếm chuẩn bị lia tới trên người cô đều lập tức ngừng lại.

“Cô nương là ai?” Thị vệ dẫn đầu hoài nghi mà nhìn trang phục kỳ quái của cô, còn có, người này xuất hiện thật bất ngờ.

Hiện giờ Vương gia không có ở trong phủ, bọn họ cẩn thận khắp nơi, đề phòng nhất chính là thích khách có khinh công tuyệt hảo, có thể tránh thoát được tầm mắt của tất cả thị vệ bọn họ.

An Tiểu Đường không biết rằng mình bị coi thành đại hiệp rồi, “Tôi là bạn của Ngư Ngư, nói với Hà Nghiêm, bọn họ… Ờ, sau nửa canh giờ nữa sẽ bình an trở về!”

Tin tức Hách Liên Dạ mất tích, phủ Tĩnh Vương không lộ ra cho bất kỳ ai, người ngoài đều cho rằng Vương gia và Ngư Ngư du sơn ngoạn thủy, lười trở về.

Cho nên An Tiểu Đường nói như vậy thì càng xác nhận thân phận của cô.

Một đám thị vệ không hoài nghi gì nữa, nghe nói chủ tử và Vương phi đều có thể bình an trở về thì kích động đến mức muốn hỏi dò xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

An Tiểu Đường lại không có lòng kể chuyện xưa cho bọn họ nghe, chỉ cam đoan, “Yên tâm, một giờ… A, sau nửa canh giờ nữa mấy người sẽ biết!”

Nói xong lại do dự, “Vậy… tôi có thể sẽ đột nhiên biến mất, mấy người không phải sợ, tôi không phải quỷ…”

Nói xong thì lùi về phía sau một bước, giống như thay đổi lớn, trong nháy mắt biến mất trong không khí.

Bọn thị vệ: “…” Câu nói cuối cùng kia của ngươi… sao có thể không tin chứ…

Người có lá gan lớn còn đưa tay lên trước sờ sờ, nhưng không sờ được cái gì cả…

Thôi, nếu là bằng hữu của Vương phi, quỷ cũng là quỷ tốt.

Ở một nơi khác của cánh cửa không gian, năm 2013, nhà chính họ Nghiêm.

Mấy người Ngư Ngư hóa đá, nhìn An Tiểu Đường chỉ lùi về phía sau một bước đã thật sự trở lại.

“Vậy… Có phải cánh cửa không gian lại hỗn loạn rồi không…”

Tại sao vốn là một cánh cửa soi mói cực kỳ phiền toái, nhưng bây giờ lại giống như cánh cửa thần kỳ của mèo máy Doraemon, có thể tùy tiện xuyên qua?

An Tiểu Đường lại kích động, hiện giờ muốn đấm đất, “Dường như tôi đã đoán đúng! Quá thần! Tôi biết Hách Liên Dạ đã xảy ra chuyện gì!”

“Dựa theo cách nói trên sách, phù chú tự cháy, chỉ có thể có một khả năng là linh lực của đối thủ mạnh hơn mình rất nhiều rất nhiều rất nhiều ấy!”

An Tiểu Đường liên tiếp dùng ba từ “rất nhiều”, chính là sợ mấy người Ngư Ngư không biết rõ chênh lệch này nên có cách xa bao nhiêu.

“Ví dụ như ông nội của tôi là người trong gia tộc, là một người có linh lực cường đại nhất, nhưng cho dù lúc tôi còn nhỏ nghịch ngợm gây sự với ông nội, muốn cầm phù chú vẽ râu lên mặt ông nội, phù chú của tôi đều chưa từng tự cháy…”

“Cho nên cách nói trên sách kia, hẳn là chênh lệch đáng sợ một trời một vực đi…”

Mọi người yên lặng nhìn Hách Liên Dạ, khóe miệng co giật “…” Nhưng tại sao phải như vậy?

Hiện giờ An Tiểu Đường rất hăng máu, “Nếu như tôi đoán không sai, là bởi vì tia sáng đỏ!”

“Mặc dù cánh cửa không gian trục trặc khi mở ra, có tính công kích đáng sợ, nhưng nó vốn vẫn là cánh cửa không gian, nói một cách khác, đó là sức mạnh của cánh cửa không gian, nhưng bây giờ nó lại ở trong thân thể Hách Liên Dạ rồi…”

Mọi người: “…”

Ngư Ngư cũng bắt đầu run run khóe môi, lúc này không cần hỏi, người đó thật sự càng nghịch thiên rồi…

Nhưng bản thân yêu nghiệt nào đó lại hết sức bình tĩnh, chỉnh lại vạt áo, cúi đầu, liếc nhìn một phần vải nhỏ bị rách trên vai.

“Nghiêm Thiếu Huân ngược lại quả thật rất lợi hại.”

Phụt.

Đây là tiếng phun máu ở trong lòng mọi người.

Đừng đột nhiên kêu tên anh cả như vậy! Cho dù anh đang khen lão ngài cũng không được!

Hơn nữa anh cả mạnh mẽ, hoàn toàn không cần khẳng định, đây vốn chính là chân lý rồi…

Hách Liên Dạ cũng không sùng bái ăn sâu bén rễ với Nghiêm đại thiếu như vậy, nhưng bây giờ có thể lý giải được chút về Ngư Ngư xưa nay kính sợ anh rồi.

Bọn họ gặp nạn trong thạch thất, Ngư Ngư vốn ôm quyết tâm liều mạng, cứng rắn dẫn y xông về, nhưng cánh cửa không gian này lại bài xích y xuyên không.

Còn có sau khi bọn họ trở về, vận khí cũng đủ tốt, bắt kịp An Tiểu Đường tới thăm hỏi Nghiêm đại thiếu, cho nên Hách Liên Dạ được kịp thời cứu chữa, thân thể mới không có gì đáng ngại.

Câu chuyện này trên dưới người người nhà họ Nghiêm đều từng nghe.

Nhưng cho dù là thiên tài y học Nghiêm Thiếu Bách có chỉ số thông minh 180, danh phúc hắc vẫn dành để gọi cho cậu và Nghiêm Thiếu Hoành, nhiều người như vậy, ai cũng không nhìn ra vấn đề có khả năng ẩn chứa ở phương diện này.

Nhưng Nghiêm Thiếu Huân lại phát hiện.

Cho nên anh gọi mọi người xuống tầng hầm dưới đất, cầm vật kỳ quái kia soi vào Hách Liên Dạ.

Đây không phải chỉnh người, cũng không phải vì chứng tỏ Hách Liên Dạ không giống người trái đất…

Nghiêm Thiếu Huân chỉ muốn xác nhận, thân thể của Hách Liên Dạ thật sự có chỗ nào không đúng.

Nếu y nhớ không lầm, không biết ánh sáng trắng kia là kỹ thuật gì, chỉ kéo dài hai ba giây.

Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, Nghiêm Thiếu Huân nhìn ra vấn đề thân thể y, lại còn cho bọn họ vị trí “đánh dấu” cụ thể.

Lực lượng hình thành ánh sáng đỏ lúc trước suýt chút nữa hại chết y, chắc hẳn dừng lại trên vai trái của y rồi.

Quả thật lợi hại, chỉ số thông minh vượt xa tổng chỉ số thông minh của một đám người… Anh chỉ mất mấy giây đã xong chuyện rồi, nhưng lại khiến cho bọn họ suy đoán lâu như vậy.

Thật ra nói đến đây, cũng cần phải giải thích vì Nghiêm đại thiếu.

Mặc dù lão ngài có tính cách ngoài hành tinh, nhưng anh thật sự hết sức bao che khuyết điểm, đối xử với người nhà hết sức tốt, ở trước mặt em trai và chồng tương lai của em gái họ, sẽ không cố ý quá lố treo ngược khẩu vị của bọn họ.

Chỉ có điều…

Dường như người bình thường không thể hiểu được thiên tài này đang suy nghĩ cái gì, vì cũng quá mức thiên tài nên anh cũng không biết tư duy của người thường…

Nghiêm đại thiếu cho rằng, anh đã “giải thích” quá “rõ ràng” như vậy rồi, mọi người nhất định đều đã hiểu…

Hơn nữa từ trước đến nay anh đều có phong cách tiếc chữ như vàng, cộng thêm anh còn có việc khác phải làm, cho nên sau khi “giải thích” xong thì xoay người rời đi.

Tất cả mọi người lặng lẽ hóa đá, An Tiểu Đường vẫn nói ra suy nghĩ của mình.

Hiện giờ tâm tình của cô hết sức phức tạp… Nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, “Vừa rồi tôi làm thí nghiệm… Thành công, đây tất cả đều là công lao của Hách Liên Dạ.”

“Tia sáng đỏ ở lại trong thân thể anh ấy, không chỉ mang đến cho anh ấy linh lực không cách nào tưởng tượng được, quan trọng nhất là… sức mạnh này đến từ cánh cửa không gian đấy!”

“Những quy tắc xuyên không kia đã trở thành phế thải ở trước mặt anh ấy rồi. Hiện giờ anh ấy có thể xem như là một cánh cửa không gian có tư tưởng…”

“Anh ấy muốn đưa ai đi không gian nào, đều sẽ không bị hạn chế hạn chế gì… Anh ấy… Anh ấy…”

Từ “vì họa được phúc này” này, từ nhỏ cô đã từng nghe.

Nhưng đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy ai có thể có được phúc lớn như thế…

Hơn nữa đấy có được tính là họa không! Mặc dù mọi người đều bị kinh hãi, nhưng trên người Hách Liên Hạ chưa hề chịu tổn thương gì!

An Tiểu Đường đã không biết nên nói những gì, “Đây nhất định chính là lời tiên đoán của tiền bối, Ngư Ngư sẽ gặp việc vui…”

“Bởi vì sau này cô ấy không cần lo lắng về chuyện quay về nhà rồi, không chỉ cô ấy có thể tùy ý xuyên không, cô ấy còn có thể mang người nhà mang bạn bè đi tới đi lui giữa hai thời đại, muốn chơi ở đâu thì chơi ở đó… Bọn họ thậm chí còn có thể đi dạo tới các không gian không biết…”

“Lần này Hách Liên Thần còn có bọn sư đệ cũng có thể xuyên qua… Còn có mấy người Hà Nghiêm…”

“Thậm chí là không cần mất nhiều ngày đường đi tới hang đá kia.. Bởi vì ông xã cô ấy đứng ở đau, chỗ đó chính là cánh cửa không gian… Cô ấy gả cho một con mèo máy Doraemon phiên bản người thật…”

Còn là một con mèo máy Doraemon đặc biệt yêu nghiệt đặc biệt vạn năng đặc biệt cưng chiều cô ấy nữa.

Tâm trạng hâm mộ ghen ghét này… Mèo máy Doraemon là nam thần tuổi thơ của cô trong thời đại này!

… Ừ, mèo thần…

Cuối cùng An Tiểu Đường cũng nói xong hết những gì cần nói, rốt cuộc có thể yên tâm im lặng mà nhìn trời, mấy anh em nhà họ Nghiêm cũng như cô, đều tự rối rắm mà nhìn lên trần nhà!

Nhưng mà…

Sự ăn ý của các anh em cùng nhau lớn lên tuyệt đối không hề hay ho, một đám người không cần nhìn nhau trao đổi, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu gì, đột nhiên thu hồi tầm mắt, cùng nhau bổ nhào về phía Hách Liên Dạ, “Bắt lấy anh ấy!”

Đúng, nhất định phải bắt lấy, nếu không anh ta cứ về cổ đại như vậy, không phải Nghiêm Ngôn cũng muốn về theo sao? Vậy anh cả phải làm thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.