Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 155: Chương 155: Chương 96.1: Phúc hắc và vô lương là tuyệt phối




Hà Nghiêm vốn ngồi đánh xe ở đằng trước, bây giờ cũng đã nhảy xuống xe, đi tới bên cửa sổ nơi Hách Liên Dạ đang ngồi, sắc mặt còn khó coi hơn cả Ngư Ngư.

Nói thật, Hà Nghiêm cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực tế cho lắm.

Từ nhỏ hắn đã đi theo Hách Liên Dạ, mà trên đời này cũng không có nhiều người dám chọc tới Hách Liên Dạ...

Trước đó, hắn đã từng đối mặt với trận chiến lớn nhất, đó chính là lần “hộ tống” Ngư Ngư “đào hôn”, hơn mười mấy sát thủ áo đen đồng loạt xuất thủ.

Thế nhưng lần này... mặc dù trên núi cao này bốn phía không có một bóng người, nhưng Hà Nghiêm lại nhạy bén cảm giác được bầu không khí tràn ngập sát khí của đại quân, số người mai phục ở nơi này ít nhất cũng phải có vài trăm.

Nét mặt Hà Nghiêm trở nên trầm trọng, “Chủ tử, Vương phi, sắp đến giữa trưa rồi, có thể sẽ phải chậm trễ giờ cơm trưa, làm sao bây giờ?”

... Từ sau khi Ngư Ngư xuất hiện, chuyện có thể khiến toàn bộ người của Tĩnh Vương phủ khẩn trương, chắc hẳn cũng chỉ có ăn...

Hách Liên Dạ không bị những lời này lung lay, liếc mắt nhìn cảnh vật chung quanh, “Trưa nay cắm trại ăn cơm ngoài trời đi, ăn thịt dê nướng.”

Nghe thấy tên đồ ăn quen thuộc, ánh mắt nam tử áo trắng liền đảo qua đây.

Hách Liên Dạ cũng quay đầu lại, khẽ nhếch khóe môi liếc hắn một cái, “Sau đó chuẩn bị cho Dung công tử vài xiên nấm nướng đi.”

Nam tử áo trắng không được ăn thịt: “...”

Ngư Ngư cảm thấy rất bất mãn, kháng nghị giùm hắn, “Sao có thể đối xử với anh ta như vậy được? Nói thế nào cũng phải thêm vài xiên rau dại vào nữa chứ?”

Nam tử áo trắng vẫn không có thịt để ăn: “...”

Hà Nghiêm được ra lệnh, xuống xe đi săn thú, hoàn toàn không có chút khái niệm nào là “Địch có quá nhiều nên ta phải ở lại để bảo vệ chủ tử và Vương phi” cả... (=)))

Chủ tử cần phải bảo vệ sao? Sao có thể! Tưởng ai cũng có thể dùng cụm từ “Mạnh đến mức biến thái” để hình dung à...

Dường như ngay khi Hà Nghiêm xuống xe, mấy trăm hắc y nhân che mặt giương cung xuất hiện ở cả bốn phía đỉnh núi, cung tên trong tay kéo căng, được ánh mặt trời chiếu sáng, đầu mũi tên lóe lên sắc xanh đen ẩm ướt tượng trưng cho chất kịch độc, hướng về phía xe ngựa của họ.

Lần đầu tiên Ngư Ngư được nhìn tận mắt hiện trường thập diện mai phục này, có chút tò mò, “Quả nhiên là ở khắp bốn phương tám hướng, chỉ cần động một chút là sẽ bị biến thành con nhím ngay.”

“Biết là tốt rồi.”

Một giọng nói khàn khàn khó nghe bỗng nhiên vang lên, sau khi hắn mở miệng, bốn phía đều vang thêm những âm thanh tê tê, giống như tiếng giấy giám mài trên mặt tường, nghe ra có phần thấp thỏm nóng nảy.

Trưng ra vẻ mặt thật thà, Ngư Ngư cực kì sùng bái nhìn về phía đỉnh núi xa xa, “Khoảng cách xa như vậy mà vẫn nghe được rõ ràng những gì ta nói, nội lực thật thâm hậu!”

Không ai không thích nghe mấy lời nịnh hót, nhất là từ người trông qua vô cùng thật thà, có thể nói được lời nói chân thành đến vậy...

Đầu tiên giọng nói khàn khàn kia 'hừ' một tiếng, dường như có chút đắc ý.

Ngư Ngư tiếp tục nói, “Vì để đối phó anh, tên có nội lực thâm hậu này còn mang theo mấy trăm cung thủ trợ trận nữa, Hách Liên Dạ, anh thật lợi hại!”

Kẻ ở trên đỉnh núi xa kia không phản ứng... đoán chừng là bị nghẹn chết rồi.

Hách Liên Dạ bật cười vỗ đầu Ngư Ngư, vô cùng khiên tốn nói, “Bổn vương quả thật rất lợi hại, nhưng thật ra người trên đỉnh núi xa kia cũng chả có bản lĩnh gì cả.”

“Nhưng hắn có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện đấy.” Ngư Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt thật thà lanh lợi.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, nàng còn rối rắm đến mức này, trông thật có chút... ngốc.

Nhưng Hách Liên Dạ cũng rất kiên nhẫn tiếp tục đề tài này với nàng, cười nói, “Ta cho nàng mượn nửa thành nội lực, nàng cũng có thể nghe được hắn đang nói cái gì.”

Dứt lời, liền cầm lấy tay Ngư Ngư, dường như đang thật sự vận nội lực cho nàng mượn.

Ngư Ngư khẽ cau mày, bộ dạng kia trông có vẻ vô cùng nghiêm túc, sau vài giây, nàng bất ngờ vui mừng nở nụ cười, “Thật sự có thể nghe thấy! Hắn nói biết chắc hôm nay phải thua thì đã không đưa mấy thằng nhóc này đi theo rồi (ý chỉ cung thủ).”

“Chó má!” Người ở trên đỉnh núi xa kia chửi ầm lên, “Dám nói bảo bối của lão phu là thằng nhóc?” Mắng xong, trong miệng hắn đột nhiên phát ra một tiếng tê tê khàn khàn, âm điệu lộ nét quỷ dị khó diễn tả bằng lời, người nghe dựng thẳng tóc gáy.

Đi theo một tiếng này, nơi cách bọn họ không đến 200m đột nhiên có một mãng xà lớn màu trắng dài mấy thước, ngẩng cao đầu, khủng bố thè lưỡi thật dài ra.

“Thì ra là rắn.” Cuối cùng Ngư Ngư cũng biết âm thanh tê tê kỳ quái lúc nãy là cái gì rồi.

Trong núi cỏ dại sinh trưởng tốt, gần như cao gần đến bắp chân, con mãng xà lớn màu trắng này bò chậm ở trong đó, bọn họ không nhìn thấy nó cũng có thể lý giải được.

Chỉ là không biết tại sao, con mãng xà lớn này bò đến nhưng không phát ra chút âm thanh nào, cho dù là lợi hại như Hách Liên Dạ cũng không phát hiện nó tới gần.

Người ở trên đỉnh núi xa kia, lúc này mới phát hiện mình trúng kế, cũng bởi vì bị Ngư Ngư kích động, nhất thời mất bình tĩnh sớm để lộ con mãng xà này.

Nếu không con mãng xà này lặng yên không tiếng động bò đến chỗ gần bọn họ, há miệng một cái là có thể nuốt toàn bộ bọn họ, để bọn họ ngay cả thời gian bi thương cũng không có.

Nhỏ giọng mắng một câu, người ở trên đỉnh núi xa kia lại âm trầm cười rộ lên, “Lộ ra rồi thì sao? Dựa vào thân thể bình thường của các ngươi cũng muốn đấu thắng con mãng xà này? Hiện tại cầu xin tha thứ vẫn còn kịp, giao con bé Trình Ti Nghiên kia ra đây, lão phu sẽ tha cho các ngươi một mạng!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiền lành tràn ngập vẻ vô tội, “Tại sao muốn bắt tôi?”

“...” Người ở trên đỉnh núi xa kia suýt chút nữa buột miệng nói ra, vừa nghĩ tới kinh nghiệm lúc nãy bị Ngư Ngư dụ một trận thì hừ một tiếng, dứt khoát không mở miệng.

“Không chơi nữa, hết vui rồi.”

Ông ta không nói Ngư Ngư liền mất hứng nhiều lời với ông ta, chuyển sang chơi với những người khác.

Ừm... Chơi với những sinh vật khác.

Trong tay nàng là thanh kiếm mượn ở chỗ sư đệ, kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, lắc lắc hai cái về phía con mãng xà màu trắng, như là đang chào hỏi nó.

Một màn khiến người ta ngạc nhiên đã xảy ra, con mãng xà vẫn luôn đứng tại chỗ, chỉ dùng đôi mắt rắn lạnh băng vô nhìn nhìn bọn họ... cũng lắc lắc hai cái theo thanh kiếm trong tay Ngư Ngư.

Bộ dáng kia thế nhưng lại thật thà chất phác, nhìn có chút ngốc ngốc.

Người trên núi rõ ràng cũng sửng sốt, con mãng xà này ông nuôi mấy chục năm rồi, xưa nay chỉ nghe theo mệnh lệnh của ông, sao hôm nay lại như thế?

Tiếng tê tê trong miệng lại vang lên, ông điều khiển con mãng xà muốn nó đi cắn chết Hách Liên Dạ.

Thế nhưng con mãng xà lớn kia hoàn toàn không nghe theo điều khiển của ông, vẫn luôn nhảy múa theo mũi kiếm Ngư Ngư vung vẫy.

Hà Nghiêm chưa từng thấy Latin, nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm, rất lâu mới tìm lại giọng của mình, “Không ngờ rất đẹp mắt...”

Ngư Ngư lại rất tiếc nuối, “Nó không có eo à... Nếu không nhảy điệu múa này càng đẹp hơn.”

“...” Một đám người đều lặng lẽ lau mồ hôi lạnh.

“Cô, cô rốt cuộc là ai!” Phát hiện mãng xà mình một tay huấn luyện đến lớn thật sự không nghe theo điều khiển của mình, người ở trên đỉnh núi đối diện có chút kinh hãi.

Rốt cuộc nàng làm sao làm được!

Ngư Ngư bị ông hỏi có chút sửng sốt, chớp chớp mắt, cực kỳ vô tội nói, “Người thành thật chứ ai.”

Chuyện rõ ràng thế này rồi tại sao còn phải hỏi? Chẳng lẽ nhìn nàng không thành thật à?

“...” Mọi người tiếp tục lau mồ hôi lạnh.

Người ở trên đỉnh núi đối diện hiển nhiên cũng bị Ngư Ngư làm cho nghẹn, qua một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, “Bắn...”

Mệnh lệnh này hẳn là “Bắn tên”, nhưng mới nói được một chữ, người kia liền im bật.

Hơn nữa âm đuôi chữ “Bắn” kia còn mang theo âm rung hoảng sợ rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.