Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 600: Chương 600: Xuôi nam diệt thổ phỉ




Đáng ghét nhất là hắn từ trước đến nay luôn nghi ngờ lai lịch đứa con trong bụng nàng, là không tin tưởng nàng, cảnh giác và đề phòng tất cả những nam nhân xuất hiện bên cạnh nàng, dẫn đến nàng có khổ mà không biết kêu ai, không dám thẳng thắn với hắn.

Nàng từ đầu đến cuối, đều không biết, tên vô lại đêm đó xâm phạm nàng là ai.

Làm sao giải thích?

May mắn, vận mệnh đối với hắn không tính là quá tàn nhẫn, hắn có thể không lẩn tránh nội tâm của hắn, không hoàn toàn mất đi nàng.

Bằng không, Mộ Dung Phong hắn sẽ phải hối hận cả đời.

Triều Thiên Khuyết, Băng Cơ vẫn như cũ hôn mê, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt đang ngủ vừa thuần khiết lại bình tĩnh.

Hắn không ở đây, Nhi Nhi và Vương ma ma liền ở bên chăm sóc, không rời nửa bước.

Nhìn thấy Mộ Dung Phong tiến vào, hai người hoảng hốt đứng lên.

Khuôn mặt Mộ Dung Phong bởi vì hưng phấn mà có chút chuyển hồng, trong mắt sáng lấp lánh, tràn đầy kích động.

Hắn hung hăng hít mấy ngụm khí lớn, đi đến bên cạnh Lãnh Băng Cơ ngồi xuống, nắm chặt tay Lãnh Băng Cơ, ngón tay như cũ nhịn không được khẽ run.

Loại cảm giác sở hữu này thật tốt, thật thoả mãn và hạnh phúc.

Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Lãnh Băng Cơ, hắn cười ngây dại hai tiếng “hề hề”, đặt tay Lãnh Băng Cơ lên bên môi hắn, kích động đến hai mắt ngấn lệ.

Đây là phúc khí ông trời ban cho hắn, cho hắn kinh hỉ bất ngờ, kinh ngạc đến tột đỉnh, hận không thể khóc hết nước mắt.

Hắn hiện tại, chỉ muốn cầm lấy Lang Nha Bổng bên cạnh giường, đánh một cái thật mạnh vào đầu óc ngu xuẩn của hắn.

Nhi Nhi và Vương ma ma liếc nhìn nhau một cái, Vương ma ma lặng lẽ kéo kéo tay áo Nhi Nhi, hai người liền lặng lẽ lui ra.

Mộ Dung Phong gọi bọn họ lại: “Bổn vương có chuyện muốn hỏi các ngươi.”

Hai người cúi thấp đầu, đứng ở trước mặt hắn, cung kính và kính sợ.

“Trước kia nghe Băng Cơ nói, sau khi nàng vào kinh thành, hình như là Vương ma ma vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nàng, ngươi có biết, trên ngực nàng có phải từng có một vết Xích Luyện Thủ Cung không?”

Vương ma ma không hiểu rõ Mộ Dung Phong sao lại đột nhiên nghĩ đến hỏi vấn đề này, gật gật đầu: “Đúng vậy, đây là ký hiệu chỉ có nữ nhi nhà họ Lãnh mới có, đỏ thẫm như máu, hình dáng như hoa sen, đợi sau khi đại hôn liền sẽ tự động biến mất.”

Mộ Dung Phong nắm chặt tay Băng Cơ: “Vậy vết của Băng Cơ là từ khi nào biến mất?”

Trái tim Vương ma ma run rẩy, không kiềm chế được liếc nhìn Nhi Nhi, Nhi Nhi cũng hoảng loạn cúi đầu xuống, không dám nói bậy.

Mộ Dung Phong hiểu rõ bọn họ trong lòng cố kỵ, trên mặt có ý cười không che giấu được: “Tháng ba năm nay, Kim Thị đã từng mang theo Lãnh Băng Nguyệt tiến vào am Nam Sơn Ni thắp hương, đêm nghỉ lại am ni cô.

Băng Cơ có phải là cùng đi theo không? Nói đúng sự thật, không được che giấu.”

Một câu hỏi doạ hai người không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt, “phịch phịch” quỳ rạp xuống đất, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nhiều lời.

Vương ma ma cắn răng, ngẩng mặt lên: “Vương gia tha mạng, chuyện này đều là lão nô nhất thời hồ đồ, bị Kim Thị và nhị tiểu thư uy hiếp cưỡng bức, đã thay đổi đàn hương tiểu thư nhà ta thường dùng thành hợp hoan hương, hại tiểu thư nhà ta.

Nhận được sự khoan hồng đại lượng của tiểu thư nhà ta, tha thứ cho lỗi lầm của lão nô.

Tiểu thư vô tội, lão nô nguyện ý chịu tội thay tiểu thư nhà ta.”

Quả nhiên như vậy, khó trách Băng Cơ vẫn luôn đều không chịu tha thứ cho Lãnh Băng Nguyệt, vậy mà là mẫu tử bọn họ thiếu chút nữa huỷ hoại một đời nàng.

Mộ Dung Phong, ngươi thật sự là một kẻ vô cùng ngu ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.