[Vương Triều Charcot Hệ Liệt] Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Hai người sau khi vui vẻ liền ôm lấy nhau, thoải mái hưởng thụ dư vị còn sót lại.

Cảm giác không tệ chút nào.

Bên trên là bầu trời xanh thẳm, bên dưới là thảo nguyên mềm mại xanh cỏ, bên cạnh là ngựa cái nhỏ vừa cùng mình tìm kiếm cực lạc thiên đường.

Tất cả đều mỹ mãn và yên lặng…

Chờ chút.

Yên lặng?!

Rennes Kerman lập tức ngồi bật dậy trên bãi cỏ, kinh hoàng quay đầu nhìn quanh.

“Ngươi đúng là tinh lực tràn đầy, chưa gì đã ngồi dậy được, ghét thật, sao eo ta vẫn mỏi đến nỗi ngồi không nổi thế này? Nè nè, kéo ta một cái coi.”

Công tước Wayne vẫn đang chìm đắm trong ngọt ngào lười biếng giơ giơ một tay về phía Rennes Kerman.

Nhưng Rennes Kerman dường như không có nghe thấy cậu nói gì.

Sau khi nhìn kĩ bốn phía, Rennes Kerman đột nhiên đứng dậy, mặc đồ lại, sắc mặt lại càng lúc càng trầm xuống.

“Hai con ngựa của ta đâu?” Giọng nói của Rennes Kerman trầm xuống, nghe cực kì đáng sợ.

“Ế? Ngựa?”

Công tước Wayne ngây ra một lúc, mới hoang mang bối rối ngó nghiêng xung quanh.

“Í? Sao lại không thấy ngựa? Hay là tụi nó gặm cỏ hứng quá đà, ăn sang chỗ khác rồi?”

“Không thể nào. Không phải lần đầu ta dẫn chúng đến đây, từ trước đến nay chúng vẫn quanh quẩn ăn ở đây thôi.”

“Có khi chúng thấy chúng ta nhiệt tình quá, thức thời kiếm chỗ xa xa một chút. Ngươi không phải nói ngựa rất là thông minh sao? Chúng nó chắc cũng có ý tứ đó.” Công tước Wayne thấy sắc mặt Rennes Kerman âm trầm, cố ý đùa vài câu để cho anh đỡ bực.

Nhưng, xem ra chuyện này không đùa được.

Công tước Wayne còn chưa nói hết, đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của Rennes Kerman.

Lần này, Công tước Wayne cũng không kiềm được mà bắt đầu căng thẳng.

Nếu mà ngựa biến mất thật, thì mọi chuyện đúng là gay to rồi.

“Ngươi chẳng phải vẫn huýt sáo sao? Mau mau huýt một cái đi là được mà.”

Rennes Kerman nhấp môi, huýt dài một tiếng, nhìn khắp thảo nguyên.

Nhưng tiếng vó ngựa anh chờ đợi lại chẳng hề vang lên.

“Thổi lại đi! Thổi lớn tiếng chút vào! Hay là cũng nó chạy xa quá rồi? Rennes Kerman, ngươi thổi lại to chút coi.”

“Chúng nó không có điếc.” Rennes Kerman bước dài một bước.

Wayne Công tước vội vã đi theo sau, đuổi theo hắn hỏi:

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Đương nhiên đi tìm ngựa!”

“Ta đi cùng ngươi.”

Hai người tìm vài vòng trên thảo nguyên, ngay cả một mẩu phân ngựa cũng không có thấy. Bất kể Rennes Kerman huýt sáo cùng gọi lớn thế nào, bóng dáng của hai chú ngựa vốn bình thường chỉ cần thoáng nghe tiếng sáo là chạy đến ngay cũng không gặp được.

Công tước Wayne hoảng hết cả hồn, lập tức ra lệnh cho cả phủ Công tước đến tìm ngựa.

Nhất thời, thảo nguyên rộng lớn, hai bên bờ sông toàn là người kiếm ngựa, tiếng gọi không ngừng vang lên.

“Ngựa con! Cưng ở đâu?”

“Ngựa con ngoan, mau về ăn cơm đi!”

“Đồ ngu! Ngựa không có ăn cơm, gào như thế này này, ngựa con a! Về ăn cỏ nào! Về ăn thức ăn cho gia súc nào!”

“Hứ, ngươi có gọi như vậy, chúng nó cũng không có xuất hiện đâu a.”

“Nè nè, hai người các ngươi, đừng có mà đứng đó cãi nhau nữa, Công tước đại nhân nói rồi, không tìm được ngựa, tất cả cùng bị phạt đó, còn không mau tìm tiếp đi!”

Mặt trời đã lặn, mọi người cầm đuốc tìm khắp nơi, thậm chí ngay cả khu cánh đồng cùng với nông trang cạnh đó đều được lùng sục đến từng tấc đất.

Vẫn hoàn toàn không hề tìm được.

Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục kéo dài đến sáng ngày hôm sau, mọi người mới kiệt sức chán nản trở lại phủ Công tước.

Công tước Wayne nóng ruột cũng như bọn họ ra ngoài tìm hết cả đêm, quản gia trung thành lo chủ nhận mình tiếp tục như thế nữa sẽ không chịu nổi, bất chấp sự phản đối của Công tước Wayne, gọi mấy gia nhân cao to đem Công tước vẫn muốn tiếp tục tìm “mời” về phủ Công tước nghỉ ngơi.

“Công tước đại nhân, ngài phải nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt ngài tệ lắm rồi.”

“Không, ta phải ra ngoài tìm ngựa. Nếu mà không tìm nổi hai con ngựa đó, Rennes Kerman sẽ…”

“Ta có thế nào, cũng là chuyện của ta.”

Quản gia và người hầu thấy Rennes Kerman đã về, biết người duy nhất có thể trấn an chủ nhân là anh, đều thông minh yên lặng cáo lui đi xuống.

Nghe âm thanh của Rennes Kerman, đôi mắt ảm đạm của Công tước Wayne mới sáng lên một chút.

“Ngươi đã về? Có tìm được ngựa không? Tối hôm qua ta đi theo sau ngươi, nhưng ngươi đi nhanh quá, ta chưa gì đã nhìn không thấy…”

“Công tước Dumas Wayne đại nhân, ngài không phải giả vờ nữa.”

“Cái gì? Ta giả vờ cái gì?”

“Ngài biết rõ mà, Công tước đại nhân mánh khóe nhất cung đình.” Giọng Rennes Kerman lạnh lùng chưa từng có.

Công tước Wayne thấy anh nhìn mình với ánh mắt hoài nghi trong lòng cực kì hoảng hốt:

“Không thể tin được, ngươi lại đi nghi ngờ ta? Sao có chuyện ấy được… sao ta phải…”

“Ngươi muốn đuổi ta đi, cũng chẳng là chuyện ngày một ngày hai nữa.”

“Tuyệt đối không phải ta!” Công tước Wayne cố gắng biện bạch cho mình:

“Đây là ngựa quý của Quốc vương, cũng sắp đến đại hội đua ngựa rồi, ngựa mà biến mất. Quốc vương nhất định sẽ nổi trận lôi đình, sao ta phải làm như thế?”

“Lý do ngươi làm chuyện này, cũng giống như lần ngươi định cắt đuôi ngựa, dắt ngựa chạy và phóng hỏa thiêu chuồng thôi đều là vì muốn ta hoàn toàn biến mất trong thế giới của ngươi.” Rennes Kerman cảm thấy tâm tàn ý lạnh.

Tuy Công tước Wayne kiêu căng ngạo mạn, hoang tưởng tự đại, thiếu sót đầy mình, nhưng anh luôn không kìm được mà chòng ghẹo cậu, thậm chí ngày nào cũng phải ân ái với cậu.

Vẫn vọng tưởng cậu hưởng thụ cảm giác ở cùng mình, sẽ từ từ yêu mình.

Hôm qua, trên bãi cỏ, anh lại cho rằng cậu đã thay đổi, thả lỏng cảnh giác.

Trên thực tế, anh chỉ bị công tử trăng hoa tiếng tăm lừng lẫy quốc gia đùa bỡn một phen mà thôi!

Không hổ là thiếu gia ong bướm toàn quốc, kỹ xảo hạng nhất, ngay cả Rennes Kerman anh cũng phải dốc hết sức mà sảng khoái trên mặt đất.

“Ngươi nói gì? Rennes Kerman, ta đã nói rồi, chuyện ngựa biến mất không hề liên quan gì đến ta! Ngươi… ngươi sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?” Công tước Wayne bị ánh nhìn của Rennes Kerman làm cho sợ hãi ngập tràn.

“Cuối cùng cũng là ta gieo gió gặt bão thôi.”

“Ngươi đang nói cái gì thế?”

“Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đối xử với ngươi rất thô bạo, ngươi vẫn muốn trả thù, điều này cũng dễ hiểu thôi.”

“Không hề có chuyện như thế! Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần mới được đây? Ta không có trộm ngựa của ngươi!”

“Đến phủ Công tước, ta cũng thường xuyên bất kính với ngươi, tính cách của ta quá tệ, luôn luôn không kiềm chế được mà trêu chọc ngươi, nhìn ngươi tức giận, kỳ thực cũng là do ta không tự chủ được muốn tìm lý do chạm vào làn da của ngươi, hôn lên những nơi mẫn cảm của ngươi.”

Những lời của Wayne Công tước hoàn toàn bị nghẹn lại trong họng.

Cậu cảm động nhìn Rennes Kerman.

Giọng nói trầm thấp của anh khiến lý trí của cậu hoàn toàn tan chảy.

“Ta vẫn không ngừng nhắc nhở chính mình, ngươi là anh họ của Quốc vương, là công tử ăn chơi, không nên dồn quá nhiều tình cảm cho ngươi, thế nhưng, nhắc nhở hoàn toàn vô ích. Càng sống với ngươi lâu, ta lại càng muốn dịu dàng với ngươi hơn. Ngươi nói đúng, ta chỉ là một tên chăn ngựa thấp hèn, lên giường với một tên chăn ngựa như ta, nhất định khiến Công tước ngài đây thấy buồn nôn cực độ.”

“Không! Không phải!” Ánh mắt tổn thương của Rennes Kerman khiến Công tước Wayne đau khổ vạn phần, ra sức lắc đầu.

Rennes Kerman, được ngươi ôm vào lòng, là hạnh phúc nhất của ta.

“Rennes Kerman, ta thực sự không có lấy trộm ngựa của ngươi, ta thề, nhất định sẽ tìm được ngựa của ngươi về, xin hãy tin ta.”

“Ngươi yên tâm, ngựa đã bị trộm đi, ta sẽ chủ động chịu trách nhiệm với Quốc vương bệ hạ, không liên lụy ngươi một chút nào. Kỳ thực, còn hơn trộm ngựa, điều khiến ta không thể bỏ qua là nhiệt tình của ngươi ngày hôm qua. Ta còn những tưởng… ngươi thực sự chủ động muốn làm tình cùng ta…” Rennes Kerman cười khổ nói: “Bây giờ, ngược lại ta phải cảm ơn ngươi, giúp ta đập nát cơn vọng tưởng này, ảo tưởng có thể có tình yêu với Công tước Wayne tài trí hơn người.”

“Ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào, ngươi mới chịu tin ta?!” Công tước Wayne chẳng thể giãi bày, thống khổ gào lên.

Nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn độn truyền đến.

“Công tước đại nhân! Không ổn rồi! Không ổn rồi!” Quản gia kinh hoàng lao đến, kêu gào tán loạn:

“Quốc vương bệ hạ phái binh sĩ tới!”

Công tước Wayne hoảng hồn kêu to:

“Cái gì? Sao Quốc vương bệ hạ lại biết?”

“Tối hôm qua tất cả mọi người trong phủ ra ngoài tìm ngựa, khiến cả kinh thành đều biết, Quốc vương bệ hạ…”

“Công tước Wayne, chúng tôi phụng mệnh Quốc vương bệ hạ, đến đây bắt chuyên gia thuần ngựa làm mất ngựa quý của Quốc vương, Rennes Kerman!” Không đợi quản gia nói xong, đội trưởng đội ngự lâm quân đã dẫn thủ hạ tiến vào.

“Các ngươi không thể bắt Rennes Kerman, ngựa là ta làm mất…”

Rennes Kerman đẩy Công tước Wayne đang đứng trước mặt mình ra một bên, đi tới trước mặt đội trưởng ngự lâm quân.

“Tôi chính là Rennes Kerman, người các anh muốn bắt.”

“Rennes Kerman!” Công tước Wayne thét lên đau đớn.

Rennes Kerman quay đầu:

“Ngài Công tước, nước mắt của ngài phiền giữ lại lừa thằng ngốc tiếp theo cho. Mục đích của ngài muốn tôi biến mất đã đạt được rồi, không phải sao?”

Môi anh nhếch lên một nụ cười chua chát, thong thả bước về phía đội trưởng ngự lâm quân nói:

“Đi thôi, quan ngài.”

Anh thẳng lưng, rời khỏi phòng dưới sự áp giải của ngự lâm quân.

“Đó không phải lỗi của hắn!!”

Công tước lao qua ngăn cản lại bị những ngự lâm quân hoàng gia đi sau vô tình cản lại.

“Không! Đừng mang anh ấy đi!” Công tước Wayne nhìn hình dáng cao lớn của Rennes Kerman biến mất dần ngoài cửa, khóc thét lên thê lương

“Trả Rennes Kerman lại cho ta! Trả lại cho ta!”

Úi, mùi mẫn quá đi >0< Chương nầy mầnVưn mần vật vã luôn ó O A a Sắp gay cấn rồi X’D So sánh với phủ Công tước âm u mây phủ, không khí trong hoàng cung lại rất đỗi ngọt ngào. Quốc vương bệ hạ ngả ngớn trong lòng Công tước Hamilton yêu quý của mình, coi bờ ngực cường tráng của anh là cái gối dựa dễ chịu, rủ rỉ tâm tình. “Dear, hôm nay anh tốt với ta dữ nghen.” “Ừm? Tôi chỉ đối tốt với em hôm nay thôi hả? Tôi nhớ không nhầm thì đêm qua tôi cũng tốt lắm mà, Quốc vương bệ hạ tôn kính của tôi.” Công tước Hamilton đưa tay vuốt ve cái lưng mịn màng như tơ lụa. Nhớ đến chuyện tối qua được Hamilton yêu thương đến bật khóc, gương mặt Quốc vương lập tức đỏ bừng. “Nhưng hôm nay anh tốt với ta hơn mà.” “Sao dám khẳng định?” “Anh xem, hôm nay anh để ta thoải mái nằm trên giường đến tận trưa, không có lôi ta dậy sớm.” “Bởi vì bảo bối của ta tối qua bị ta yêu đến eo mỏi lưng đau nha, Bản tước cũng biết thương hương tiếc ngọc chứ bộ.” “Nhưng mà, làm ta dễ chịu nhất là anh không có phản đối ta bắt cái tên kia, hắc hắc.” “Tên nào?” “Biết thừa mà còn hỏi, đương nhiên là Rennes Kerman.” Sáng sớm hôm nay, lúc người hầu đến báo tin, Quốc vương và Hamilton vẫn đang nằm trên giường. Còn tưởng hạ lệnh bắt Rennes Kerman Hamilton sẽ phản đối, không ngờ Hamilton không nói lời nào, để mặc Quốc vương xử lý. “Quốc vương bệ hạ, bắt được Rennes Kerman xem ra em cũng vừa lòng quá nhỉ.” Gương mặt Quốc vương cứng lại một tí, lập tức vội vã cười cười. “Không có a, ta bắt hắn vì hắn làm mất ngựa quý của ta. Nếu mà không thể thắng được trong đại hội đua ngựa lần này, ta sẽ mất mặt lắm a. Anh cũng không có muốn Bản vương mất mặt trước mặt các Quốc vương nước bạn đâu nhỉ?” “Đừng có giấu tôi, tôi biết em luôn không vừa mắt với bạn thân Rennes của tôi, vì thế mới cố ý để hai con ngựa đó ở phủ Công tước Wayne, như vậy thì bạn tôi cũng phải đến phủ Công tước Wayne luôn. Đừng cho là tôi không biết cái mánh khóe vặt vãnh của em.” Bị người yêu tóm được quỷ kế nho nhỏ của mình, Quốc vương bệ hạ lại càng cười quyến rũ. “Ai kêu hắn lúc nào cũng phá hoại giây phút ngọt ngào của chúng ta.” Phàm là kẻ dám chiếm dụng thời gian của Hamilton, Bản vương đều hận không thể đạp đi cho thật xa. Lần này thì tốt rồi, bạn tốt của Hamilton đã làm mất ngựa, hay là mình nhân cơ hội này đày hắn đi lưu vong biên cảnh nhờ? Như vậy bao nhiêu tâm ý của người trong lòng đều thuộc sở hữu của Bản vương hết. Quốc vương đang lén lút cười trộm vì ý hay của mình, Công tước Hamilton dùng ánh mắt vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cậu, vỗ một cái thật đau lên cái mông căng tròn của cậu. “Đau quá đi! Sao lại đánh người ta?” “Cảnh cáo em, nếu em dám làm cái trò gì lưu vong với mất đầu với bạn tôi, tôi sẽ không làm tình với em nửa năm.” Lời cảnh cáo của Công tước Hamilton lập tức làm cho cái âm mưu con con của Quốc vương tan tành giáp vụ. Nửa năm không làm tình với Hamilton? Nửa tháng thôi cái mông của Bản vương đã ngứa mà chết rồi nha! “Ha ha ha, Bản vương sao lại làm chuyện không tốt với bạn của anh được? Nhưng mà…” Quốc vương nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại đồng ý cho ta bắt Rennes Kerman vậy?” “Vì ta muốn xem quan hệ giữa cậu ta và Công tước Wayne tiến triển đến đâu rồi.” Công tước Hamilton bình thản nói. “Quan hệ với Wayne? Ông anh họ của ta anh còn không biết sao? Là một công tử ăn chơi trác táng tiêu chuẩn đó. Với tính cách của hắn, nếu bảo có mắc mớ gì với Rennes Kerman, chắc chắn cũng là lên giường sinh chuyện, xuống giường là xong thôi.” “Quốc vương bảo bối thân yêu của ta, mong rằng lần này em đoán sai.” “Ưm?” “Vì ông bạn tốt của tôi, là chuyên gia thuần ngựa quyến rũ nhất thiên hạ, Rennes Kerman có vẻ thực lòng với anh họ em. Vì vậy ta muốn thừa dịp này xem thái độ của Công tước Wayne với Rennes.” “Cái gì? Hắn ta thực lòng yêu Wayne á?” Quốc vương nghe cái tin kinh thiên động địa này, trợn trừng hai mắt. “Rennes Kerman không phải là nổi tiếng phong lưu sao?” “Phong lưu cũng có lúc tìm được tình yêu chân chính chứ.” “Tình yêu chân chính của một tay phong lưu lại là một công tử ăn chơi sa đọa, há há há, cái này đúng là thú vị. Sau đó thì sao nữa?” “Nếu như mọi việc phát triển đúng theo đúng ý tôi, tiếp theo, ừm… Chắc là anh họ của em sẽ khóc lóc ầm ĩ chạy vào cung cầu xin vì Rennes Kerman đó.” “Wayne á? Khóc lóc ầm ĩ đến cầu xin ta á?” Quốc vương cười với vẻ rất chi là chẳng đếm xỉa gì đến tình anh em. Hế hế, lần này đúng là có kịch vui coi rồi! “Quốc vương bệ hạ, Công tước Wayne cầu kiến.” Vừa mới rời giường, người hầu trong Vương cung đến báo cáo với Quốc vương. Quốc vương và Công tước Hamilton liếc mắt nhìn nhau, trên gương mặt cả hai đều lộ ra nụ cười tà ác. “Mau mời Công tước Wayne tiến đến.” “Vâng, thưa Quốc vương bệ hạ.” Trong chốc lát, Công tước Wayne gương mặt tái nhợt giục ngựa điên cuồng chạy đến Vương cung đã xuất hiện trước mặt Quốc vương và Hamilton Công tước. “Quốc vương bệ hạ, cầu người thả Rennes Kerman, anh ấy vô tội!” Vừa nhìn thấy Quốc vương, Wayne đã không nhịn được kích động thỉnh cầu. Quốc vương nghía nghía từ đầu đến chân Công tước. “Ai ôi ai ôi? Anh họ ta hỏi này, mắt anh sao vừa sưng vừa đỏ thế? Không phải là vừa khóc đó chứ?” Công tước Wayne bình thường nhanh mồm nhanh miệng cực kì hôm nay lại chẳng có tâm trạng cãi nhau, bị Quốc vương trêu tức, chỉ cúi đầu xuống, dùng giọng cực kì khẩn thiết nói. “Bệ hạ, xin ngài hãy nể tình chúng ta là anh em họ, cầu ngài hãy thả Rennes Kerman. Anh ấy vô…” “Vô tội đúng không. Anh vừa nói rồi mà, Wayne Công tước. Vấn đề là, hắn ta làm mất tuấn mã tham dự đại hội đua ngựa, chuyện này có đúng không?” Quốc vương cố ý làm mặt nghiêm khắc. “Nếu như không thắng nổi đại hội đua ngựa, thể diện của Bản vương còn đâu, cái này liên quan đến quốc gia đại sự, anh là Công tước địa vị cao quý, anh có thực tình nghĩ cho Bản vương không đây?” Đã đoán trước rằng Quốc vương cực kì sĩ diện sẽ không bỏ ý định, gương mặt tuấn mỹ của Công tước Wayne xẹt qua một nét kiên quyết, khẽ cắn môi nói. “Bệ hạ, ngựa là mất ở phủ Công tước. Nếu ngài muốn trừng phạt, xin hãy trừng phạt tôi đi.” “Cái gì? Trừng phạt anh?!” Quốc vương hết hồn la hoảng. Ông anh họ này của cậu còn trơn hơn trạch, mỗi lần cần truy cứu trách nhiệm là chuồn nhanh hơn thỏ. Bây giờ vì một người thuần ngựa, mà lại tự đến xin Quốc vương trừng phạt? Giời đúng là sắp đổ hồng vũ rồi! Công tước Hamilton vẫn bên cạnh lẳng lặng theo dõi, thấy Công tước Wayne cho một đáp án thỏa đáng như thế, đương nhiên là thập phần thỏa mãn. Bất quá, vì hạnh phúc cả đời của ông bạn tốt, anh phải xác định thêm tí nữa mới được. “Quốc vương bệ hạ.” Công tước Hamilton cất giọng nghiêm trọng, trình ra một vẻ cực kì là quân pháp bất vị thân. “Tuy Rennes Kerman là bạn thân của tôi, nhưng, vì việc nước tôi quyết không màng tư tình. Rennes Kerman là người thuần ngựa, mất ngựa là trách nhiệm của cậu ta, việc này không nên đổ lên đầu Công tước Wayne.” Quốc vương để lấy lòng người yêu, chỉ còn cách cùng anh diễn ca xướng, hơi hơi nhíu mày. “Hamilton, anh thật là trung thành tận tâm với Bản vương a. Anh đã nói vậy, Bản vương đành thiên vị anh họ mình một chút vậy. Công tước Wayne, chuyện ngựa mất Bản vương không trách anh. Tội này cứ để Rennes Kerman không có chút quan hệ chi tới Hoàng tộc kia gánh vậy. Lập tức đưa hắn đi lưu vong, đày đến biên cảnh làm lao dịch, anh thấy thế nào?” “Không thể! Không thể!” Công tước Wayne cuống quýt đến sắp bật khóc. “Ừm, Công tước Wayne nói có lý.” Quốc vương vuốt cằm. “Không thể xử nhẹ như thế được. Làm Bản vương mất mặt, là tội chết. Vậy thì chém đầu đi.” “Bệ hạ!” Công tước Wayne kinh sợ trừng to hai mắt. Cậu không thể thở nổi nữa. Trời ơi! Quốc vương muốn giết Rennes Kerman! Công tước Hamilton nhìn chàng trai gương mặt tái nhợt gần như sắp ngất đi trước mắt, kêu thầm không ổn, nếu để Rennes Kerman biết bọn họ cố ý dọa người trong lòng hắn sợ đến ngất xỉu, nhất định không dễ dàng buông tha đâu. “Bệ hạ, chuyện chém đầu có thể tạm hoãn.” Công tước Hamilton vội vã nói. “Còn cách đại hội đua ngựa vài ngày nữa, tôi thấy nếu trước cuộc đua mà tìm được ngựa, thì cũng không cần phải giết người. Ngài hãy suy nghĩ thử xem, nếu như mấy con ngựa bị mất tìm lại được, người thuần ngựa lại bị ngài giết mất rồi, vậy chẳng phải là huân chương sắp về tay lại mất đi sao?” “Ừa, cũng đúng.” “Vì vậy, đầu tiên chúng ta cứ tạm nhốt Rennes Kerman vào ngục tử tù, phái những người khác đi tìm ngựa.” “Ái khanh nói rất đúng. Bất quá, phái ai đi tìm ngựa của ta đây?” “Bệ hạ! Tôi xin nguyện ý đi tìm ngựa!” Công tước Wayne tìm thấy đường ra lập tức chủ động đề xuất. “Công tước Wayne, anh nói thật chứ? Anh tự nguyện nhận nhiệm vụ này?” “Vâng! Tôi sẽ hết sức tìm bằng được ngựa đã mất của ngài, Bệ hạ. Nếu như không tìm được, ngài cứ xử phạt.” “Ừm.” Quốc vương lần đầu tiên thấy ông anh họ vốn chẳng thèm đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì lại nghiêm túc đến thế, không nhịn được nghịch ngợm chòng ghẹo. “Ta cảnh cáo anh nha, chuyện mất ngựa ta đã tha cho anh một lần rồi, bất quá, nếu như anh tự nguyện đi tìm ngựa mà lại tìm không nổi, ta sẽ thực sự trừng phạt anh. Nếu anh sợ, giờ đổi ý còn kịp, nể anh là anh họ của ta, Bản vương sẽ không trách tội anh.” “Không, tôi tuyệt không đổi ý. Tìm không được ngựa, dù ngài muốn đem cả tôi cùng Rennes Kerman chém đầu cũng được.” Công tước Wayne trầm giọng nói. So với trơ mắt nhìn Rennes Kerman bị giết, thì thà cùng anh ấy lên đoạn đầu đài còn hơn. Lúc đó, ít nhất Rennes Kerman cũng sẽ hiểu, không phải cậu cố ý hãm hại anh. Quốc vương bệ hạ cùng Công tước Hamilton đều lộ ra vẻ cực kì ngạc nhiên, bọn họ không ngờ Công tước Wayne vì Rennes Kerman lại không ngần ngại cùng nhận tội chết. Nếu Rennes Kerman mà biết được chắc mừng điên mất. “Được rồi, nếu anh đã quyết, Bản vương chấp nhận yêu cầu của anh. Trước cuộc đua, anh phải tìm bằng được ngựa quý của Bản vương về, bằng không không chỉ Rennes Kerman bị chém đầu, ngay cả anh cũng bị xử tử.” “Ta nhất định sẽ tìm được.” Công tước Wayne cúi đầu chào Quốc vương, bước một bước chân kiên định vô cùng rời khỏi hoàng cung. quân pháp bất vị thân: việc nước không quản tình nhà Úichời ôi từ NBT đến nay, lần đâu tiên thấy bạn Công tước nhà mình ngầu na O đúng lờ tình iêu có sức mạnh zô biên na O ——————oOo——————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.