Vượt Ngại Thân Phận

Chương 5: Chương 5: Chốn Hoàng Cung Thật Chán Chường.




Chương 5: Chốn Hoàng Cung thật chán chường.

Dưới bầu trời xanh ngắt của sự chiếm hữu độc nhất của mây trắng tinh khiết hòa hợp. Kinh thành náo nhiệt dưới bầu trời là những tiếng nô đùa,cười tung tăng của lũ con nít có mái tóc trái đào đang chạy nhảy,theo sau là những bé gái bím tóc xoăn tít rượt theo,trên tay còn cầm kẹo hồ lô đỏ mộng ngọt ngào. Vài người buôn bán nói chuyện rôm rã. Xa xa là những tiếng cười lớn của tụ ba tụ bảy chụm lại nghe kể chuyện.

Bên trên là những mái nhà nhấp nhô sậm màu đen tối,đàn chim đậu từng hàng bên trên ríu rít đến lạ lùng. Không biết bọn chúng đang nói gì nhưng sao trong thư phòng,ánh mắt đen láy đang chăm chú ngắm mãi với tâm hồn thư thả. Lòng dài bề rộng khó khăn thấy xung quanh bỗng nhiên chỉ còn một màu đen trắng không sắc đến chán chường.

Dưới sân mọi người đang nói chuyện rôm rã cùng những ly rượu thơm ngon,những món ăn vật lạ bắt mắt,tiếng cười vui vẻ đang nháo lên. Bỗng nhiên,giọng nói vang lên làm người đang mãi mê ngắm đàn chim dừng lại.

-”Đệ có xuống đây với mọi người không thì bảo. Cứ như bị cấm cung ấy. Ta ra lệnh cho đệ phải xuống đây nhanh.”

Thế tử với bộ râu mờ nhạt bên dưới của một kẻ trưởng thành cầm ly rượu đưa lên uống cạn,ánh mắt kiên định nhìn vào đôi mắt đang cười.

-”Đệ biết rồi. Mọi người cứ tự nhiên vui vẻ đi.”

-”Thôi nào. Tính giữ tấm lòng son hả? Suốt ngày đọc sách,vẽ tranh,văn chương,dạy học cho lũ trẻ,à còn viết những câu chuyện mơ mộng huyền ảo cho mọi người trong kinh thành nữa. Bộ huynh tính làm kẻ của vạn người à. Là một hoàng tử phải biết hưởng thụ những thứ vui trên trần gian đi chứ.”-Mạc Long đệ đệ với y phục màu xanh đậm nhí nhảnh chỉ trích huynh mình suốt ngày chỉ ru rú trong thư phòng im lìm.

-”Chậc chậc.....”-Y phục xanh lam của Mạc Vương hoàng tử chạy đến với chiếc quạt viết bởi dòng chữ mà Mạc Kỷ đã viết tặng trong ngày sinh nhật múa máy.-”Sau này Mạc Kỷ hoàng huynh làm vua một nước,chắc các quan đại thần khó mặt biết mặt. Hoàng huynh có phải bị trầm tính,không muốn nói không?”

-”Hahaha......Vương đệ đệ nói chí phải. Bộ huynh đệ chúng ta không có tính ôn hòa,vui vẻ nên nói chuyện với đệ ấy không được ư? Hay là thế này.....để ta lên bế đệ xuống nhỉ?”-Thế tử vòng tay sau lưng cười dịu dàng nhìn.

Mạc Kỷ lắc đầu đứng dậy chỉnh chu lại y phục đi xuống bên dưới sân vườn nơi được ví như chốn bồng lai tiên cảnh này tìm thú vui của những năm tháng hoàng cung xem sao. Vừa bước xuống đã bị thế tử và hai hoàng đệ chuốc cho vài ly rượu. Mạc Kỷ vốn trầm tính lại dịu dàng cười hiền nhìn mọi người. Thể tử lắc đầu nhâm nhi ly rượu đặt tay lên vai ấn Mạc Kỷ xuống ghế nhìn sang hai hoàng đệ rồi lại nhìn Mạc Kỷ.

-”Đệ mau nói ta nghe. Vì sao đệ lại cứ như thế này. Sao? Muốn có ý trung nhân rồi chứ? Ta sẽ nói với phụ hoàng cho người tìm một quận chúa thật xinh đẹp,thật môn đăng hộ đối,uyên ương kết hợp cho đệ.”

-”Sau đó con cháu đầy đàn,cuộc sống sung túc,hạnh phúc bên cạnh nương tử và các tiểu hoàng tử.”-Mạc Long cười lộ vẻ đắc chí vẽ lên một tương lai trước mắt mờ ảo cho Mạc Kỷ với chiếc quạt trên tay chỉ biết cười trừ cho qua.

-”Huynh có phải là e thẹn không nói nên lời,cười để đồng ý?”-Mạc Vương khoái chí ngồi cạnh Mạc Kỷ lí lắc.

-”Thế tử và hai đệ đừng có chọc ta nữa. Mạc Kỷ này chỉ là không cảm thấy hứng vui gì đâu. Chẳng qua là chúng ta đều cảm nhận hoàng cung này mỗi hướng khác. Đệ thì lại không biết nơi này,mình phải đi đâu để tìm thú vui mà thôi.”-Mạc Kỷ nhẹ nhàng đáp lại,chiếc quạt cũng theo nhẹ nhàng quạt lấy.

Thế tử cau mày không tin những gì Mạc Kỷ nói. Không lẽ hoàng cung lớn lao này lại không có gì để làm hứng thú cho đệ đệ mình.

-”Uầy vậy thư sách?”

-”Đã đọc tất cả chỗ sách mà các quan văn soạn lẫn những lịch sử ghi chép hay các thành tích,chuyên văn của hoàng cung.”

-”Nơi thưởng thức trà hoàng cung thượng hạng thì sao?”

-”Đó là nơi đệ dùng để vẽ tranh và đọc sách.”

-”Vậy nơi của các công chúa thì sao. Muội muội chúng ta lắm trò quái chiêu đấy. Nghe nói Mạc Nhi Nhi còn đá cầu khắp nơi với các nô tì trong cung. Mạc Linh Đan thì làm lồng đèn,thuyền giấy trang trí rất bắt mắt,Mạc Vân Hy lại còn chạy vào nhà bếp đòi học nấu nướng rất ngon. Đến bệ hạ còn tấm tắt khen ngợi. Mạc Mẫn Lam chúng ta còn biết gãy đàn,ca hát đấy.”

Mạc Kỷ cũng lại là cười nói với những lời của Mạc Vương và Mạc Long bên cạnh.

-”Ta đến thăm chúng thường xuyên ra đó. Ngày nào chúng cũng réo riết ta đến thăm cho bằng được nữa là.”

Ba hoàng tử bên canh cũng lắc đẩu chịu thua,rốt cuộc là Mạc Kỷ đã nếm bao nhiêu thứ trên trần gian hoàng cung này mà chán lạ đến mức tự giam cầm mình bào thư phòng đến vậy. Mọi người đang vủi vẻ đối câu với nhau thì từ xa bốn vị công chúa mới vừa được nhắc tên đến đang chạy tung tăng,dịu dàng nhìn khắp nơi rộn lên tiếng cười đến nỗi hoa đang nụ cũng muốn nhanh chóng nở rộ,chim chóc tụ đến thêm lần nữa ríu rít không ngừng.

-”Kaka hoàng huynh.....hôm nay lại ở đây trò chuyện lại không gọi bọn muội đến chơi. Muốn dỗi đây.”-Mạc Nhi Nhi lấm lắc vẻ giận hờn đáng yêu.

-”Đúng là uổng công muội tự làm mấy món đem đến cho các huynh thưởng thức.”-Mạc Vân Hy cong môi nũng nịu.

Linh Đan đứng đấy bật cười e thẹn với chiếc khăn tay trên mặt thoảng mùi hương thơm nhẹ dịu của hoàng cung. Bên cạnh Mẫn Lam cũng hiền lành đứng đấy nhìn Mạc Kỷ tuấn tú trầm lặng.

-”Ta xin lỗi nhưng các muội đến thật đúng lúc. Mạc Kỷ chúng ta đang buồn bã,ai xem đã có thứ gì vui để làm đệ ấy cười lên chút nào không?”-Thế tử đón lấy những món của Vân Hy,tiện thể cân nhắc hai muội muội bên cạnh ngồi xuống.

-”Được. Đã vậy,muội cũng muốn nói đến ước mơ bao lâu của muội,xem xem có hứng thú với hoàng huynh Kỷ Kỷ nhà ta không?”-Nhi Nhi đáng yêu cười lên làm mọi chú ý đến nàng,đặc biệt là Mạc Kỷ với ánh mắt tò mò khó nói. Không lòng vòng,Nhi Nhi vào vấn đề chính.-”Muội muốn ra khỏi cung,đến bên ngoài của nhân dân ta tìm thú vui. Nghe nói,bên ngoài có rất nhiều điều mới lạ.”

Ngay lập tức,ánh mắt lo lắng xen lẫn ngạc nhiên bởi tính bướng bỉnh nhìn vào Nhi Nhi. Mọi người tay cầm quạt,tay cầm khăn,tay bận uống rượu,miệng lo thưởng thức món ăn lập tức phản bác.Chỉ có Mạc Kỷ là cười bật thành tiếng lấy vẻ hiền từ trên mặt nhìn Nhi Nhi đáng yêu đang giận dỗi vì ý định của mình bị mọi người làm ngơ. Chẳng qua là lắm trò muốn trốn khỏi việc học trong cung của các quan văn chỉ dạy đây mà.

-”Nhi Nhi đáng yêu. Xem ra,ước mơ mà muội mong muốn bao lâu lại là thú vui mà ta khao khát bấy lâu nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.