Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 169: Q.3 - Chương 169: CÁO MƯỢN OAI HÙM




Cái tên nam nhân này nhất định là cố ý!

Cô Ngự Hàn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ vội vàng rút lại pháp lực thi triển trên miệng của nàng, sau đó ánh mắt vô tội nhìn nàng.

Rốt cục có thể nói rồi! Nàng đưa tay túm chặt lấy cổ áo Cô Ngự Hàn định mở miệng mắng.

Tuy nhiên, hốc mắt Khả Y lại đột nhiên đỏ, cúi đầu khóc, áy náy không dám ngẩng đầu lên: “Bối Bối, là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải vì ban đầu ta ích kỷ, ngươi cũng sẽ không tiến cung chịu ủy khuất, ta…”

Cô Ngự Hàn bị nàng kéo mạnh cổ áo, không thể không cúi đầu dựa vào nàng, hắn giả vờ suy yếu lấy tay che yết hầu: “Khụ khụ khụ… Tiểu Bối Bối, ngươi muốn giết người sao?”

Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn nghẹn hồng, Bối Bối vội vàng buông tay, đưa đôi tay ngọc vòng ra sau cổ của hắn, nhẹ nhàng vỗ, cười khan liên tục: “Thật có lỗi, thật có lỗi a, ta chỉ là tình thế cấp bách mới nhất thời thô lỗ như vậy.”

Tiếp theo, nàng cất giọng dè dặt lại tràn đầy đe dọa bình tĩnh nhìn hắn nói: “Ngươi sẽ cứu Khả Y chứ?”

Bộ dáng của nàng lúc này vừa giống như đang cầu người lại vừa giống như đang uy hiếp, đôi con ngươi ôn nhuận như ngọc của Cô Ngự Hàn chuyển chuyển, hưởng thụ cảm giác thoải mái do bàn tay mềm mại của nàng phủ ở trên lưng, đôi mắt lành lạnh liếc mắt nhìn nàng dò xét.

“Tiểu Bối Bối, ngươi cầu ta, ta liền cứu.”

Bàn tay Bối Bối dừng lại, hung hăng tại trên lưng của hắn nhéo mạnh một cái, mím miệng nói: “Ngươi dám lặp lại lần nữa thử xem.”

Cô Ngự Hàn cong môi, rất nghe lời cúi đầu lặp lại lần nữa: “Tiểu Bối Bối, ngươi cầu ta, ta liền cứu.”

“Ngươi… A… Ngươi thật đúng là rất nghe lời!” Bối Bối giận dữ nhưng miệng ngược lại lại cười, ánh mắt cố nén sự tức giận đang bốc hỏa dâng lên.

Thanh thanh lại yết hầu, Bối Bối đang muốn mở miệng tiếp tục nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông báo của hạ nhân.

“Vương, Điền lão gia cầu kiến.”

Khả Y nghe nói, thân thể yếu đuối run nhè nhẹ, năm ngón tay nắm thành quyền, các đầu ngón tay run rẩy trắng bệch.

Bối Bối liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn, ánh mắt mang theo nồng đậm cảnh cáo, hắn cứ thử không xử lý việc này thử xem!

Tiếp theo, nàng đi qua đỡ Khả Y đứng lên: “Khả Y, ngươi không phải sợ, Cô Ngự Hàn vô tâm cũng không quan hệ, ta cùng Tuyệt Lệ tuyệt đối sẽ cứu ngươi ra khỏi cái hố lửa Điền gia kia! Tuyệt Lệ, ngươi cũng muốn vậy phải không!”

Thương Tuyệt Lệ gật đầu không chút do dự, ánh mắt kiên định, khiến Bối Bối cười híp mắt, đồng minh a đồng minh!

Sau đó, nàng vênh mặt liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn, ngạo khí hất mặt nhìn qua một bên, không them để ý tới hắn!

Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, không chơi, thấy nàng cùng Tuyệt Lệ hai người kết hợp thành một chiến tuyến, hắn khó chịu, cho nên, hay là hắn cũng theo nàng đứng ở một cái chiến tuyến a!

Bước chân về phía nàng, hắn kéo lấy y phục phía sau cổ áo của nàng, kéo nàng về bên người: “Tiểu Bối Bối, ngươi đi thay lại trang phục nữ trang, ta sẽ để Hà Khả Y tự do. Thế nào?”

“Ngươi nói rồi đấy nhé! Ta lập tức đi, lập tức đi… Khả Y, chúng ta cùng đi thay quần áo a.” Bối Bối bị kích động liền lôi kéo Khả Y hướng đi vào bên trong phòng.

Cô Ngự Hàn lúc này mới quay ra phía bên ngoài hạ lệnh: “Bảo Điền lão chờ, Bổn Vương sẽ ra gặp hắn.”

“Vâng”

……..

Trong phòng thay quần áo, Bối Bối nhanh chóng thay một bộ nữ trang, Khả Y cũng đồng thời thay bộ áo cưới đỏ thẫm bằng một bộ đồ mới bình thường.

Bối Bối trên dưới trái phải đánh giá Khả Y, vừa ngắm vừa gật đầu.

Khả Y thấy nàng như vậy có điểm không được tự nhiên, gương mặt đỏ hồng lên: “Bối Bối, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy?”

“Ngươi là Đại mỹ nhân a, đương nhiên là phải tốt hảo thưởng thức một chút, cảnh đẹp thì ý vui a.”

Nghe Bối Bối nói xong Khả Y vừa thẹn vừa muốn cười: “Bối Bối, ngươi một điểm cũng không thay đổi, nhưng là, lại hình như có thay đổi.”

Vừa nói, Khả Y cũng tinh tế đánh giá ngắm nhìn Bối Bối, tầm mắt tối hậu dừng ở trên mặt Bối Bối.

Bối Bối theo bản năng đưa tay sờ sờ khuôn mặt, nghi hoặc hỏi: “Ta thay đổi sao? Thay đổi chỗ nào?”

“Ân… Biến trở lên đẹp hơn.” Khả Y suy nghĩ một chút, cuối cùng nói như vậy.

“Ha hả… Nguyên lai là biến đẹp a, hoàn hảo không phải biến dạng.” Bối Bối hạ tay xuống, tiếu a a cười.

Khả Y mỉm cười, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nàng thu lại vẻ tươi cười, có chút chần chờ nghiêm túc đặt câu hỏi: “Bối Bối, ngươi… cùng Vương tình cảm có tốt không?”

“Theo tên vô lại đó ở cùng nhau thì tốt ở chỗ nào!” Bối Bối chu miệng, tốt chỗ nào, hắn cả ngày trêu nàng, tên lưu manh hư đốn!

Hốc mắt Khả Y lại đột nhiên đỏ lên, cúi đầu khóc, tiếp tục áy náy cúi đầu nói: “Bối Bối, là ta có lỗi với ngươi, nếu không phải vì ta ban đầu ích kỷ, ngươi cũng sẽ không phải chịu ủy khuất, ta…”

Bối Bối trợn tròn mắt, nàng thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng ôm lấy Khả Y đầy vè nhu nhược, an ủi: “Ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, Khả Y, ngươi đừng khóc, ta chỉ nói đùa, nói giỡn thôi mà, trên thực tế tên Cô Ngự Hàn kia cả ngày bị ta khi dễ, chỉ là một tên xà mềm nhũn, bị ta đánh đông đánh tây cũng không dám lên tiếng, cho nên chịu ủy khuất chính là hắn chứ không phải là ta, đừng khóc đừng khóc.”

Nước mắt mỹ nhân a, đau lòng tử nàng.

Khả Y ngừng nước mắt, bán tín bán nghi hỏi: “Có thật không?”

“Đương nhiên.” Bối Bối vỗ ngực cam đoan.

Tinh tế nhìn mặt Bối Bối, thấy Bối Bối ánh mắt rất khẳng định, hồi lâu, Khả Y rốt cục nín khóc mỉm cười.

Nàng lôi kéo Bối Bối ngồi vào trước gương, thanh âm mềm mại nhẹ giọng trách: “Bối Bối, tóc của ngươi phải búi lại cho đẹp mắt hơn, chờ lúc nữa cùng Vương đi gặp Điền Lão gia.”

Vừa nói, Khả Y dùng lược giúp Bối Bối trang điểm một lần nữa.

Bối Bối rất ngoan ngồi im, thấy Khả Y bộ dáng ôn nhu uyển uyển, nàng lần đầu tiên cam tâm tình nguyện như vậy ngồi vào chỗ của mình để cho người ta chải đầu.

Âm thầm le lưỡi, đôi mắt trong veo của nàng đảo quanh, cũng là sức mạnh của mỹ nhân nhu tình thật chết người a…

Không bao lâu, Bối Bối liền cùng Khả Y đi ra ngoại thính, Cô Ngự Hàn cười híp mắt đi đến đón, thượng hạ đánh giá Bối Bối một phen.

“Tiểu Bối Bối, ngươi hiện tại lại biến xinh đẹp a.”

Bối Bối liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy con ngươi đen của hắn ngập đầy vẻ si mê, khuôn mặt không tự giác có chút nóng lên: “Dông dài, Khả Y giúp ta trang điểm, đương nhiên xinh đẹp!”

“A… Vương Hậu nương nương cưng ơi, chúng ta đây hiện tại phải đi ra ngoài cho người ta chiêm ngưỡng bộ dáng xinh đẹp của ngươi a.” Cô Ngự Hàn một tay vòng quanh vòng eo của nàng, mang theo nàng chuẩn bị đi ra ngoài.

Bối Bối kháng nghị dừng lại không đi: “Khả Y thì sao?”

Cô Ngự Hàn nhướng mày, rốt cục đem tầm mắt kéo đến hướng Khả Y.

Khả Y có chút vô thố cúi đầu, khẩn trương âm thầm siết chặt ngón tay.

“Tuyệt Lệ.” Cô Ngự Hàn đột nhiên hô lớn một tiếng.

“Có thuộc hạ.” Thương Tuyệt Lệ không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện.

“Chiếu cố hảo Hà cô nương, ta cùng Vương Hậu nương nương muốn đi ra ngoài gặp khách.” Cô Ngự Hàn thân mật đem Bối Bối ôm càng chặt hơn.

“Tuân lệnh.”

“Tiểu Bối Bối, ngươi đã có thể vừa lòng cùng ta đi ta ngoài a.” Cô Ngự Hàn để sát môi nói vào tai nàng, cố ý khiến cho vành tai nàng nhột nhạt.

Bối Bối tức giận thoáng lui lại một chút, trợn trừng mắt nói: “Còn không mau đi, ta còn muốn đi cấp cái tên Điền lão gia kia ra oai phủ đầu, hắc, thử làm cáo mượn oai hùm một chút a…”

Cô Ngự Hàn buồn cười điểm điểm cái mũi của nàng, ôm lấy nàng cất bước đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.