Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 100: Q.2 - Chương 100: NGOAN, NHẮM MẮT LẠI!




“Anh Nhi đừng kéo ta, hôm nay ta nhất định phải nói, hắn là đồ rất kiêu căng, tự cao tự đại, lúc nào cũng ra vẻ ta đây.” Bối Bối đưa tay gạt tay của Anh Nhi ra, táo bạo trắng trợn đến mức khiến cho đôi tay đang lén lút của Anh Nhi phải xấu hổ tự thu về.

Cô Ngự Hàn giật giật đuôi lông mày, trong con ngươi xẹt qua một tia nghịch ngợm, trong lòng hắn đang rất vui vẻ, cuối cùng nàng đã lại có hứng thú cùng hắn tranh cãi.

“Tiểu Bối Bối, ngươi có thể nói một chút xem ta lúc nào kiêu căng, tự cao tự đại, ra vẻ ta đây?”

Con ngươi đen láy chuyển chuyển vòng tròn, Bối Bối nghiêng đầu về phía Anh Nhi đang đứng bên cạnh nói: “Anh Nhi, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn cùng hắn tính toán nợ nần.”

Nói xong, nàng quay đầu lại, hiên ngang nhìn chằm chằm Cô Ngự Hàn, nếu hắn dám không tha người thì thử xem xem.

Anh Nhi khó xử nhìn về phía Cô Ngự Hàn, thấy hắn gật đầu, nàng âm thầm thở dài một hơi, sau đó rất nhanh chóng lui ra ngoài, trong lòng cảm động Bối Bối đến rơi nước mắt, rốt cục tránh được một kiếp.

Sau khi thấy Anh Nhi đi khuất, Bối Bối đưa tay chỉ vào ngực hắn, cất cao giọng nói: “Nếu như ta không có nhớ lầm, người nào đó đã từng nói khoác mà không biết ngượng với Thương Tuyệt Lệ rằng hắn sẽ không cưới ta, dựa vào cái gì bây giờ nói lấy là lấy, còn ra vẻ là rất nể mặt ta nha.”

Cô Ngự Hàn sửng sốt trong giây lát, hắn có từng nói là sẽ không lấy nàng sao?

“Ngươi đừng giả bộ ngu với ta, chắc chắn ngươi đã từng nói, chẳng phải ở trong ngự thư phòng xa xỉ hoa lệ của ngươi, ngươi đã nói vậy còn gì!” Bối Bối vừa nhìn đã hiểu ngay vẻ mặt nghi ngờ của hắn, rất không khách khí vạch trần.

Suy nghĩ một lúc, Cô Ngự Hàn cười nhẹ, thò tay cầm lấy bàn tay của nàng: “Tiểu Bối Bối, con người luôn có thể thay đổi mà, ai bảo lúc đầu ngươi không để ý ta, sau đó lại mê hoặc dụ dỗ ta a.”

“Ngươi là người sao?” Bối Bối mang một ít châm chọc liếc mắt dò xét hắn.

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn gian trá cười một tiếng, dựa sát vào người nàng, hôn hôn vành tai nàng: “Ta là cái gì không phải ngươi là người rõ ràng nhất sao? Chẳng lẽ còn muốn ta chứng minh một lần nữa với ngươi sao?”

Nói xong, hắn cố ý liếm liếm vành tai của nàng, dụ dỗ nàng nhớ lại một chút.

Bối Bối cảm thấy bên tai rất nóng, trong đầu lập tức nhớ lại một lần ở bên hồ điên cuồng, cũng… *****.

“Tiểu Bối Bối, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế, ngươi xem tại sao mặt ngươi lại nóng như vậy, lại còn hồng hồng, chẳng lẽ bị bệnh rồi?” Cô Ngự Hàn trêu chọc đưa tay đặt lên cái trán của nàng, giả vờ rất nghiêm túc kiểm tra nhiệt độ cơ thể nàng.

Gạt phăng tay của hắn ra, Bối Bối che giấu ngượng ngùng, làm bộ không bị ảnh hưởng: “Ta đang nói về việc ngươi tự cao tự đại, ngươi đừng ngắt lời ta.”

“Rất tốt, được, ta rửa tai lắng nghe.” Cô Ngự Hàn lần này trái lại rất hợp tác không hề nháo nàng nữa, bởi vì… Hắn quả thật rất muốn nghe một chút cảm nghĩ trong lòng của nàng, tiểu nữ nhân luôn làm ra vẻ thờ ơ này kỳ thật lại ghi nhớ bao nhiêu chuyện không thoải mái đây.

“Bỏ qua việc ngươi lúc nào cũng tự cho mình là đúng, luôn khoa tay múa chân chỉ huy người khác hết sang đông lại sang tây, tác phong đại vương không cần bàn, còn có, lần trước ở bên hồ đột nhiên lại nổi giận với ta, sau khi sự việc xảy ra cũng không hề nghiêm túc nói xin lỗi ta!”

“Khoan khoan, tiểu Bối Bối, sự kiện kia ngươi đã từng nói, tính việc khác.” Cô Ngự Hàn cắt đứt lời của nàng, chuyện lần trước… Được rồi, hắn thừa nhận là hắn có hơi so đo một chút, nhưng mà cũng tại hắn rất quan tâm nàng a, cho nên… Không tính toán gì hết.

Suy nghĩ một chút, Bối Bối quyết định cho qua, một lần nữa tiếp tục!

“Còn có, còn có…” Trong lúc nhất thời, nàng dĩ nhiên lại không nghĩ ra việc khác.

Cô Ngự Hàn cười híp cả đôi mắt phượng, vẻ mặt chau mày nhăn mặt suy nghĩ tính toán nợ nần của nàng quả thực vô cùng vô cùng đáng yêu, thật là khiến cho lòng người ngứa ngáy.

“Còn có cái gì nữa, ta đang chờ nghe nè.” Hắn cười đến nham nhở.

“Còn có… bây giờ ta tạm thời quên, chờ ta nhớ ra thì tiếp tục cùng ngươi tính toán.” Bối Bối kiên quyết đến hơi thở cuối cùng không chịu nói ra là nàng không nghĩ ra được.

“Được rồi, chúng ta cứ từ từ tính toán.” Hắn có xu thế càng ngày càng tiến lại gần, tay cũng rất tự nhiên vòng qua lưng nàng.

Đột nhiên cảm giác thấy có chỗ nào không đúng, Bối Bối nghiêng mặt sang nhìn, bị khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại của hắn dọa cho giật mình nhảy lên: “Này này này, từ lúc nào ngươi lại dính sát vào, nói chuyện thì nói chuyện, không nên động tay động chân, khó coi.”

Thật là một vật nhỏ bất cẩn, đến bây giờ mới phát hiện ra bị hắn ôm, cũng đã... Quá muộn.

“Suỵt, không cần nói chuyện, nhắm mắt lại.” Hắn đột nhiên đưa tay đặt lên môi nàng, giả vờ thần bí.

Không hề cảm động nàng lườm hắn một cái: “Để làm gì, ta không nhắm mắt đâu, ai biết ngươi sẽ làm chuyện xấu xa gì.”

Chớp chớp đôi mắt, hắn có chút buồn cười búng nhẹ cái trán của nàng: “Ta đã bao giờ làm chuyện xấu với ngươi chưa? A, ta hiểu rồi, hóa ra tiểu Bối Bối là nói… Ha ha, tiểu Bối Bối, tư tưởng của ngươi không trong sáng nha. Mau đến đây, nhanh nhắm mắt lại, ta có niềm vui bất ngờ dành ngươi.”

Bối Bối duyên dáng thụi hắn một cái.

Nhưng trong đầu lại đang ngẫm một từ —— Niềm vui bất ngờ?

Bối Bối có chút tò mò, nàng không nhịn được hỏi: “Là cái gì vui bất ngờ?”

“Nhắm mắt lại ta sẽ nói cho ngươi.” Hắn rất kiên trì.

“Ưm… Được rồi.” Bối Bối không cam tâm tình nguyện từ từ nhắm mắt lại. Đợi một lúc, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, Bối Bối có chút không kiên nhẫn: “Rốt cục đã xong chưa a.”

“Rất nhanh, đừng nóng vội.” Cô Ngự Hàn cầm trong tay một cây hồng trâm sáng lóng lánh, để trên búi tóc của nàng quan sát, sau đó tìm một vị trí thích hợp để cắm vào.

Cảm giác thấy tóc bị động chuyển một chút, Bối Bối nghi hoặc: “Ngươi chạm vào tóc ta để làm gì, đừng nói niềm vui bất ngờ của ngươi là giúp ta chải đầu, vậy ta cũng xin miễn thứ cho kẻ bất tài.”

“Được rồi, mở mắt ra.” Thanh âm của hắn nghe có một tia nhảy nhót.

Bối Bối nhanh chóng mở mắt, đã thấy trước mắt có một chiếc gương, không, chính xác phải nói là hắn cầm một cái gương đặt trước mặt nàng.

“Ngươi mang gương đến làm gì…”

Còn chưa nói hết lời, nàng đã nhìn thấy trong gương trên tóc mình thừa ra một cây trâm, nàng quay sang nhìn hắn, thấy hắn có chút không tự nhiên, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra hắn tặng nàng cây trâm a.

Nhìn kỹ, cây trâm… rất giống thực thân của hắn!

Nàng nhịn không được kéo xuống nắm ở trong lòng bàn tay, tinh tế quan sát đánh giá, cây trâm hồng từ đầu đến cuối, quấn quanh thành hình một con rắn, con mắt rắn nhìn rất sống động…

Chỉ một lát sau, nàng kinh ngạc thốt lên: “Cô Ngự Hàn, cây trâm này có thể tỏa nhiệt?”

“Đương nhiên, ngươi phải nghĩ đây là vật của ai tặng chứ.” Cô Ngự Hàn giọng đầy tự hào.

Cây trâm này thật ra là phân thân của hắn, bên trong chứa đựng ba phần pháp lực của hắn, là linh vật duy nhất từ ngày hắn tu luyện đến giờ ngưng tụ, chỉ cần có cây trâm này, hắc hắc, sau này bất luận nàng ở chỗ nào, hắn cũng có thể dùng pháp lực tìm được nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.