Xin Hãy Ôm Em

Chương 285: Chương 285: Chương 284




Hoắc Trường Uyên bất ngờ xông vào cũng khiến bọn chúng buộc phải dừng tay.

“Shit, chuyện gì đây!” Gã lùn chửi thề.

Người đứng cạnh cũng sửng sốt: “Làm sao em biết được, chỗ này hẻo lánh, làm sao thằng nhóc này tìm được tới đây!”

Hoắc Trường Uyên nhìn chằm chằm xuyên qua mấy kẻ đó, hướng về phía cô: “Uyển Uyển, em vẫn ổn chứ? Có bị thương không?”

Giọng anh tuy vẫn bình tĩnh nhưng mấy chữ cuối cùng như khàn hẳn đi.

Lâm Uyển Bạch hiểu, cô khiến anh lo lắng rồi.

Miệng cô bị nhét giẻ nên nói không ra tiếng. Chỉ ứ ứ và liên tục lắc đầu, tỏ ý mình không sao.

Thấy vậy, trái tim lơ lửng của Hoắc Trường Uyên cuối cùng mới được an tâm.

Gã hung ác đứng lên, tiến về trước mấy bước, theo sau có hai gã khác đứng hai bên trái phải: “Tao khuyên mày một câu, đừng làm hỏng việc tốt của anh em tao, bây giờ quay đầu đi ra đóng cửa lại, cút được bao xa thì cút, không thì đừng trách bọn tao không khách sáo!”

“Ha!” Hoắc Trường Uyên cười khinh bỉ.

Anh lướt nhìn qua cô, chú ý thấy gò má bên phải của cô cao hơn bên trái, nhất định vừa bị bọn chúng tát. Nhìn xuống, thấy cổ áo cô đã bị xé rách một mảng lớn, áo lót bên trong lộ ra ngoài, còn một khoảng ngực cũng trống trải.

Hoắc Trường Uyên nhớ tới cảnh ban nãy khi anh đạp cửa xông vào, mấy gã này đang vây xung quanh cô...

Người con gái của anh mà bọn chúng cũng dám động vào!

Nếu như anh tới chậm một bước...

Hoắc Trường Uyên nắm tay vào, từng khớp xương kêu răng rắc, cơn phẫn nộ trong lòng khó mà kiềm chế.

“Đại ca, bây giờ phải làm sao ạ?” Gã hung dữ vẫn quay đầu xin chỉ thị.

Gã lùn cười khẩy: “Làm sao được nữa? Chẳng phải trước đó đã nói rõ rồi sao, cầm tiền làm việc, thay người ta diệt khẩu. Tên nhóc này dám lo chuyện bao đồng, vậy thì hãy khiến hắn nếm mùi hậu quả thôi!”

“Em thấy thằng oắt này có vẻ không thường!” Quan sát thân hình của Hoắc Trường Uyên, gã hung tợn cứ cảm thấy anh không đơn giản như thế.

“Sợ gì chứ, chúng ta đông người!” Gã lùn nói.

Nghe thấy vậy, gã hung tợn nói với hai người đằng sau: “Lão tứ, lão ngũ, cùng lên!”

Hoắc Trường Uyên đứng im tại chỗ. Đợi tới khi gã hung tợn tới gần, anh thẳng thừng vung tay phải giáng một cú đấm. Cú đấm này thật sự rất mạnh, lập tức khiến đối phương rướm máu nơi khóe miệng. Hắn nhổ một bãi nước bọt to tướng, mặt tái xanh đi, rất lâu sau mới hoàn hồn lại.

Hai gã phía sau đồng thời nhào tới.

Giống như ban nãy, Hoắc Trường Uyên không lộ vẻ sợ hãi, lùi sau nửa bước, né đòn của người đầu tiên rồi nắm chặt lấy cánh tay của người còn lại, đánh thẳng một đấm vào mũi đối phương, sau đó quay người đá một cú tàn nhẫn vào người đầu tiên.

Cả hai kêu lên thảm thiết, người đàn ông thứ tư cũng chạy lên giúp đỡ.

Có điều Hoắc Trường Uyên không sợ. Mặt anh tuy bị đòn nhưng không thiệt thòi hơn là bao. Một chọi bốn, cảnh tượng càng lúc càng dữ dội.

Gã lùn thấy anh càng đánh càng dỡ, không tiến lên giúp sức mà đột ngột nhấc Lâm Uyển Bạch lên.

Sợi dây trên chân cô đã bung ra từ trước. Cô có thể đứng vững, đang định ra sức giằng co với đối phương thì có một lưỡi dao lạnh kề ngay trên cổ.

Gã lùn hét lên với Hoắc Trường Uyên rồi nói: “Mày dám nhúc nhích thêm nữa, tao sẽ cho nó một dao! Không tin, mày thử xem!”

Hoắc Trường Uyên khựng lại.

Những kẻ này hoàn toàn không quan tâm mạng người, biểu cảm hung dữ của chúng cũng không giống như nói đùa, huống hồ cho dù chúng chỉ dọa, anh cũng tuyệt đối không để cô bị thương dù chỉ một chút.

Hoắc Trường Uyên buông thõng hai tay, để cho đối phương có cơ hội công kích.

Vì bị gã lùn uy hiếp, anh không đánh trả, nên gã hung tợn lúc trước đá mạnh một cú về phía anh. Lâm Uyển Bạch trợn tròn mắt, chứng kiến anh bị đá đến khuỵu người xuống.

Cú đá ấy không hàm hồ chút nào, Hoắc Trường Uyên dù không kêu thành tiếng nhưng mặt nhăn lại rất đau đớn.

“Lấy cây sắt bên tường kia qua đây, dạy cho thằng oắt không biết trời cao đất dày này một trận!” Gã lùn quát lên với những tên còn lại.

Ngay sau đó, những kẻ được gọi là lão tứ và lão ngũ chạy ngay qua, cầm theo mấy cây sắt, lần lượt chia nhau, rồi giơ cao lên lao về phía Hoắc Trường Uyên.

Không! Đừng!

Hoắc Trường Uyên, Hoắc Trường Uyên...

Lâm Uyển Bạch chỉ biết gào thét trong im lặng, còn tuyệt vọng hơn cả khoảnh khắc suýt bị chà đạp ban nãy.

Cô chẳng thể làm gì, chỉ biết giương mắt nhìn chúng tay đấm chân đá, liều mạng hành hạ anh. Còn cả những cây gậy sắt đó cũng trút xuống như mưa.

Từng tiếng hự vang lên, không biết anh đã gãy mấy cái xương rồi.

Hoắc Trường Uyên nằm gục dưới đất, cơ thể cao 1 mét 86 lúc này cong lại như một con tôm. Nhưng dù là vậy, anh vẫn không kêu một tiếng, càng không chịu hạ mình.

Như sợ cô lo lắng, cũng như thể hiện sự cứng đầu cứng cổ của anh.

Không biết cụ thể đã qua bao lâu, mỗi giây đều như giày vò...

Gã hung tợn bỗng nhiên quay đầu báo lại: “Đại ca, hình như nó sắp tắt thở rồi!”

Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cảm thấy trước mắt tối đen, suýt nữa thì ngất xỉu.

Tầm nhìn bị nhòe đi bởi nước mắt, cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên bò dưới đất với một tư thế rất nhọc nhằn, cả khuôn mặt úp xuống sàn, có vẻ không thể cử động được nữa.

Trái tim cô thắt lại, bi thương dâng lên tận cùng.

Lâm Uyển Bạch liếc nhìn gã lùn, nhân lúc hắn không chú ý bèn giẫm một cái rất mạnh lên bàn chân hắn. Lực cầm dao của hắn chợt nhẹ đi, cô tranh thủ bỏ chạy, bất chấp nỗi đau bị lưỡi dao cứa qua, lao về phía Hoắc Trường Uyên như phát điên.

Khi cô tới gần anh, mấy gã còn lại tiến lên định tóm cô.

Nhưng trong khoảnh khắc, Hoắc Trường Uyên vốn đang nằm im bỗng gượng dậy, cầm gậy sắt tấn công đối phương.

Như dồn tất cả căm hận thành sức mạnh, anh bảo vệ cô sau lưng mình, khiến bốn gã đều ngã xuống đất. Một trong số đó thậm chí đâm sầm vào tường, ngất xỉu.

Gã lùn bực dọc kêu một tiếng, vớ lấy con dao, lao về phía Hoắc Trường Uyên.

Lúc này hai bên trái phải của Hoắc Trường Uyên đang bận đối phó với hai gã khác, không thể chú ý được. Con dao đó chỉ vài phân nữa là găm vào lưng anh. Còn chưa nghĩ được cần phải làm gì, Lâm Uyển Bạch đã tự hành động theo bản năng, chặn ngay phía trước anh.

Nhưng con dao không đâm được vào người cô, mà bị giữ lại ở cách cô vài phân vì Hoắc Trường Uyên đã kịp thời phát hiện quay người cầm chặt nó bằng tay không.

Máu ban đầu chỉ có một giọt, sau đó thành hai giọt, ba bốn giọt, cuối cùng chảy xuống thành dòng.

Cho dù không còn đứng vững được nữa, cả người Hoắc Trường Uyên vẫn toát ra một sự ngang ngạnh. Ánh mắt anh đỏ sọng lên, anh nắm chặt lưỡi dao, găm nó vào lòng bàn tay, không để gã lùn tiếp tục xông tới nữa.

Chính vào lúc này, bỗng nhiên có một quả bom khói được bắn vào trong, bỗng chốc trong nhà kho nồng nặc khói.

“Đại ca, ngoài kia có nhiều cảnh sát lắm!” Gã hung tợn nhìn thấy ánh đèn xe cảnh sát bên ngoài, hoảng hốt kêu to.

Gã lùn lập tức buông con dao ra: “Còn lằng nhằng gì nữa, rút mau!”

Không quan tâm được tới lão ngũ ngất xỉu, nhưng kẻ khác run rẩy chui theo đường cửa sau bỏ trốn như chuột.

Loáng thoáng có một người đàn ông trung niên quen thuộc chạy từ xa tới gần.

“Trường Uyên sao rồi?”

Lục Học Lâm dẫn theo cảnh sát vội tới. Sau khi nhìn thấy cảnh này, ông quả thực choáng váng, vội hỏi.

Ông giúp cô tháo dây trói, gỡ miếng giẻ trong miệng ra, rồi quay đầu hét to: “Mau, gọi xe cấp cứu!”

Lâm Uyển Bạch quỳ rạp xuống đất, khó nhọc ôm chặt Hoắc Trường Uyên vào lòng. Lúc này khắp người anh toàn là máu, hình như đâu đâu cũng có vết thương, giống như bị ngâm trong một thùng sơn đỏ vậy.

“Hoắc Trường Uyên, anh đừng hù em được không...”

Lâm Uyển Bạch nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống mí mắt anh.

Hoắc Trường Uyên gượng mở mắt, giơ tay lên, nhưng không biết chạm vào đâu mà anh đau đớn đến méo mặt.

Lâm Uyển Bạch cảm giác hơi thở của anh cũng toàn là mùi máu, cô đau lòng hỏi: “Anh đau chỗ nào? Khó chịu chỗ nào? Nói cho em biết đi!”

Hoắc Trường Uyên không trả lời cô, mà cố gắng giơ tay, từ từ cởi chiếc áo vest trên người mình xuống rồi khoác lên người cô, che đi những chỗ rách rưới của cô, sau đó khàn giọng nói bên tai cô hai chữ: “Đừng sợ.”

...

Trên hành lang dài bên ngoài phòng phẫu thuật.

Lúc này vì đã khuya, ánh đèn hắt lên tường phản chiếu thứ ánh sáng nhợt nhạt. Lâm Uyển Bạch dựa vào tường, nhìn chằm chằm cánh cửa đề mấy chữ lớn “Phòng phẫu thuật, người thân dừng bước“.

Ở trong nhà kho, các cảnh sát mặc giáp ùa vào, tất cả chạy tới bắt mấy tên lưu mạnh đang bỏ trốn.

Còn cô thì ôm Hoắc Trường Uyên. Sau khi nói xong mấy chữ đó, đôi đồng tử của anh bỗng co lại, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi, sau đó anh từ từ nhắm mắt lại.

Lâm Uyển Bạch đi cùng anh lên xe cấp cứu, dọc đường, nhìn hai bác sỹ khẩn trương cấp cứu cho anh.

Sau khi tới bệnh viện, họ đẩy thẳng anh vào phòng mổ.

Xương sườn thứ sáu, thứ chín, thứ mười bị gãy, chảy máu trong nghiêm trọng...

Lâm Uyển Bạch run rẩy nhắm mắt lại.

Đừng sợ...

Chất giọng khàn ấy vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Lúc đó khắp người anh toàn là máu, đến hơi thở cũng khó khăn, nhưng vẫn nói với cô câu ấy.

Lâm Uyển Bạch lặp đi lặp lại hai chữ ấy trong lòng, ép bản thân không được sợ hãi. Anh sẽ không sao cả, nhất định không sao cả!

Sau khi sắp xếp xong phía cảnh sát, Lục Học Lâm cũng trở về phòng mổ. Ông thấy cô khắp người dính không ít máu, nhưng nếu nhìn kỹ mới phát hiện trên mé phải cổ cô có một vết thương đang chảy máu rõ ràng.

“Cháu cũng bị thương rồi!”

Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch giơ tay sờ lên cổ.

Đó là lúc cô nghĩ Hoắc Trường Uyên đã tắt thở bèn bất chấp nguy hiểm lao qua. Tuy rằng gã đàn ông lơ đễnh nhưng lưỡi dao vẫn cứa qua da thịt cô. Trong xe cấp cứu, suốt cả quá trình cô đều cúi đầu lo lắng cho anh, vốn không quan tâm chuyện gì khác...

Lục Học Lâm thấy máu chưa cầm được, vội nói tiếp: “Hình như vết cứa khá sâu, đừng nặng nề nữa, mau đi băng bó!”

“Không cần đâu ạ, cháu không sao!” Nhưng Lâm Uyển Bạch lắc đầu, rất bướng: “Cháu phải ở đây với anh ấy!”

Thấy vậy, Lục Học Lâm cũng không khuyên nữa mà gọi một y tá qua băng cho cô.

“Cảm ơn chú...” Lâm Uyển Bạch cảm kích.

“Đừng khách sáo với chú!” Lục Học Lâm khoát tay rồi nói: “Phía cảnh sát chú đã có lời, sau khi Trường Uyên mổ xong họ mới tìm cháu lấy lời khai!”

Lâm Uyển Bạch gật đầu, đang định nói cảm ơn nhưng lại nuốt về.

Vì là vết dao, lúc băng bó sẽ hơi đau một chút. Cô y tá trẻ sợ cô đau bèn đặc biệt dặn dò cô nhẫn nhịn. Nhưng cô chẳng có phản ứng gì, chỉ mải miết nhìn vào cánh cửa phòng mổ.

Sau khi băng xong, cô y tá dặn dò mấy việc cần chú ý rồi cầm hộp bông rời đi.

Ngay sau đó, một giọng đàn ông trung niên vang lên.

“Chú Lục!”

Lâm Uyển Bạch nhìn qua, nhìn thấy Hoắc Chấn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đi tới. Có vẻ như vì tới vội vã nên cổ áo còn mấy nút chưa đóng hết. Gương mặt thường ngày nghiêm nghị lúc này có hơi sốt sắng, đi bên cạnh là người vợ Phạm Ngọc Trân.

Lục Học Lâm đứng lên, vội tiến tới: “Anh Hoắc!”

Chính ông gọi điện thoại cho Hoắc Chấn. Dù sao ông cũng là người làm cha mẹ, con cái gặp chuyện, nhất định phải thông báo cho người thân.

“Trường Uyên... Trường Uyên sao rồi? Đang mổ trong kia sao?” Hoắc Chấn cũng vội hỏi.

“Vâng!” Lục Học Lâm gật đầu, rồi vội vàng vỗ về: “Anh Hoắc, anh cứ bình tĩnh!”

“Chuyện này là sao, sao bỗng dưng lại bị đưa tới bệnh viện rồi làm phẫu thuật nữa?” Hoắc Chấn chưa biết rõ nguyên nhân.

“Sự tình là thế này. Chiều nay cô Lâm bị người ta bắt đi trước cửa quán café, xác nhận là bắt cóc. Sau khi tìm được địa điểm, Trường Uyên lái xe qua đó trước. Vì đối phương đông hơn nên trong lúc cứu người đã xảy ra một số xung đột. Trường Uyên bị thương khá nặng, tới bệnh viện được đẩy vào cấp cứu luôn!” Lục Học Lâm kể ngắn gọn lại một lượt.

“Bây giờ tình hình ra sao?” Hoắc Chấn hỏi.

“Trước mắt chưa lạc quan lắm, có rất nhiều vết thương nặng. Xương sườn số 6, 9, 10 bị gãy, bên trong xuất hiện, ngực bị chèn ép nên thở rất khó khăn. Nhưng bác sỹ có nói sẽ cố gắng cứu chữa!”

Sau khi nghe được câu trả lời của Lục Học Lâm, cả người Hoắc Chân chợt lảo đảo.

“Ông à, ông không sao chứ! Cẩn thận huyết áp của ông!” Người vợ đứng bên lo lắng đỡ lấy Hoắc Chấn.

Bà ấy rút hộp thuốc hạ huyết áp luôn mang theo bên người, đổ ra hai viên rồi đưa cho Hoắc Chấn. Uống xong, Hoắc Chấn bình tĩnh lại, ngạc nhiên lên tiếng: “Bắt cóc?”

“Đúng vậy, tình hình cụ thể hiện tại phía cảnh sát đang điều tra.” Lục Học Lâm thở dài gật đầu.

Hoắc Chấn quay sang, chú ý thấy Lâm Uyển Bạch đang đứng dựa vào tường.

Cô khoác chiếc áo vest nam giới trên người, bên trên dính đầy máu, dù tối màu cũng vẫn nhận ra. Lúc này máu đã khô, trông lại càng đáng sợ. Hai tay cô cũng đỏ thẫm, ngoài vết thương trên cổ được băng lại ra, không thấy còn vết thương nào khác.

“Vì cô hả?” Hoắc Chấn hiểu ra, chất vấn.

Mí mắt Lâm Uyển Bạch run lên, cô không phủ nhận.

“Bây giờ Trường Uyên bị thương nặng nằm trong kia đều là vì cô?” Hoắc Chấn lập tức phẫn nộ, sải bước tiến tới, gần như chỉ thẳng vào mũi cô mà chửi: “Sao cô như bóng ma bám mãi không tha thế hả. Bây giờ Trường Uyên ra nông nỗi này cô hài lòng chưa! Cô cút đi cho tôi, cút ngay lập tức! Chỗ này không cần cô, đừng xuất hiện trước mặt tôi, cút đi cho khuất mắt tôi!”

“...” Lâm Uyển Bạch bặm môi lại.

“Cô điếc hả? Tôi bảo cô cút, không được phép đứng đây!” Hoắc Chấn quát to rồi giơ tay đẩycô, liên tục lặp đi lặp lại: “Cút ra ngoài cho tôi! Cút ra ngoài!”

Nhưng Lâm Uyển Bạch bỏ ngoài tai, bướng bỉnh nhìn thẳng vào mắt Hoắc Chấn, nghiến răng nói rành mạch: “Không, tôi kiên quyết không đi!”

Hoắc Trường Uyên đang ở đây, cô không thể đi được!

Cô phải đợi được anh!

Lâm Uyển Bạch đã hạ quyết tâm rồi. Dù ông ta có mắng chửi kiểu gì, nói lời khó nghe đến mấy cô cũng mặc kệ.

Hoắc Chấn càng phát điên hơn, tựa hồ một giây sau có thể gọi người tới tống cổ cô ra bệnh viện. Lục Học Lâm thấy vậy, vội ngăn cẩn: “Anh Hoắc, có chuyện gì từ từ nói, bây giờ ai cũng lo lắng cho Trường Uyên!”

“Ngồi đây đợi tạm đi, đã vào một lúc rồi, chắc chắn Trường Uyên không có chuyện gì đâu!”

Nói rồi, Lục Học Lâm dìu Hoắc Chân ngồi xuống một chiếc ghế khác, Phạm Ngọc Trân cũng đứng bên, thủ thỉ khuyên nhủ.

Lâm Uyển Bạch vẫn đứng dựa vào tường, giữ nguyên tư thế ấy, chỉ nhìn trân trân vào phòng mổ.

Từng giây từng phút trôi qua.

Hành lang dần yên ắng trở lại, nhưng trái tim của tất cả mọi người thì vẫn như bị treo ngược lên.

Chẳng biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên một loạt những tiếng giày cao gót vội vã nện xuống sàn, vọng từ xa tới gần, nhanh chóng dừng trước cửa phòng mổ.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy Lục Tịnh Tuyết vội vàng xuất hiện.

Vì đi giày cao gót nên trông cô ta càng cao ráo hơn. Cô ta chạy về phía Lục Học Lâm: “Bố!”

“Tịnh Tuyết? Sao con cũng đến đây?” Sau khi nhìn thấy con gái, Lục Học Lâm hơi ngạc nhiên.

“Bố, sao con có thể không đến chứ. Trong điện thoại bố nói Trường Uyên ở bệnh viện, con lập tức lái xe từ nhà qua đây!” Lục Tịnh Tuyết trả lời rất nhanh.

Thật ra sau khi thấy chồng ra khỏi nhà, Nguyễn Chính Mai thấy ông mãi không trở về nên đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại truy hỏi. Một tiếng cuối cùng, Lục Học Lâm vừa tới bệnh viện, tránh để vợ tiếp tục đoán già đoán non đã nói Trường Uyên vào viện, ông chưa thể về được. Lục Tịnh Tuyết ở bên cạnh cũng nghe rất rõ ràng.

Lục Tịnh Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Uyển Bạch: “Sao cô lại ở đây?”

Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

Câu hỏi này của Lục Tịnh Tuyết mang ngữ khí kỳ lạ, thật ra rất bình thường. Chỉ là bỗng dưng cô lại cảm thấy hình như không đơn giản như vậy, vì ánh mắt đối phương nhìn mình rất bất ngờ, giống như cô lúc này không thể nào xuất hiện ở đây vậy.

Lâm Uyển Bạch không tiếp tục suy nghĩ, vì lúc này cô chỉ lo cho Hoắc Trường Uyên.

Biết hai cô gái có thân phận nhạy cảm, Lục Học Lâm khoác vai con gái đi sang bên cạnh Hoắc Chấn: “Tới động viên bác Hoắc đi!”

Lục Tịnh Tuyết không mấy tình nguyện nhưng vẫn đi qua, im lặng ngồi xuống ghế.

“Nha đầu Tịnh Tuyết, con ngoan, cháu cũng đến rồi à!” Hoắc Chấn mở mắt, thở dài.

“Bác Hoắc, Trường Uyên chắc chắn không sao đâu, bác đừng lo lắng!” Lục Tịnh Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ừ!” hoắc Chấn gật đầu.

Lâm Uyển Bạch thì chẳng còn tâm trạng so đo, hai tay đan chặt vào nhau, âm thầm cầu nguyện.

Cuối cùng, cánh cửa cũng mở rộng.

Bác sỹ mổ chính đi ra ngoài, bị họ vây quanh.

“Bác sỹ, tình hình sao rồi ạ?”

Giơ tay ra hiệu một chút, bác sỹ cởi khẩu trang, mỉm cười: “Yên tâm, ca mổ rất thành công. Bây giờ bệnh nhân không còn nguy hiểm gì nữa! Nhưng để an toàn, lát nữa vẫn đưa tới phòng Hồi sức đặc biệt để quan sát đêm nay. Ngày mai sẽ chuyển qua phòng bệnh thường!”

“Cảm ơn bác sỹ!” Dường như vào lúc này, mọi người chỉ còn nói được mấy từ ấy.

Rất nhanh, y tá đẩy Hoắc Trường Uyên ra ngoài.

Mặt anh nhợt nhạt, cắt không hột máu, môi trắng nhợt. Vóc người tuy cường tráng nhưng trông lúc này anh rất yếu ớt. Có vẻ như anh mới tỉnh lại chưa lâu, mắt vẫn còn lờ đờ.

“Trường Uyên!”

Hoắc Chấn được Phạm Ngọc Trân và Lục Tịnh Tuyết đỡ hai bên trái phải, nhanh chóng tiến tới.

Hoắc Trường Uyên không nhìn họ mà xuyên qua khe hở im lặng nhìn Uyển Uyển của anh, sau đó chậm rãi giơ tay lên.

Anh nhíu mày rất rõ ràng, chắc chắn là rất đau, nhất định chỗ nào cũng đau.

Lâm Uyển Bạch hai mắt nhòe lệ chạy tới, nắm chặt tay anh. Nhìn yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cô biết anh muốn nói gì, nước mắt lã chã rơi, cô nghẹn ngào: “Hoắc Trường Uyên, em không sao, em không sợ đâu...”

Cảnh tượng ấy khiến những người xung quanh đều tự động làm nền.

Họ nhìn nhau, coi như không còn ai khác, khiến người ta bất giác im bặt, cũng không ai tiến lên ngăn cản, vì không chỉ cô nắm chặt tay anh, Hoắc Trường Uyên cũng gắng sức nắm tay cô.

Lâm Uyển Bạch theo anh vào phòng ICU.

Hoắc Chấn định nói gì nhưng lại thôi, có điều sắc mặt rất khó coi. Phạm Ngọc Trân cẩn thận vuốt lưng cho ông ta.

Lục Tịnh Tuyết cũng không dễ chịu hơn là bao, móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay.

Lục Học Lâm nhìn theo bóng hai người xa dần, nét mặt chợt mơ màng như chìm vào một đoạn ký ức nào đó.

Một cô gái trẻ khi cười lên xinh đẹp kiều diễm như đóa hoa. Dịp du xuân, họ ra ngoại thành leo núi, giữa đừng ông không cẩn thận ngã từ lưng chừng núi xuống, chân phải đập vào tảng đá to bị gãy. Cô gái sợ hãi, bật khóc nói không rõ được câu nào. Ông vội vàng an ủi, bảo người ấy đừng sợ hãi. Khi nhìn thấy ông đau tới đổ mồ hôi, người ấy gạt nước mắt, liên tục nói: “Em không sao, em không sợ đâu. A Lâm, anh cũng đừng sợ...”

A Lâm...

Giọng nói dịu dàng ấy như vẫn văng vẳng đâu đây.

Lục Học Lâm như bị đả kích bởi nỗi đau từ hơn hai mươi năm trước, không sao thở nổi.

Hoắc Chấn bỗng nhiên giơ tay ôm đầu, người vợ vội quan tâm: “Ông không sao chứ?”

Lục Học Lâm hoàn hồn lại, bình tĩnh đi qua nói: “Anh Hoắc chắc bị kích động quá, nên về nhà nghỉ ngơi trước! Trường Uyên đã mổ xong xuôi cũng không còn gì đáng ngại. Tối nay ở lại phòng ICU cũng không cần quá nhiều người. Để anh ấy về nhà nghỉ đi, ngày mai lại qua!”;

“Chú Lục, hôm nay chú cũng vất vả rồi!” Phạm Ngọc Trân cảm kích.

“Chị dâu khách khí rồi! Giúp được gì, em rất vui!” Lục Học Lâm mỉm cười.

Nhìn bóng họ đi khuất, ông quay mặt về phía con gái đứng đờ người tại chỗ, đang nhìn phòng ICU đăm đăm. Ông vỗ vai: “Tịnh Tuyết, chúng ta cũng về thôi. Đêm hôm con đi xe một mình bố không yên tâm, ngồi xe bố về nhà!”

“Bố!” Lục Tịnh Tuyết kêu một tiếng oán trách, có vẻ như hờn giận vì ông giúp người ngoài.

“Đi thôi!” Lục Học Lâm thở dài, khoác vai cô ta đi về phía thang máy.

Đêm càng lúc càng đậm.

Lâm Uyển Bạch ở bên Hoắc Trường Uyên trong phòng ICU. Cô ngồi lên ghế, cho dù mí mắt nặng trĩu cũng không muốn ngủ, nhìn anh chăm chú.

Tay phải của anh cắm ống truyền dịch, lòng bàn tay trái để mở, quấn nhiều lớp băng chồng chéo.

Cho dù che đi rồi, cô vẫn tưởng tượng được sự kinh hãi ấy.

Vì trước khi xe cấp cứu tới nơi, đã nhìn thấy con dao trượt khỏi tay anh, lòng bàn tay anh be bét máu, không nhìn rõ hình dạng, sâu tới mức lộ cả xương.

Anh như vậy chẳng qua là sợ cô bị thương...

Lâm Uyển Bạch cẩn thận nâng tay anh lên, chân thành như một con chiên ngoan đạo.

Cả đêm không ngủ, sáng hôm sau khi mặt trời mới lên, cô cảm nhận được bàn tay ấy hơi động đậy. Cô vội ngẩng đầu, Hoắc Trường Uyên đang từ từ mở mắt ra, nhìn cô.

“Hoắc Trường Uyên, anh tỉnh rồi sao!”

Những giọt nước mắt của Lâm Uyển Bạch cứ thế trào ra: “Anh làm em sợ hết hồn...”

Nhưng Hoắc Trường Uyên không trả lời ngay mà nhìn cô mấy giây rồi khàn giọng hỏi: “Cô là ai?”

“Hoắc Trường Uyên, anh...” Cả người Lâm Uyển Bạch cứng đờ.

Anh nhìn cô xa lạ như vậy...

Đầu anh cũng quấn băng vì bị mấy thanh sắt đánh trúng. Không lẽ vì nguyên nhân này, anh lại không nhớ cô là ai như lần gặp mặt sau bốn năm...

Trong lúc Lâm Uyển Bạch hoang mang bối rối, cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ.

“Chọc em đấy!” Hoắc Trường Uyên gượng cười, giơ bàn tay bị thương lên, nhíu mày, gắng sức lau nước mắt cho cô: “Thấy em khóc anh đau lòng lắm.”

~Hết chương 284~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.