Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 214: Chương 214: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Allen làm trứng chưng bên trong còn thả rất nhiều thịt cái, xương đều cạo sạch sẽ, thịt cá tươi mới trơn mềm ngon miệng, hiển nhiên là vừa bắt từ trong sông. Liễu Thư trong lúc nhất thời khẩu vị mở rộng, một hơi liền ăn xong rồi, vuốt bụng ăn no, cảm thấy buổi tối có lẽ cũng ăn không vô.

Sự thật chứng minh bụng phụ nữ có thai là không thể theo lẽ thường tưởng tượng, chân chính đến buổi tối, Liễu Thư lại đói bụng, lẳng lặng ngồi ở trước đống lửa bọn họ, mỉm cười nhìn Allen cấp nướng này nọ cho cô, bên tai lại nghe mọi người tiếng hoan hô tiếu ngữ, mà cô lại chỉ vào cái này chỉ cái kia nói muốn ăn, mặc kệ bao nhiêu chủng loại bao nhiêu lần, thú nhân nhà cô làm không biết mệt nướng cái này tiế cái kia.

"Cái này không muốn ăn." Nướng xong một khối thịt non, Liễu Thư cầm ngửi ngửi, sau đó cảm thấy trong dạ dày có chút không thoải mái, hẳn là vừa rồi ăn đầy mỡ, bắt đầu buồn nôn, vì thế quyệt miệng, chuyển thịt trở về, giọng điệu mang theo chút yếu ớt: "Không muốn ăn, anh ăn đi."

Allen không ngại chút nào, lấy qua liền tự mình nhai ba hai cái nuốt vào, vừa lau miệng: "Còn muốn ăn cái gì, anh lại nướng con cá cho em đi." Nói xong liền muốn đi lấy.

"Không cần, em ăn no rồi, không muốn ăn, tự anh ăn đi." Có điểm trướng, thật là không thể ăn nữa, bằng không buổi tối không thể ngủ ngon, quét mắt đến bóng dáng đám người Kathy Gina, bởi vì vừa rồi không muốn động, cũng sẽ không đi vô giúp vui, hiện tại đi đi lại lại tiêu tiêu hóa thức ăn cũng tốt.

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, liền cảm giác được có cái gì đó nhéo vạt áo của mình, cúi đầu vừa thấy một tiểu thú lông xù trắng trắng không biết khi nào thì toát ra, lúc này chính cắn quần áo của cô, dùng một đôi mắt đen ướt sũng nhìn chằm chằm cô, còn phát ra thanh âm hừ hừ hừ, rõ ràng là tín hiệu yêu cầu cho ăn.

"Là Tiểu Bạch à, nhìn xem ngươi thèm ăn này." Vừa thấy là Tiểu Bạch Liễu Thư dừng không được, ôm vật nhỏ đến trong lòng mình, lại sờ sờ bụng nó, ra cái kết luận: "Xem ra ngươi cũng không phải rất đói bụng đi, bụng cũng phình lên."

"Đừng đút nó ăn, vừa rồi anh thấy nó ở chổ Đạt Nhĩ bọn họ cọ ăn không ít, ăn nữa, bụng cũng chịu không nổi, đừng để ý nó." Allen rất cứng rắn níu Tiểu Bạch xuống đầu gối Liễu Thư, b đưa một chén canh suông trong tay cho cô, ôn nhu nói: "Anh không ăn mỡ, uống chút canh."

"Ừ." Cả mặt ý cười tiếp nhận uống một ngụm, rất tốt, thực hợp khẩu vị của mình, cúi đầu xem Tiểu Bạch còn không ngừng ủy khuất cọ chân mình, chỉ thấy thèm nhỏ dãi trong hai con mắt của nó che cũng che không được, có thể thấy được là thật vô cùng muốn ăn, Liễu Thư mềm lòng, sau đó rất rộng rãi... Đã cho nó khối xương cốt vừa gặm qua, vô cùng hòa ái dễ gần: "Ăn cái gì lớn cái đó, khung xương của ngươi nhỏ sẽ thật dài." Nói xong sẽ không lại để ý tới, ăn quá nhiều sẽ tiêu chảy, aiz, làm sao còn có chủ nhân tốt như cô nha.

Tiểu Bạch mắt thấy muốn ăn không được nữa, có lòng muốn chạy, nhìn xem có thể cọ ăn cọ uống ở người chung quanh bên cạnh hay không, nhưng mà Liễu Thư đã sớm liệu đến, bắt nó kẹp giữa hai chân, để cho nó tiến thối khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể đáng thương hề hề ôm xương cốt lớn gặm, rầm rì kêu phá lệ chọc người yêu thích, chỉ tiếc hai người duy nhất bên cạnh đều lựa chọn không nhìn, quả nhiên thực vô lương.

Lần này hội lửa trại tụ tập đã khuya, đợi khi cho nửa đêm về sáng Liễu Thư đã buồn ngủ, Tiểu Bạch đã sớm ghé vào một bên ngủ vù vù, Allen nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng mềm mại không dừng được, dưới tình huống khe khẽ lại không đánh thức người mà ôm lấy Liễu Thư, sau đó ôm đi về nhà. Đợi khi đi ngang qua Oman, đá hắn một cước, thành công khiến cho hắn chú ý, Allen cũng không nói gì, chỉ là cằm điểm điểm phương hướng Tiểu Bạch, ý tứ này vật nhỏ liền giao cho hắn.

Tiểu Bạch là huyết mạch Cách Điêu trên thảo nguyên Đông Bắc bộ đã không phải là bí mật, hôm nay nó có thể cọ được nhiều đồ ăn như vậy cũng là có nguyên nhân này, Oman không nói hai lời gật gật đầu liền đồng ý, Eva nhà hắn sớm trở về chiếu cố Lỗ Cách, mang chỉ tiểu thú trở về một chút vấn đề cũng không có.

Về nhà, vuốt hắc đặt Liễu Thư trên giường, Allen lại đi phòng bếp, thời điểm bọn họ rời đi liền bắt ấm nước ở trong nồi, hắn đánh một chậu nước, cầm khối tàm ti bố, đây là chuyên dụng rửa mặt hiện tại của Liễu Thư, có thứ tốt loại này thì cô không cần da thú thô ráp.

Vừa lau cái tay cho Liễu Thư, cô liền tỉnh, xoa mắt muốn ngồi xuống, miệng còn ồn ào: "Khi nào thì trở về?"

"Vừa trở về, anh lau thân mình cho em." Tuy rằng buổi tối đã tắm qua, nhưng mà vừa rồi đợi một đêm ở bên đống lửa, trên người khẳng định xuất mồ hôi, Allen thả thanh âm rất nhẹ: "Em ngủ đi, anh rửa xong liền ngủ."

Liễu Thư là thật mệt nhọc, gần đây là một đường bôn ba mệt nhọc, thứ hai mang thai thân mình cũng chịu không được, còn nữa ở nhà cảm giác thật là bên ngoài không thể so với, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, nghe nói như vậy cũng không cưỡng cầu nữa, lại dặn vài câu, liền ngủ mất, hô hấp cũng dần dần ổn định xuống.

Nhẹ tay nhẹ chân lau thân mình một lần cho Liễu Thư, bản thân Allen cũng hoả tốc tắm rửa một cái, nằm trên giường liền kéo Liễu Thư vào trong lòng, lại hạ xuống vài cái hôn trên đỉnh đầu cô, sau đó thực an tâm ngủ.

Một đêm vô mộng tới hừng đông.

Ngủ ngon một giấc, Liễu Thư dùng tinh thần sảng khoái mà nói tuyệt đối không đủ, thời điểm tỉnh lại trên giường còn dư hơi ấm, gấp chăn xong vừa ra gian


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.