Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 134: Chương 134: Hắc ám giáng lâm (10)




- nhân loại kia, đừng nghĩ ta nhận lời ngươi thì ngươi muốn làm gì ta cũng được.

Kỷ Vũ thấy Hạ Kỳ Như nhìn mình từ trên xuống dưới một lượt, cả người lập tức lùi ra sau vài bước, đồng thời cúi xuống nhìn người mình một lần.

Hắn từng đến trái đất vài lần, cho nên cũng hiểu chút ít về cách sống và cách ăn mặc của những nhân loại này, mà quần tây áo sơ mi chính là trang phục hắn thấy mấy giống đực kia hay mặc nhất, cho nên hắn mặc như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì mà.

Vậy nhân loại kia nhìn hắn như thế là có ý gì?

- đi vào đi.

Ngoài ý muốn là Hạ Kỳ Như lại đưa cho hắn một đôi giày thể thao, Kỷ Vũ hơi sững người lập tức cúi xuống nhìn chân mình.

Hắn thế mà lại không mang giày!!!!

Hèn gì nãy đi đường cứ thấy đau chân, hóa ra là thế.

Người máy Z1: “...”

Di chứng để lại sau vụ va chạm sao?

- này...

Hạ Kỳ Như không khỏi nhìn Kỷ Vũ thêm mấy lần.

Tên này bị làm sao vậy? Cứ ngẩn người suốt.

Nhìn có khác gì thằng thiểu năng không chứ?

Tiểu Hắc: “...”

“Tiểu chủ nhân, hắn là đối tượng của cô, xin cô chú ý ngôn từ.”

Ồ.

Hạ Kỳ Như không để tâm lắm, vẫn tiếp tục duy trì tư thế giơ tay kia hồi lâu, Kỷ Vũ nghe cô gọi liền hoàn hồn, sau đó từ chối phũ phàng.

- ta không đi.

- vì sao?

- không thích.

Kỷ Vũ lúng túng nói, mấu chốt là bởi hắn cảm thấy giầy thể thao mà phối với quần âu quả là một sự sỉ nhục to lớn đối với quần âu, cho nên hắn không chịu.

Hạ Kỳ Như nhìn hắn một hồi, cô đột nhiên ngồi xuống tự mình đi giày cho hắn, thấy hắn có ý phản kháng, cô lập tức lạnh giọng uy hiếp.

- nếu anh dám cởi nó ra tôi liền đập gãy chân anh.

Kỷ Vũ: “...”

Hắn muốn giết sinh vật giống cái này, ngay lập tức.

“Hoàng tử, đường về nhà còn rất xa xôi, xin ngài hãy cân nhắc thiệt hơn, đợi ngài khôi phục thực lực rồi, chúng ta xử lý cô ta sau cũng không muộn.”

“...”

Kỷ Vũ hết nắm chặt tay rồi lại duỗi tay ra, nắm chặt tay rồi lại duỗi ra, lặp lại động tác này hồi lâu, cơn tức giận trong lòng mới vơi đi hơn nửa.

Tạm tha cho cô ta trước vậy.

...

Sau khi Kỷ Vũ xuất hiện, tấm chắn xung quanh dần thu lại, Hạ Kỳ Như không có phản ứng gì đặc biệt, quay người hỏi hắn.

- có cần nghỉ ngơi không?

Kỷ Vũ cực kỳ kiêu ngạo nói.

- ta mà cần nghỉ ngơi sao?

Hạ Kỳ Như ừm một tiếng, lạnh lùng nói.

- vậy thì chúng ta đi thôi.

Kỷ Vũ không thấy có phương tiên di chuyển nào liền hỏi cô.

- đi bộ sao?

- đúng vậy.

- ta không muốn, không phải mấy người có xe ô tô sao? Ta muốn đi xe ô tô.

“...”

Cô mà có xe, giờ cô còn ở đây lang thang với hắn sao?

...

Một lát sau.

- nhân loại kia, cái này của ngươi gọi là cái gì vậy? Trái đất từ khi nào lại phát triển như thế rồi?

Kỷ Vũ nhìn tấm thảm đen bên dưới, sờ chỗ này đến sờ chỗ kia, nhưng đây đơn thuần chỉ là một tấm vải hoàn toàn không chứa linh kiện điện tử nào, vậy làm sao nó bay được trên bầu trời chứ?

Thật là kỳ diệu mà.

Tiểu Hắc: “...”

Tiểu chủ nhân, cô mau ngăn hắn lại, nếu hắn còn sàm sỡ ta ta sẽ hất hắn xuống đấy.

Nó là một mảnh vải có tôn nghiêm đấy nhé.

“...”

- đừng động vào nó nữa.

Hạ Kỳ Như nhắc Kỷ Vũ một câu, Kỷ Vũ không cam tâm, nhưng hắn sợ cô một lời không hợp liền đạp mình xuống dưới nên ngoan ngoãn thu tay về, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh trở lại.

- trái đất vì sao bây giờ lại biến thành như vậy?

Kỷ Vũ nhìn khung cảnh hoang vắng dưới kia, không nhịn được mà lên tiếng hỏi cô.

Nhớ lần trước đến đây, nó vẫn còn rất tươi đẹp mà, sao bây giờ lại xơ xác tiêu điều như vậy rồi.

Hơn nữa bên dưới hoàn toàn không có một bóng người nào, chỉ thi thoảng mới nhảy ra sinh vật của hành tinh Lam.

Lẽ nào là do chúng nó gây ra sao?

Hạ Kỳ Như hơi gật đầu, lại hỏi hắn.

- anh từ đâu đến vậy?

- ngươi hỏi làm gì?

Hạ Kỳ Như chỉ nhìn hắn không đáp, giống như hắn không trả lời cô, cô sẽ mãi nhìn hắn vậy.

Kỷ Vũ không đọ mặt dày được với cô, vì thế đành kể cho cô thân thế của mình.

- ta tên Kỷ Vũ, là ngũ hoàng tử của hành tinh Hoa Hạ, bởi vì va phải mưa thiên thạch nên mới rơi xuống đây.

Mới để nhân loại giống cái này chiếm được tiện nghi của mình.

- vậy à?

Hạ Kỳ Như thờ ơ nói một câu, có vẻ không để tâm lắm.

Kỷ Vũ khó hiểu nhìn cô, không phải con người rất sợ thế lực siêu nhiên sao? Sao hắn thấy người này lại không như vậy?

Kỷ Vũ không hiểu sao đột nhiên cảm thấy cô và mình rất giống nhau, cả cô và hắn vốn không phải là người của thế giới này mà chỉ là tùy tiện dạo chơi đến đây thôi vậy.

Kỷ Vũ còn đang suy nghĩ, bụng đột nhiên vang lên tiếng ục ục.

Hắn sờ lấy bụng mình, lúc này mới nhớ ra bởi vì vừa đến nơi này liền rơi vào hôn mê nên bản thân đã lâu rồi chưa ăn uống gì, hắn vốn định lấy ra dịch dinh dưỡng, nhưng một hộp sữa đã giơ lên trước mặt hắn.

- uống đi.

Kỷ Vũ do dự một chút, sau đó vẫn nhận lấy.

Dịch dinh dưỡng tuy bổ dưỡng nhưng vị lại không ngon chút nào, cho nên thay vì uống thứ khô khan ấy, hắn thích uống cái này hơn.

Kỷ Vũ uống một hộp sữa, lại lót dạ thêm mấy cái bánh quy, bụng cuối cùng cũng không biểu tình nữa, hắn nhìn nhân loại bên cạnh, đột nhiên cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

- này nhân loại kia, giờ chúng ta đi đâu vậy?

- ta tên Lạc Tuyết.

Hạ Kỳ Như nhàn nhạt nói, Kỷ Vũ nhún vai.

Lạc Tuyết thì Lạc Tuyết.

- Lạc Tuyết, giờ chúng ta đi đâu vậy?

- không biết.

“...”

“Hoàng tử, hướng 10h cách chúng ta 20km có một căn cứ ngầm, chúng ta có thể đến đó trú ẩn trước.”

Người máy Z1 lại lên tiếng lần nữa, Kỷ Vũ nghe vậy liền quay sang nói với cô.

- nhân...Lạc Tuyết, đi sang bên đó đi, ta cảm nhận được sự sống ở bên đó.

Hạ Kỳ Như nhìn hắn không nói không rằng, yên lặng bảo Tiểu Hắc chuyển hướng.

Kỷ Vũ ngạc nhiên nhìn cô.

- sao cô không hỏi ta lý do?

Hắn bảo đi đâu liền đi đó, nhỡ hắn dụ cô vào đường chết thì sao?

- tôi tin anh.

Hạ Kỳ Như chỉ đáp vẻn vẹn ba chữ, Kỷ Vũ sững người nhìn cô không thôi.

- vì sao?

- vì đó là anh.

Chỉ cần là hắn, cô đều sẽ tin tưởng vô điều kiện, cô tin dù hắn không có ký ức hắn cũng sẽ không bao giờ hại cô, giống như những lần trước đó vậy.

Kỷ Vũ hơi trầm mặc, hắn không trả lời cô nữa mà chuyên tâm nhìn về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.