Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 310: Chương 310: Váy hạ chi thần (34)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



Lúc ấy cặp phu thê kia ở nhờ ở chi thứ của Quân gia, không ở tại chủ gia, cho nên khi người Quân gia đi qua tìm, thì đứa bé đã được sinh ra.

Quân gia kiêng kị cái tiên đoán kia.

Nếu để cho đứa bé này trưởng thành, vậy địa vị của Quân gia sau này phải làm thế nào?

Chẳng lẽ thật sự để đứa bé này phá vỡ Đông Uyên.

Không thể!

Cho nên Quân gia muốn giết chết đứa bé này... Kể cả đôi phu thê kia cũng vậy, chỉ có người chết rồi thì mới an toàn được.

Chuyện này bị lộ tiếng gió, đôi phu thê kia lập tức mang đứa bé chạy thoát.

“Thẩm gia sao lại quen thuộc với chuyện này như thế?” Quân gia chủ cắt ngang lời Thẩm gia chủ.

“Khụ khụ...” Thẩm gia chủ đè ép tiếng ho khan: “Bởi vì lúc ấy phụ thân ta cứu nữ tử kia.”

“Ngươi thật sự cho là phụ thân ta nghe ngươi thuyết phục nên mới đồng ý hành động 5 năm trước sao?”

Trong lòng Quân gia chủ cuồng loạn hai lần.

Chẳng lẽ không đúng sao?

“Quân gia chủ vẫn nên nghe ta nói hết đi.”

Quân gia chủ xiết chặt nắm đấm.

Lúc ấy đôi phu thê kia bị ép vào tuyệt cảnh, bị buộc tách nhau ra, nam tử mang theo đứa bé chạy trốn, còn nữ tử thì trọng thương hôn mê được Thẩm lão gia chủ cứu.

Thẩm lão gia chủ quen biết nữ tử kia, nàng là người của Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.

Trong lúc nữ tử trọng thương, ý thức mơ hồ, Thẩm lão gia chủ từ trong miệng nữ tử, biết được một bí mật.

Đứa bé bọn họ sinh hạ vẫn đang ở Quân gia, còn đứa bé bọn họ ôm đi, là đứa bé mà thê tử của bằng hữu nơi phu quân nàng ở nhờ tại Quân gia, sau khi mọi chuyện phát sinh, vì thúc đẩy sinh non mà có.

Không biết có phải là vì sinh non hay không, mà đứa bé này hơi khác người bình thường.

Trên đường chạy trốn, hình như có người phát hiện ra điểm này.

Quân gia chủ cũng dựa vào đây, mà nhận ra Sơ Tranh.

Sơ Tranh: “...” Sớm biết thế thì không dùng huyền khí rồi, lại kéo ra một đống phiền phức, a, rất muốn xử lý.

Bắt đầu từ...

“Khi phụ thân đi qua tìm, thì đứa bé kia đã không còn ở đó nữa.”

“Không thể nào, lúc ấy đứa bé mà Quân gia sinh ra đều được đăng ký trong danh sách, nếu thiếu một đứa, thì sao lại không có ai phát hiện được?” Quân gia chủ bác bỏ.

“Quân gia chủ, các nàng là song sinh.” Thẩm gia chủ nhìn về phía Sơ Tranh và Sở Ứng Ngữ.

Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem nên chọn ai để ra tay trước: “???” Có quan hệ gì với ta.

Sở Ứng Ngữ thì nhíu mày nhìn cô.

“Mặc dù không biết các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng các ngươi hẳn là cặp song sinh lúc trước, một người lưu lại Quân gia, một người bị xem như đứa bé kia, mang theo chạy trốn... Khụ khụ khụ...”

Thân thể Thẩm gia chủ lung lay, người phía sau đỡ lấy hắn.

“Gia chủ.”

“Không sao.” Thẩm gia chủ lắc đầu, tiếp tục chậm rãi nói: “Bởi vì cha mẹ của các ngươi giúp đỡ đôi phu thê kia chạy trốn, nên không bao lâu liền bị xử tử, đứa bé lưu lại, ở Quân gia miễn cưỡng lớn lên...”

Ký ức thiếu thốn trong đầu Sơ Tranh theo lời Thẩm gia chủ nói, dường như cũng bắt đầu khôi phục.

Những ký ức kia đột nhiên tràn vào, làm trong đầu dâng lên từng cơn đau.

Sơ Tranh nghiêm mặt, không để lộ chút dị thường nào

Nguyên chủ ở trong cái hoàn cảnh người phiền heo chó ngại lớn lên tại Quân gia.

Sở Ứng Ngữ thì không biết vì sao mà xuống hạ giới, lại còn trở thành đại hoàng nữ.

Có thể là bởi vì hoàn cảnh hạ giới khác biệt, nên huyền khí của Sở Ứng Ngữ không khác gì so với người bình thường, mà Quân Sơ Tranh bởi vì có huyền khí dị thường, nên không dám triển lộ ra trước mặt mọi người.

Bởi vậy nàng ở trong mắt những người khác, chính là một phế vật.

Về sau nguyên chủ từ trong đống di vật mà phụ mẫu lưu lại, phát hiện mình còn có một muội muội.

Nàng còn chưa kịp đi điều tra chuyện này, thì Quân gia chủ đã phái người tới, đưa nàng đến Quân gia.

Để nàng làm đại tiểu thư Quân gia, yêu cầu nàng bảo vệ tốt cho đại thiếu gia của Quân gia.

Đại thiếu gia của Quân gia cần người bảo vệ sao?

Điểm này làm nguyên chủ rất nghi hoặc trong lòng, nhưng mà rất nhanh nguyên chủ liền biết, đại thiếu gia Quân gia chẳng biết tại sao bị người phế đi.

Vị đại thiếu gia ấy bởi vì việc này, mà cả ngày tra tấn người khác.

Nàng trở thành đại tiểu thư của Quân gia, hắn liền thấy nàng chỗ nào cũng không vừa mắt, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì đủ các loại thủ đoạn tra tấn nàng.

Nàng chỉ là người bị Quân gia lựa chọn ra, không phải đại tiểu thư chân chính gì đó, không có tư cách bất mãn với vị đại thiếu gia này.

Quân gia sẽ không quan tâm nàng như thế nào.

Mỗi ngày đều từng bước dạy dỗ nàng.

Thế nhưng nàng không dám triển lộ thực lực của mình ở trước mặt những người này, bởi vì huyền khí của nàng khác thường...

Có lẽ vì từ nhỏ đã như thế, nên nguyên chủ hiểu rõ, sự dị thường của mình có lẽ sẽ trở thành bùa đòi mạng nàng.

Ngày nào nàng cũng tìm cơ hội rời khỏi Quân gia.

Và cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội, Lăng tướng phủ có một cái di tích mở ra, nghe nói bên trong có cơ duyên cực đại, đại thiếu gia Quân gia khăng khăng muốn đi.

Nàng bị điểm tên đi cùng.

Sau khi tiến vào di tích, nguyên chủ tìm cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng cái di tích này đối với nàng mà nói thì quá nguy hiểm.

Bên trong di tích nguy cơ trùng trùng, nguyên chủ bị Huyền thú trong di tích truy sát, hoảng hốt chạy bừa rồi ngã vào một không gian tối đen, sau đó nàng mất đi ý thức.

Cái di tích kia liên thông với bí cảnh ở hạ giới, lại bởi vì các nàng là cặp song sinh, cho nên dưới một sự trùng hợp nào đó, các nàng đổi vị trí cho nhau.

Sơ Tranh: “...”

Đây đúng thật là một màn kịch lớn.

Bội phục bội phục.

Có thể giết được chưa?

“Dựa vào cái gì để chúng ta tin tưởng lời ngươi nói là sự thật?” Quân gia chủ xanh mặt.

Nhưng đáy lòng ông ta kỳ thật đã nắm chắc.

Dù sao thì Sơ Tranh và Sở Ứng Ngữ cũng giống nhau như đúc.

Trên đời này có người tương tự nhau, nhưng cũng sẽ không tương tự đến mức như vậy.

Duy chỉ có song sinh...

Thẩm gia chủ nói: “Phụ thân vẫn muốn tìm đứa bé kia, nhưng người trong cuộc nếu không phải mất tích thì đã chết, không có tin tức gì, tận đến khi Quân gia chủ tìm tới cửa.”

Người của Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, khả năng lớn nhất là có thể đã trở lại Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.

Mà lúc đó Quân gia chủ mang đến tin tức như vậy, Thẩm lão gia chủ lập tức liên tưởng đến đứa bé kia.

Ai cũng có dã tâm.

Thẩm gia cũng có.

Cho nên mới có sự kiện 5 năm trước liên hợp lật đổ Trọng Tuyết Dạ Nguyệt.

Nhưng sau khi lật đổ Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, Thẩm lão gia chủ cũng không tìm được đứa bé kia.

Sau đó thân thể của Thẩm lão gia chủ liền xảy ra vấn đề.

“Từ sau sự kiện kia, tam đại gia tộc đã hao tổn bao nhiêu, các ngươi thật sự cho rằng đó là sự trùng hợp sao?” Khóe miệng Thẩm gia chủ lộ ra một nụ cười khổ: “ Đại thiếu gia Quân gia thực lực tốt như vậy, sao lại bị một con Huyền thú công kích trở thành phế vật.”

Sắc mặt Quân gia chủ đột nhiên biến đổi.

Chuyện này Quân gia bưng bít rất kỹ, sao hắn lại biết được?

Thẩm gia chủ vẫn tiếp tục nói: “Thiếu chủ của Mộ Dung gia cũng bị trọng thương khó lành, hai vị thiên kim dòng chính một chết một bị điên.”

Sắc mặt Mộ Dung gia chủ cũng biến đổi theo.

Mộ Dung gia cầu nguyên linh kim đan, chính là vì thiếu chủ của Mộ Dung gia.

“Thẩm gia chúng ta...” Thẩm gia chủ ho khan không ngừng: “Phụ thân đột nhiên qua đời, thân thể ta cũng bắt đầu trở nên kém hơn, trên người hai vị gia chủ chắc hẳn cũng có biến hóa.”

Câu nói này đập thẳng vào tâm khảm của Mộ Dung gia chủ và Quân gia chủ.

Quân gia chủ hai năm nay đều không có bất kỳ đột phá gì, mỗi lần có cảm giác muốn đột phá thăng cấp, nhưng khi bế quan đều thiếu chút tẩu hỏa nhập ma.

Mộ Dung gia chủ cũng như thế, thực lực trì trệ không tiến.

“Ngươi... làm sao ngươi biết nhiều chuyện như thế?”

Mộ Dung gia chủ cắn răng.

Ông ta không muốn thừa nhận, thế nhưng từng câu từng chữ của Thẩm gia chủ, dường như đều không hề sai.

Thẩm gia chủ: “Lúc phụ thân sắp chết, ông ấy hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng đáng tiếc đã quá muộn, Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ, Tạ thị nhất tộc hủy diệt.”

“Ta dựa theo chỉ thị của phụ thân, tìm tới nữ tử lúc trước ông ấy cứu.”

“Thần chí bà ấy không rõ ràng, ta tốn thời gian mấy nắm, mới sửa sang lại được đôi câu vài lời bà ấy nói ra.”

Nhưng lúc ấy Tạ thị nhất tộc bị hủy diệt, không có một ai còn may mắn sống sót.

Thế nhưng...

Bây giờ còn có người sống sót.

Hắn đến để đền bù sai lầm trong quá khứ của phụ thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.