Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 140: Chương 140: Anh Hùng Không Thích Tăng Ca (24)




Thập Nhất không biết mình đã ngủ quên đi lúc nào nữa, chỉ biết rằng sáng hôm sau tỉnh dậy thì Leon đã và đang ngồi nói chuyện một cách vô cùng thân mật với Elbert.

Bộ quần áo trên người hắn hoàn toàn khác với hôm qua, cứ như người đêm qua ôm cô ngủ không phải là hắn vậy.

“Alice, mau ngồi xuống ăn sáng đi. Leon hôm nay sẽ thay ta hộ tống con đi vào cung điện.” Elbert lên tiếng khi trông thấy con gái. Hôm nay Alice có một lời mời vào thăm cung điện từ hoàng đế bệ hạ.

Thập Nhất không hiểu tên Leon này rốt cuộc đã làm gì mà có thể nhận được sự tin tưởng của Elbert nhanh đến chóng mặt như vậy.

Nhìn ông ấy không giống bị thôi miên mà?

Lúc cùng Leon rời khỏi dinh thự, Thập Nhất mới quay qua hỏi hắn: “Này. Ngươi đã làm gì với cha ta vậy?”

“Có gì đâu. Đàn ông không đánh thì không quen thân mà. Ta chỉ đơn giản là tặng ông ấy vài thanh kiếm tốt thôi.”

Thập Nhất mới không tin mấy lời này của hắn, chỉ vài thanh kiếm mà có thể lấy lòng Elbert thì không biết ông ấy đã bán nước bao nhiêu lần rồi.

Người ta đã không muốn nói thật thì cô cũng chẳng bám lấy nó nữa.

Lúc hai người đi vào cung điện, Leon lấy thân phận là kỵ sĩ hộ tống của nhà Dixon. Thập Nhất được người dẫn đến một hoa viên xinh đẹp, còn Leon không được phép đi vào quá sâu, phải đứng canh gác ngoài cổng.

Mặc dù là lời mời của hoàng đế, nhưng cô còn chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu. Mãi một lúc sau, khi trà đã sắp nguội cô mới trông thấy Henry chầm chậm bước vào.

“Xin lỗi cô. Ta chỉ mới từ sư đoàn trở về vào sáng nay.”

“Điện hạ.” Bởi vì đang ở cung điện, nên xưng hô của Thập Nhất với nam chính phải thay đổi, “Ngài không cần tới cũng được mà.”

Mỗi ngày bọn họ đều gặp nhau ở sư đoàn, nếu có cái gì thì đã sớm có rồi, đâu cần tên hoàng đế đó nghĩ ra cách nhàm chán này để vun đắp tình cảm.

“Cô có cần tỏ ra ghét bỏ ta như vậy không?”

Đây không phải lần đầu tiên Henry trông thấy thái độ này của Alice, nhưng cô không thích việc kết hôn với hắn đến vậy à?

“Kết hôn với ta, không phải sẽ chỉ khiến gia tộc Dixon càng lớn mạnh hơn sao?”

“Điện hạ, ta chỉ là nữ nhân, không quan tâm tương lai gia tộc lắm.”

“Nếu đã không quan tâm, vậy sao cô không trực tiếp từ chối với bệ hạ đi. Còn ở đâu dây dưa tốn thời gian với ta làm gì?”

Thập Nhất không lên tiếng từ chối hôn sự, vẫn vào cung tham gia buổi tiệc trà như vầy chỉ với mục đích kéo dài thời gian. Chính là kéo dài đến khoảng thời gian hoàng đế Amanda bị Leon giết.

Thật ra Thập Nhất cũng không quá tin tưởng vào tên boss phản diện này lắm. Thời gian qua hắn không đi theo cốt truyện gây phiền phức cho nam chính, mà chỉ suốt ngày lẽo đẽo theo cô nên rất có thể hắn cũng chẳng thèm đi giết hoàng đế kia đâu. Nên cô thậm chí đã nghĩ ra cả trường hợp dự phòng rồi…

Tóm lại, cô chỉ cần kéo dài thời gian đến lúc ấy thôi.

Mà tên nam chính này thừa biết Alice không thể từ chối hôn sự, còn cố tình ra vẻ hỏi han.

“Điện hạ, ngài có muốn ra ngoài dạo chơi không?”

Đột nhiên Alice lại trở nên chủ động thế này làm Henry cũng phải thấy kỳ lạ.

“Cô thích thì đi thôi. Chúng ta phải tìm hiểu nghiêm túc chứ.”

Nhưng vừa ra khỏi bên ngoài, hắn đã thấy gương mặt quen thuộc của Leon.

“Alice, sẽ không phải vì Leon nên cô mới từ chối ta chứ?”

Cũng không phải tự nhiên mà Henry có suy nghĩ này. Trong sư đoàn, người duy nhất có thể thân thiết và cợt nhả với cô cũng chỉ có cậu nhóc này mà thôi. Chỉ là… tuổi cậu ta có hơi nhỏ một chút.

“Điện hạ. Ta đây là không muốn trở thành tình địch với tất cả thiếu nữ trong thành thôi.”

Lời nói của Thập Nhất nhanh chóng được chứng thực khi bọn họ ra khỏi cung điện và bước vào một quán trà khá lớn. Ở đây, những thiếu nữ không ngừng liếc mắt đưa tình với Henry, khách vào tiệm còn ngày một đông lên gấp mấy lần.

Leon ngồi một bên cũng phải cảm thán về độ nổi tiếng của tên thái tử này. Hắn tranh thủ nói nhỏ vào tai Thập Nhất: “Alice, nếu chị lấy hắn, còn không phải chẳng biết mất chồng lúc nào không hay sao? Vẫn là ta hợp với chị nhất.”

Tên này rõ ràng đang trốn việc, nhưng vẫn có thể nhởn nhơ trước mặt thủ lĩnh. Thập Nhất bắt đầu có chút nghi ngờ, với năng lực thôi miên mạnh như vậy, tại sao hắn có thể dễ dàng bị nam chính và Julia đánh bại như trong cốt truyện?

Không biết là cố ý hay tình cờ mà sau khi Thập Nhất dẫn nam chính đến nơi này thì cũng là lúc có một tốp thành viên anh hùng xuất hiện. Bên trong đám người là hình dáng của Anna và Julia đang làm nhiệm vụ.

Hình như bọn họ đang vây bắt một nhóm đối tượng phạm nhân nào đó. Nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn với các thành viên, Henry lập tức đứng dậy: “Alice, chúng ta nên phụ bọn họ một tay.”

“Điện hạ, hôm nay là ngày nghỉ của ta.” Trong từ điển của Thập Nhất không có hai từ “tăng ca.”

Ý tứ của cô gái đã rõ ràng. Ngày nghỉ của cô, hắn quả thật chẳng có lý nào mà bắt bẻ. Nam chính không dây dưa với cô nữa, lập tức nhảy xuống lao vào trận chiến.

Nhìn thấy Henry đã chạy đến giúp đỡ Anna, còn đứng gần đó là Julia với gương mặt không vui vẻ chút nào. Thập Nhất bình tĩnh cầm tách trà lên uống, ánh mắt vẫn luôn dõi theo trận chiến bên dưới.

“Alice, chị đi dạo phố với ta đi. Ngồi đây thì có gì vui đâu chứ. Nha? Nha?” Leon ở bên cạnh ôm cánh tay cô lắc qua lắc lại.

“Đợi chút đi.”

Thập Nhất vừa cất lời xong thì cũng vừa lúc ném nắp trà xuống dưới, hướng mà nó đi tới, chính là phía nam chính Henry. Mặc dù lực ném của cô rất mạnh, nhưng kết quả chẳng hề ăn thua.

Ais… Lại là thứ hào quang chết tiệt đó!!!

Leon ngồi bên cạnh hướng mắt xuống dưới, nhìn thấy một trận ồn ào vì hình như tên thủ lĩnh đã bị thương rồi.

“Chị là cố tình đem tên đó đến đây để đánh lén như vậy sao? Chị muốn giết hắn?”

Nhìn dáng vẻ đầy hứng thú của Leon, Thập Nhất không ngại đập đầu hắn một cái: “Leon, ta không nhờ ngươi giết ai cả. Bỏ ngay cái ý định vớ vẩn trong đầu ngươi đi.”

Lại còn muốn giết nam chính cơ đấy! Sợ chưa giết được người, phản diện dỏm như hắn đã nghẻo rồi.

“Người ta rất là lương thiện và trong sáng đó. Nào có động chút là giết người như chị nói chứ.”

Thập Nhất nhìn thấy cô gái nào đó đã chạy đến chắn trước người Henry, còn Julia thì bị vây quanh ở phía xa. Cô nhìn sang Leon lên tiếng: “Giúp ta cho ngài thủ lĩnh đổ thêm chút máu đi. Người làm được đúng không?”

Người tự nhận bản thân rất trong sáng và lương thiện, vừa nghe đến đổ máu mắt đã sáng rực: “Chị là đang nhờ ta giúp đỡ sao?”

“Ừm.”

“Vậy đổi lại, chị sẽ cho ta cái gì?”

“Thôi, để ta tự làm.” Cô không dám nhờ tên gian xảo này nữa đâu, ai mà biết hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Thập Nhất đứng dậy, định tự mình xông ra trận chiến. Nhưng Leon đã kéo tay cô lại với gương mặt ỉu xìu: “Ta giúp chị là được chứ gì?”

Sau đó, cô nhìn thấy một người trong đám trộm cướp, khi chạm phải ánh mắt của Leon, thì lập tức xông về nam chính. Động tác vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Anna và nam chính đã bị thương phải gặp khó khăn.

“Khiến hắn bị thương tay phải là được.”

Thập Nhất vừa dứt lời xong, thì một một kiếm đã chém vào tay nam chính.

Khoan đã… Tại sao nhân vật phản diện hãm hại nam chính còn dễ dàng hơn cả cô vậy? Thế giới này chỉ khinh thường nhân vật phụ như cô thôi đúng không?

Thập Nhất không phục gặm nốt chiếc bánh rồi đứng dậy: “Leon, dừng lại được rồi đấy. Chúng ta nên về thôi.”

Leon không hiểu ý định của Alice là gì, nhưng cô đã nói vậy thì hắn liền dừng tay, nhanh chóng theo đuôi cô trở về dinh thự.

Ngồi trên xe ngựa, Thập Nhất mới hỏi Leon: “Nói đi. Ngươi muốn cái gì?”

Cũng không thể nhận sự giúp đỡ không công của hắn được. Chỉ cần yêu cầu không quá đáng-

“Chị kết hôn với ta đi.”

Cô còn chưa nghĩ xong thì tên này đã nói ra yêu cầu quá đáng nhất luôn rồi.

“Đổi cái khác.”

“Vậy cho ta hôn chị một cái.”

“Đổi cái khác.”

“Vậy chị hôn ta một cái.”

Thập Nhất: Tên này thật sự là không biết điều một chút nào mà.

Thấy cô không thèm để ý mình nữa, Leon suy nghĩ một hồi, vẫn là nhượng bộ, giảm yêu cầu xuống một chút: “Vậy… Ta muốn sau này được thoải mái nắm tay chị. Chỉ vậy thôi. Có được không?”

Nhìn thấy cô gái không vội từ chối, Leon mới chậm rãi đưa tay mình ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói có chút nghiêm túc: “Alice… Chị là người duy nhất mà ta muốn nắm tay. Thật đấy. Ta muốn nắm tay chị… mãi mãi.”

Ánh mắt chàng trai lấp lánh, như chứa đựng rất nhiều tình cảm trong ấy. Là một đôi mắt rất trong và sáng, mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Nó như có một sức hấp dẫn kỳ lạ nào đó với người đối diện.

Thập Nhất không nhìn nó nữa, cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Không nắm mãi mãi được đâu. Ngươi tính ăn cơm không dùng tay sao? Hay đi vệ sinh không cần chùi đít?”

Leon:!!! Có để im cho người ta tỏ tình nghiêm túc một lần được không hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.