Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 365: Chương 365: Sức Hấp Dẫn Của Nam Trà Xanh (31)




Tốc độ hồi phục vết thương của Quách Tần nhanh đến đáng kinh ngạc, chỉ vỏn vẹn một tuần hắn đã có thể quay lại và kịp tham gia phát sóng chung kết Who is winner.

“Người yêu thành công debut mà trông em không vui gì hết thế?” Thần Vũ xuất hiện bên cạnh Thập Nhất dưới khán đài, gương mặt anh đã được trang điểm vẫn lộ ra một chút mệt mỏi.

“Tại kết quả không có gì bất ngờ. Team B do anh dẫn dắt, không thắng mới lạ.”

“Ha ha… Lã Phong mà nghe được câu này chắc tức chết.”

“So với một nhóm từ đầu đến cuối giữ vững bản lĩnh thì team B với những mảng màu khác biệt, dần dần hoàn thiện rồi bứt phá sẽ càng khiến người ta yêu thích hơn. Lã Phong cũng phải công nhận kết quả này thôi.”

Với Thập Nhất thì dù thắng hay thua bọn chúng đều không tránh khỏi kết cục trở thành công cụ kiếm tiền cho cô. À… tất nhiên là trừ một người ra.

Thần Vũ đứng bên cạnh, trông thấy ánh mắt của cô chỉ luôn tập trung về một người trên sân khấu, tâm trạng anh càng khẩn trương hơn khi nhớ tới lời nói hôm nào:

“Em đã chuẩn bị cầu hôn Khả Mạn ngay khi giành chiến thắng trong chương trình.”

Thần Vũ quyết định lấy hết can đảm để quay sang nói với Thập Nhất: “Khả Khả, anh có chuyện muốn nói với em, chúng ta ra chỗ yên tĩnh được không?”

“Ngay bây giờ? Anh còn phải lên sân khấu đấy.”

“Không lâu đâu. Chỉ khoảng năm phút thôi.”

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Thần Vũ, cô đồng ý rời đi cùng anh, và tất nhiên cảnh ấy được thu hết vào mắt Quách Tần.

Mãi đến lúc chương trình gần kết thúc Thần Vũ mới một mình quay lại, hoàn thành nhiệm vụ trao phần thưởng và phỏng vấn.

“Khả Mạn đâu rồi?”

Quách Tần đi tới, dáng vẻ tràn ngập sự bất mãn.

“Sao cậu lại hỏi tôi?”

“Đừng giả vờ nữa. Anh biết rõ hôm nay tôi sẽ cầu hôn nên mới cố tình kéo cô ấy đi chỗ khác. Đúng chứ?”

“Tôi không hiểu cậu nói gì cả.”

“Phương Thần Vũ, xem ra anh không để lời nhắc nhở của tôi vào tai nhỉ?”

“Tôi cũng có chuyện hỏi cậu đấy, Quách Tần, cậu tiếp cận Khả Khả có mục đích khác phải không?”

“Hừ… Tôi là người yêu của cô ấy thì còn mục đích gì ngoài yêu đương và kết hôn?”

“Nói dối. Tôi đã thấy cậu bí mật gặp gỡ Âu Dương Liệt rồi.”

Gương mặt Quách Tần lạnh xuống: “Thì sao?”

“Hôm ấy cậu là người chủ động nói muốn tập duyệt lại với tôi một lần trước khi lên sân khấu nên mới xảy ra tai nạn, bởi vì tai nạn này mà Khả Khả bị cổ đông ép buộc rời khỏi vị trí tổng giám đốc. Cậu nói xem mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp thôi sao?”

“Anh muốn biết thì trực tiếp hỏi Âu Dương Liệt đi. Với sự “thân thiết” giữa hai người, anh ta chắc sẽ không giấu giếm anh đâu.”

Đối phương không phản bác mà còn đáp trả một cách gợi đòn như vậy khiến cho Thần Vũ càng thêm nhận định suy nghĩ của mình là chính xác.

“Cứ thử động tới Khả Khả xem, dù là cậu hay Âu Dương Liệt tôi đều sẽ không để yên đâu.”

“Anh lo thân mình còn chưa xong mà đòi bảo vệ ai?” Giọng điệu Quách Tần tràn ngập nhạo báng: “Phương Thần Vũ, anh mãi mãi chỉ là anh trai, còn tôi mới là người yêu cô ấy.”

“Đúng. Tôi là anh trai của Khả Khả, nhưng mà… chúng tôi đâu có cùng huyết thống?” Ánh mắt Thần Vũ trở nên thật mạnh mẽ và khiêu khích: “Với thân phận người ở bên cạnh Khả Khả suốt hai bảy năm qua, tôi sẽ không để người có tâm tư đen tối như cậu ở bên em ấy.”

Thần Vũ chủ động khiêu chiến với Quách Tần rồi dứt khoát rời đi.

Trong phòng chờ chỉ còn lại Quách Tần đứng đó, ánh mắt u ám, ẩn nhẫn một ngọn lửa âm ỉ không biết sẽ bùng cháy khi nào.

“Clap… clap…” Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên sau lưng.

Quách Tần quay đầu, nhìn thấy Lã Phong đang đứng ở cửa với vẻ mặt hứng thú.

“Wow… Thật là một vở kịch hay mà, làm tôi có chút hoài niệm ngày xưa a…”

Khóe miệng Lã Phong hơi câu lên, nụ cười châm chọc cùng chế giễu.

“Làm sao bây giờ? Hình như cậu sắp trở thành món đồ chơi bị người ta vứt bỏ rồi ư?”

“Đừng ở đó ăn nói hàm hồ.”

Lã Phong nhẹ nhàng bước tới, tâm trạng dường như cực kỳ vui vẻ: “Có hàm hồ hay không trong lòng cậu tự biết rõ mà. Tôi tự hỏi là ai đã nói với cậu việc hai người bọn họ không phải anh em ruột. Phương Khả Mạn sao?”

“Không liên quan đến anh.”

“Sao lại không chứ? Dù sao tôi cũng từng là tình địch của cậu mà. Phải rồi, so với tôi thì hình như bây giờ cậu càng ghen ghét và lo lắng về Thần Vũ hơn nên mới phải chủ động nhắm vào anh ta. Quách Tần à, cậu đang dần trở thành tôi của trước đây rồi đó…”

“Ha… một nhân tình đã bị vứt bỏ thì không xứng để so sánh với tôi đâu.”

Quách Tần có vẻ không muốn tiếp chuyện, khinh thường lướt qua Lã Phong.

Chọc giận đối phương bất thành, Lã Phong tức giận mắng lớn: “Thật đáng ghét! Người như cậu ta mà con ma đó cũng thích cho được! Đúng là không có mắt!”

Vừa mắng xong không lâu, con ma vừa được nhắc tới xuất hiện ngay sau lưng hắn luôn.

“Má ơi! Cô có thể bước đi có tiếng động không? Suýt nữa hù chết tôi rồi đó!”

Thập Nhất nhìn quanh căn phòng trống trơn, không thấy người mình cần tìm đâu cả.

“Thấy Quách Tần ở đâu không?”

“Cậu ta mới rời khỏi đây thôi.”

“Ừm. Vậy tôi đi luôn đây.”

“Khoan đã…”

Lã Phong vội vã gọi người đứng lại, rồi sau đó bỗng nhiên im bặt, chần chừ không nói.

“Cậu có định nói không?”

“Ừ thì… tôi chỉ muốn cô để ý Quách Tần hơn thôi, tên đó nham hiểm hơn vẻ bề ngoài nhiều. Cô vẫn nên bớt tin người đi.”

“Không biết cậu thấy tôi dễ tin người chỗ nào nhưng dù sao cũng cảm ơn lời nhắc nhở.”

Nhìn theo cô gái rời đi, Lã Phong thầm thở dài, sau đó lại lắc đầu cười khổ: “Cô ta chỉ là hồn ma cướp thân thể của Khả Mạn thôi, mày không thể nảy sinh thương hại như vậy được.”

Lã Phong lôi điện thoại ra, màn hình nền là tấm ảnh cô gái đang ngủ gục trên bàn, ngón tay hắn chạm nhẹ lên bức hình, cử chỉ vô cùng dịu dàng.

“Khả Mạn, người mà chị đến chết cũng muốn bảo vệ lại đang lo lắng bảo vệ cho người khác. Cuối cùng chỉ có mỗi tôi là còn nhớ đến chị thôi.”

Không tự nhiên mà Lã Phong biết được tâm nguyện của Phương Khả Mạn, là Thập Nhất đã dùng nó để trao đổi những thông tin khác về nguyên chủ. Cuộc gặp gỡ ấy diễn ra ngay sau cái ngày Thần Vũ bị dội sơn đỏ và bị nhốt trong nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, trong những gì hắn nói với cô, có một điều dối trá.

“Thần Vũ thực chất chỉ là con nuôi của nhà họ Phương trước khi Khả Mạn được sinh ra. Nếu cô đã tới đây để hỏi tôi thì chắc cô cũng nhận ra rồi đúng không? Rằng Thần Vũ yêu chính em gái của mình.”

“Khả Mạn cũng có tình cảm với Thần Vũ nhưng lại không vượt qua được chướng ngại tâm lý về việc người ta sẽ nhìn nhận tình yêu của bọn họ thế nào, đặc biệt khi anh ta đang là một thần tượng vô cùng nổi tiếng. Chị ấy không muốn phá hỏng sự nghiệp của Thần Vũ nên vẫn luôn giấu kín tình cảm, cũng vờ như không nhận ra ánh mắt khác biệt của anh ta.”

“Sau này ông bà Phương xảy ra tai nạn, Tinh Hoa gặp không ít chuyện, Khả Mạn phải tiếp quản công ty thì sự lo lắng ấy càng lớn mạnh hơn, chị muốn bảo vệ Tinh Hoa, công sức cả đời của bố mẹ và cả người mình yêu. Chị bắt đầu tỏ ra ghét bỏ Thần Vũ, hẹn hò vớ vẩn chỉ nhằm mục đích khiến anh ta chán ghét chị hoặc ít nhất là từ bỏ tình yêu với mình. Ngay cả mối quan hệ của tôi và chị ấy cũng không ngoại lệ, ngay từ đầu Phương Khả Mạn đã nói rằng, sẽ không bao giờ yêu tôi.”

Toàn bộ những gì Lã Phong nói vào hôm ấy hắn đều nhớ rõ. Hắn thật sự đã tường thuật lại chính xác cuộc sống suốt nhiều năm qua của Phương Khả Mạn, chỉ là… có một chi tiết quan trọng không hề được đề cập đến.

Lã Phong nắm chặt điện thoại, ánh mắt cố chấp nhìn chăm chăm vào cô gái trên màn hình:

“Khả Mạn, nếu em giúp thân xác chị được ở bên cạnh Thần Vũ… nếu em làm như vậy liệu chị có chịu quay trở lại không?”

“Em cũng tuyệt vọng lắm, nhưng nếu không làm gì em sợ rằng mình sẽ phát điên mất…”

Cảm xúc là thứ cần thiết và dào dạt nhất trong những tâm hồn nghệ sĩ như Lã Phong, nhưng có vẻ hắn đã không thể kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa rồi.



Thập Nhất tìm thấy Quách Tần dưới nhà xe, hóa ra hắn vẫn luôn đứng chỗ này chờ cô.

“Quách Tần! Sao tôi gọi điện cho cậu mãi không được vậy?”

Vừa bước tới cô đã bị Quách Tần ôm lấy.

“Sao chị không ở lại sân khấu đến cuối cùng?”

“Nói chút chuyện với Thần Vũ xong thì tôi bị Phương Chí Đình gọi đi. Mà cậu buông ra cái đã, tôi muốn hot search ngày mai là về chương trình chứ không phải tin tức hẹn hò đâu.”

Quách Tần nghe lời buông tay ra nhưng vẫn tiếp tục truy hỏi: “Em nói chuyện gì với Thần Vũ?”

“Lên xe rồi nói.”

Lần hủy phát sóng trước đã khiến Tinh Hoa phải bồi thường một số tiền lớn cho phía nhà đài, trách nhiệm này hoàn toàn thuộc về Thập Nhất nên cô phải tự bỏ tiền túi ra để trả. Thần Vũ biết chuyện và muốn giúp đỡ cô.

“Em có lấy không?”

“Không.”

Quách Tần nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu em cần tiền thì hãy nói với tôi.”

“Cậu có sao?”

“Tôi… có thể hỏi người khác.”

Người khác ở đây hẳn là Âu Dương Lân, Thập Nhất không hỏi sâu thêm vào vấn đề này.

“Tôi vẫn đủ khả năng chi trả, yên tâm đi.”

“Còn cái này cho cậu…” Thập Nhất lôi ra từ sau xe một bó hoa hồng, đặt vào trong lòng Quách Tần: “Chúc mừng chiến thắng.”

Trên bó hoa có thêm một tờ thiệp nhỏ với nội dung: “Thẻ tùy ý sử dụng Phương Khả Mạn trong 24h”

Lần trước sinh nhật, Thập Nhất học theo các kim chủ khác tặng Quách Tần một chiếc xe, kết quả bị nói rằng cô không có thành ý. Cô phải tìm tới sự trợ giúp của Chu Diệp mới hiểu được thành ý đối phương muốn là gì.

“Món quả này đủ thành ý rồi chứ?”

Quách Tần lập tức nhào qua ôm hôn Thập Nhất một trận, bày tỏ hết cỡ độ hài lòng.

“Khả Mạn, cái này tôi có thể sử dụng bất kỳ lúc nào và bất kỳ việc gì đúng không?”

“Phải.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.