Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu

Chương 109: Chương 109: Chương 21




Lời còn chưa nói xong.

Toàn bộ người Phượng Triêu Ca bắt đầu không ngừng chìm xuống dưới, hồ nước xanh biếc bao phủ gương mặt hắn.....

Trẫm, không có chết trong việc tranh đoạt hoàng quyền phong vân biến hoá, không có bị Hoa thái sư mê hoặc triều cương hãm hại.

Nhưng không ngờ, hôm nay lại thuyền lật trong mương, vậy mà sắp mất mạng bởi hậu cung phi tử không lên được trên mặt bàn!

Dưới nước.

Dưỡng khí càng ngày càng ít, ý thức Phượng Triêu Ca càng ngày càng mất dần...

Tại thời điểm hắn cho là mình chắc chắn phải chết, một đồ vật mềm mại bao trùm môi hắn, mới mẻ mà cứu lại dưỡng khí đã mất.....

Phượng Triêu Ca vô thức có chút mở môi, từ trong miệng đối phương hấp thu càng nhiều không khí...

Cuối cùng, mơ mơ hồ hồ ý thức dần dần trở lại.

Lông mi Phượng Triêu Ca run rẩy vài cái, mở to mắt...

Đập vào mi mắt, là một tấm gương mặt gần trong gang tấc, mái tóc đen nhánh trôi lơ lửng trong nước, như Hải yêu mị hoặc mà xinh đẹp.

Rõ ràng là khuôn mặt của hắn, tự dưng lại để cho Phượng Triêu Ca trong chớp mắt tim đập lệch mấy nhịp.

Là nàng, cứu trẫm?

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 25! ]

Phong Hoa lặng yên ngoắc môi.

Một tay nhẹ nhàng linh hoạt mà cường thế ôm hông Phượng Triêu Ca, sau đó mang hắn nổi lên mặt nước!

Trên bờ.

Từ công công gấp đến độ xoay quanh tại chỗ, suýt nữa mất đi phong độ của thái giám tổng quản, nhìn thấy Hoàng Thượng cùng Hoa phi nổi mặt nước, kinh hỉ gọi một tiếng: “Hoàng Thượng!”

Hiền phi, Lệ phi nguyên bản đồng dạng sắc mặt lo lắng, lúc nhìn thấy một màn trước mắt, lo lắng lập tức chuyển biến thành đố kỵ ——

Thật là một tiểu tiện nhân không biết xấu hổ! Đã lên khỏi mặt nước, còn dám ôm Hoàng Thượng không buông tay!

Ý thức được hai người còn bảo trì tư thế hôn môi, Phượng Triêu Ca thò tay đẩy ra Phong Hoa.

Phong Hoa lại ôm thật chặt eo của hắn, cường thế dán vào lỗ tai hắn thấp giọng cười nói:

“Vừa mới lên bờ, ái phi liền muốn qua cầu rút ván rồi hả? Vừa rồi không biết là ai...”

“Câm miệng!” Phượng Triêu Ca khiêu mi nổi giận quát nói, dung nhan trắng bệch như tuyết lại hiện ra vệt màu đỏ kì lạ.

Thời điểm này, trên mặt hồ cách đó không xa, truyền đến âm thanh của Vinh tần ra sức biểu diễn.

“Hoàng Thượng... Khụ khụ khục... Hoàng Thượng người cứu nô tì, nô tì cùng Hoa phi muội muội giống nhau... Cũng không biết bơi...”

Hai vị phi tử đồng thời rơi xuống nước, Hoàng Thượng lại cứu tiểu tiện nhân ‘Hoa Vân La’ kia.

Vinh tần tuy rằng không cam lòng, nhưng nàng tự nói với mình phải chịu đựng, ai kêu bây giờ là thời điểm tranh sủng đây?

Bất quá nghĩ lại, coi như là không thể là người quan trọng nhất trong nội tâm Hoàng Thượng, thì có thể mượn cơ hội này cùng Hoàng Thượng thân cận nhiều hơn, chẳng sợ Hiền phi Lệ phi cũng ghen ghét nàng.

Bởi vậy, Vinh tần biểu diễn phải càng thêm ra sức.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, cứu nô tì...”

Bên này.

Thân thể Phong Hoa chỉ hơi động đậy một chút, đã bị một bàn tay kéo lấy ống tay áo.

Đồng thời, âm thanh uy hiếp của mỗ hoàng đế bệ hạ nào đó truyền vào trong tai của nàng ——

“Ngươi dám đi cứu nàng thử xem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.