Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu

Chương 145: Chương 145: Chương 57




Phong Hoa vô tội trừng mắt nhìn.

“Kia, con nối dõi phải làm sao?”

“...”

Phượng Triêu Ca không nói gì, tức giận bực bội mà mấp máy môi.

Phong Hoa lại trừng mắt nhìn, cố ý nói: “Kỳ thật, ta có thể chịu đựng, đi sủng hạnh...”

Lời nói còn dư lại, không có cơ hội nói ra.

Hoàng đế bệ hạ chủ động nghiêng người, lấy môi phong bế môi của nàng.

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 90! ]

Phong Hoa nghe vậy, chợt đảo khách thành chủ.

Xuân sắc, đậm đặc kiều diễm.

...

Sáng ngày thứ hai.

Phượng Triêu Ca mở to mắt, trời đã sáng choang.

Phong Hoa ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường, thấy tiểu kiều thê tỉnh lại, hướng hắn lộ ra một nụ cười thần bí:

“Đứng lên, trẫm dẫn ngươi đi xem thứ tốt.”

Tay chân Phượng Triêu Ca bủn rủn, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, lại thêm trong lòng kìm nén bực bội, nói thẳng một câu:

“Không đi!”

“...”

“Hoa Vân La, ngươi làm gì...!!”

Phong Hoa đem người bế lên, phóng tới trên đầu gối.

Tiểu kiều thê cũng cần phải dỗ dành, bá đạo nữ hoàng bệ hạ tỏ vẻ hết sức hiểu được, hơn nữa còn tự mình ra tay mặc quần áo cho hắn.

Cuối cùng.

“Trẫm tự mình mặc ——”

Phượng Triêu Ca đỏ mặt, đoạt lấy cái yếm, áo lót với quần áo, mặc trên người.

...

Lặng yên ngồi trên xe ngựa xuất cung.

Hai người đều một thân y phục hàng ngày.

“Ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không,...”

Phượng Triêu Ca vẻ mặt uy hiếp nhìn Phong Hoa, thấp giọng cắn răng nói.

Những lời này, ngược lại là khí thế mười phần.

Nhưng mà, tiểu kiều thê giữa lông mày lưu chuyển xuân sắc, khuôn mặt quyến rũ động lòng người, trừng sóng mắt giống như phẫn nộ giống như giận...

Khí thế uy hiếp sẽ không giảm bớt đi nhiều.

Phong Hoa chậm rãi ghé sát vào: “Nếu không, thì thế nào, hả?”

“...”

“Trên giường ép khô ta?”

Nữ hoàng bệ hạ mỉm cười khinh bạc đề nghị, đổi lại là một chữ xông tới trước mặt ——

“Cút.”

Xe ngựa đi đến một tòa thâm sơn ngoài thành mới dừng lại.

Hai người xuống xe, bí mật vượt qua một cái con đường nhỏ, đi vào trong núi.

“Hoàng Thượng.”

“Hoàng Thượng.”

Ai có thể nghĩ đến, trong núi sâu, vậy mà bí mật che giấu một nhánh quân đội, bên trong có trọng binh canh gác?

Không chỉ có bí mật huấn luyện kì binh, còn có chế luyện vũ khí.

Thậm chí Phượng Triêu Ca chưa bao giờ nghe thấy —— súng kíp!

“Bành ——”

Phong Hoa đưa tay, cầm lấy một cái vũ khí đen kịt, nhắm trúng bia ngắm phía ngoài mười mét.

Đầu ngón tay nhẹ nhếch, ngắm trúng hồng tâm.

Nàng tiện tay đem súng kíp ném cho thợ rèn vũ khí, bình luận: “Tuy rằng tạm được, nhưng mà tầm bắn so với một tháng trước chính xác lên không ít...”

Cuối cùng, Phong Hoa nói lên một câu: “Trẫm lần này mang đến một bản vẽ kiểu mới, không biết Công Thâu đại sư, có hứng thú nghiên cứu một chút?”

“Thật vậy chăng?!”

Người kỹ sư cơ giới kia ánh mắt cuồng nhiệt, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận bản vẽ trên tay Phong Hoa, như nhặt được chí bảo quay người trở lại trong xưởng.

“... Công Thâu đại sư? Hắn là truyền nhân kỹ sư cơ giới, truyền thuyết có thể chế tạo ra vũ khí hoàn mỹ nhất đời này Công Thâu Cần?”

Phượng Triêu Ca hơn nửa ngày cuối cùng cũng tìm về thanh âm của mình.

Lúc nhìn Phong Hoa, vẻ mặt phức tạp cùng sợ hãi thán phục.

“Đây chính là “thứ tốt” mà ngươi hôm nay dẫn ta tới nhìn?”

“Không sai.”

Phong Hoa nhếch môi nở nụ cười, thanh âm lười biếng hơi khiêu khích, hỏi:

“... Thích không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.