Xuyên Nhanh: Vai Ác Boss Toàn Bệnh Kiều

Chương 22: Chương 22: Em gái họ không nóng vội (21)




Chính Ngôn La muốn cho Mã Hào chờ không một trận.

Chờ đến Mã Hào thật sự tức giận, không thể nhịn được nữa mà xuống tay đối với cô, lúc đó cô lại khóc khóc thảm thương tìm Triệu Hương Phụ tố cáo, châm ngòi ở giữa quan hệ hai người. Kịch bản cuối cùng, đại vai ác Tống Triều Từ toàn lực công kích Mã Hào, tốt nhất có thể giết chết hoặc làm anh ta tàn phế, như vậy cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ?

Lúc này, không chỉ có Mã Hào không nghĩ làm Triệu Hương Phụ biết sự tình mình tìm Ngôn La, Ngôn La cũng không hy vọng Triệu Hương Phụ biết, nếu không nữ chủ đại nhân ghen tuông bừa bãi, đến lúc đó xui xẻo khẳng định là cô.

Rốt cuộc, quan hệ giữa anh rể và cô em vợ tồn tại một loại quan hệ mờ ám cực độ tự nhiên.

Một chút tiếp xúc, khả năng đều khiến cho chị họ ghen tuông.

Ngôn La không nghĩ mạo hiểm như vậy.

“Không ngã tường đại học liền không hoàn chỉnh, đây là ngụy biện cái gì?” Triệu Hương Phụ dở khóc dở cười.

Cánh tay Ngôn La ở đầu tường chống xuống, nhẹ nhàng nhảy xuống, Triệu Hương Phụ sợ tới mức nhắm mắt lại thét chói tai.

“Chị họ, chị cũng xuống dưới đi, đừng sợ, có em ở đây.”

Nghe được thanh âm bình tĩnh của em họ, mí mắt Triệu Hương Phụ hơi mở một khe hở.

Dưới ánh trăng sáng, em họ đang đứng ở dưới tường, biểu tình thoải mái vươn tay về phía cô.

Ban đêm sương mù dày đặc, một chút quấn quanh mắt cá chân của cô, khuôn mặt giấu ở trong bóng tối dưới tường vây, bị ánh trăng thanh mát chiếu vào, giống như một tầng khăn che mặt mông lung, phá lệ ôn nhu. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Quả thực giống anh hùng cái thế đỉnh đầu tinh quan chân đạp tường vân. *

Ma xui quỷ khiến, thân mình Triệu Hương Phụ xê dịch, nhảy hướng xuống dưới.

Không có té ngã chật vật thảm thiết như trong tưởng tượng.

Cô rơi vào một vòng tay ôm ấp ấm áp.

“Nhìn xem, em đã nói, em có thể bảo vệ chị.”

Cô nghe được thanh âm đắc ý của em họ.

Thật tốt.

Triệu Hương Phụ vẫn nhắm mắt lại như cũ, phảng phất bị tiếng cười của em họ cảm nhiễm, trên mặt cô hiện lên ý cười dào dạt ấm áp.

Trong cuộc đời, có thể có được một người em họ sẽ bảo vệ mình, may mắn tốt đẹp.

Chẳng qua, ý niệm này mới sinh ra không đến mấy tháng, Triệu Hương Phụ hối hận.

* * *

Sau khi Ngôn La cố ý tránh né không gặp, Mã Hào lại đi Đại Nam tìm cô vài lần.

Lúc này anh ta học thông minh, trực tiếp tìm được bạn học cùng lớp Ngôn La, biết rõ ràng thời khóa biểu của các cô, sớm canh giữ chờ ở cửa phòng học.

Mỗi một lần anh ta đều gặp được Ngôn La, nhưng mỗi một lần, anh ta đều khóc không ra nước mắt mà về.

Hoặc là Triệu Hương Phụ cũng ở đó, anh ta đành phải làm bộ tới tìm Triệu Hương Phụ, hoặc là toàn bộ hành trình Ngôn La cùng lão sư nói chuyện, anh ta không có cơ hội nói, còn lại là Ngôn La bị đủ loại người gọi đi.

Mấy ngày tìm cách không có cơ hội nói chuyện, kiên nhẫn của Mã Hào mất hết sạch.

Càng làm cho anh ta khó chịu chính là dĩ vãng mỗi tháng bạn gái Triệu Hương Phụ đều sẽ gửi tiền tiêu vặt vào tài khoản cho anh ta 5000 đồng, mà tháng này, thẻ của anh ta chỉ được gửi vào 1000 nhiều hơn một chút, ước chừng thiếu 4 phần 5!

Muốn sinh hoạt 1000 khối này như thế nào đủ?

Mã Hào đã bị bạn gái dưỡng thành thói quen, tiêu tiền ăn xài phung phí ở quán, hiện giờ làm cho anh ta trở về sinh hoạt tiêu chuẩn, vô luận như thế nào anh ta cũng làm không quen.

Anh ta chạy tới chất vấn Triệu Hương Phụ, có phải hay không có người yêu khác, mới có thể hà khắc đối anh ta như vậy.

Triệu Hương Phụ giải thích em họ muốn mua một máy ảnh ống kính phản xạ đơn, đã hỏi mượn cô 4000. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Nhà họ Triệu gia giáo nghiêm khắc, mỗi tháng Triệu Hương Phụ chỉ có thể được đến 6000 đồng tiền tiền tiêu vặt cố định, Mã Hào không đi làm không có thu nhập, dĩ vãng cô sợ Mã Hào chịu khổ, chỉ để lại cho mình 1000, còn tất cả đều gửi cho Mã Hào.

Mà hiển nhiên hiện tại, cô không hề toàn tâm toàn ý chú ý Mã Hào.

Ngay cả sự kiện tai nạn xe cộ kia, Triệu Hương Phụ không dám nói với người trong nhà, cô lấy một cái cớ để đòi tiền gửi, cũng không thành công thuyết phục được ba Triệu, cuối cùng vẫn là mẹ Triệu mẫu lén lút sau lưng chồng trộm đưa cho con gái.

Triệu Ngôn La, lại là Triệu Ngôn La!

Mỗi lần anh ta nghĩ được đến điểm gì, Triệu Ngôn La đều sẽ nhảy ra quấy rối!

Mã Hào có loại trực giác, cô gái này có địch ý với anh ta, căn bản chính là cố ý khó xử anh ta.

Một ngày nọ, Ngôn La tan học trên đường đi đến nhà ăn bị Mã Hào từ sau thân cây lao tới, trước mặt các bạn cùng trường, nửa cưỡng bách đưa Ngôn La tới rừng cây nhỏ.

Ở thánh địa* rừng cây nhỏ là nơi lý tưởng cho hẹn hò, học tiếng Anh, giết người diệt khẩu.

“Gần đây em họ rất bận? Anh rể muốn gặp mặt em lại khó như vậy?” Mã Hào âm dương quái khí mà mở miệng.

Ngôn La tính tình nóng vội lập tức không khống chế được.

Người này thật cho rằng anh ta là ai, muốn gặp lão tử, lão tử phải ngoan ngoãn đứng ở kia cho anh ta thấy? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Ngày xưa nhu thuận ngoan ngoãn giờ cô thay đổi, giọng nói đã trở nên hùng hổ dọa người, “Anh còn không có kết hôn cùng chị họ đâu, hiện tại xưng hô” anh rể “, cũng còn quá sớm”!

Rõ ràng lúc trước là chính cô một câu “anh rể” kêu rất thân thiết.

Mã Hào có ngốc cũng hiểu được Ngôn La có địch ý với mình, sắc mặt chợt trầm xuống.

“Quả nhiên là cô ở sau lưng giở trò!”

Trước khi Ngôn La bị mang đi, cô đã cùng bạn học nói qua làm các bạn tìm Triệu Hương Phụ, thông báo cô bị một người đàn ông mặt hung thần áp sát đưa tới rừng cây nhỏ.

Tính toán thời gian không sai biệt thì Triệu Hương Phụ sắp tới rồi.

[ Thần Bảo Hộ, mời cô bắt đầu biểu diễn!] Tứ Bất Tượng thú e sợ cho thiên hạ không loạn mà ở bên cạnh ồn ào.

Ngôn La lập tức thu hồi lại lệ khí sắp áp chế không được, giả bộ tươi cười thân thiện đáng yêu, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội hỏi: “Anh rể, anh đang nói cái gì?”

“Mẹ nó, cô thiếu giả ngu đi!”

Mã Hào đang trong cơn phẫn nộ ngập trời vì nhiều ngày qua đầu óc hỗn độn cả người nôn nóng.

Mã Hào tiến lên một bước, siết chặt nắm tay, bức cho Ngôn La “Sợ hãi” lui về phía sau một bước, sống lưng dán ở trên thân cây. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

“Rốt cuộc tôi đắc tội với cô khi nào để cô luôn đối phó tôi?”

“Tôi đối phó anh?” Ngôn La trừng mắt, thập phần bối rối.

“Cáo già rõ ràng đáp ứng sẽ suy xét cho tôi ngồi lên vị trí tổng giám, nếu không phải cô chặn ngang một chân, tôi đã sớm được như ước nguyện.”

Ngôn La thanh âm nhỏ nói: “Nhưng, chính thúc thúc nói là “ suy xét “, ông ấy có thể suy xét làm anh ngồi, cũng có thể suy xét không cho anh ngồi, việc này cũng không có gì.”

“Cô!” Mã Hào nổi trận lôi đình, nắm tay niết đến kêu răng rắc giống như ngay sau đó sẽ nhịn không được hướng trên mặt Ngôn La đánh đến.

Anh ta biết đánh phụ nữ thật hèn, nhưng anh ta dựa phụ nữ nuôi đã không biết xấu hổ là gì, lại đánh phụ nữ cá biệt cũng không tính là chuyện gì ghê gớm.

“Tôi thật cảm thấy một chút anh cũng không yêu chị họ, thuần túy anh chính là coi trọng gia sản của chú tôi.” Ngôn La bĩu môi, mang hình tượng một em họ tiểu bạch liên lo lắng thân nhân diễn rất sinh động. “Khó trách chú tôi không dám làm anh đặt chân tới xí nghiệp gia tộc.”

Mã Hào cười lạnh.

Có lẽ mặt Ngôn La quá thanh thuần vô tội, quá có tính lừa gạt.

Có thể Mã Hào tính kế nhìn những người phụ nữ cùng ngu xuẩn ngang bằng, cảm thấy Ngôn La không cấu thành uy hiếp đối với chính mình. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Cũng có thể vì tôn nghiêm bị khiêu khích, nhu cầu cấp bách thông qua sự tình gì đó tới trọng chấn hùng phong.

Tóm lại, lần đầu Mã Hào trước mặt người ngoài lột xuống bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta, lộ ra bộ mặt thật dơ bẩn bên trong.

“A, cáo già, ông ta cho rằng làm như vậy là kê cao gối mà ngủ sao?” Mã Hào không khỏi châm chọc nói, “Chỉ cần có con gái ông ta, công ty Triệu thị, sớm hay muộn sẽ đến lượt tôi tiếp quản.”

*Mình nghĩ cả câu nghĩa là: Trên đỉnh đầu anh hùng xuất chúng có vầng sáng mà dưới chân lại có mây vờn quanh. Mình nghĩ để nguyên câu như vậy hay hơn giải cả nghĩa ra. Ai có ý kiến hay thì ib giúp mình

Editor & Beta: Tân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.