Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 187: Chương 187: [TG28] Cẩm tú lương duyên (phần 1)




Thiên hạ đại loạn, triều cương tan vỡ, cường hào cát cứ, quân quyền trung ương suy sụp, ngoại có loạn thần làm theo ý mình, nội có ngoại thích chuyên quyền, hoạn quan cầm quyền, chính trị mục nát, thiên tai không ngừng.

Chiến loạn chi tượng đã hiện.

Nổi bật ở kinh đô nhất mấy ngày nay là một nam nhân tên Đường Văn Tân, người này cùng phe với lang trung lệnh Triệu Do, dùng 300 lượng bạc trắng mua một chức quan tam phẩm có tư phủ,

Triều đình này cũng có thi hành chế độ khoa cử, đề cử nhân tài từ quan viên, từ học sinh nhà nghèo khắp nơi, nhưng có tiền đi đôi với có quyền, con em nhà nghèo vẫn khó có thể tấn chức, với nền chính trị lỏng lẻo thối nạt hiện tại, thiên tử thể nhược, thùng rỗng kêu to, mua quan bán chức còn phổ biến hơn mua cá mua thịt ngoài chợ, giá niêm yết bày ra cụ thể, trên phố có đồng dao xướng nói, nhất phẩm ngàn vạn, nhị phẩm 500 vạn......

Đường Văn Tân cũng không phải thế gia hay con em nhà quan gì, chân ướt chân ráo từ nơi thâm sơn cùng cốc lên kinh đô, trước kia nghèo đến khố rách áo ôm, hơn những người khác ở chỗ hắn có đọc con chữ, luồn cúi mà nhảy lên được làm quan.

Kẻ này làm người khéo đưa đẩy, đầu phục ngoại thích, nghe lời hoạn quan, chuyện bẩn thỉu có thể là hắn đều làm, trong lúc nhất thời trở thành ngôi sao của làng mua quan bán chức, chạm tay là bỏng, khí thế cực thịnh, thường nhân cũng xem thường không được.

Nghĩ đến việc hắn có vạn lượng bạc trắng cũng đã khó có thể coi thường

Một ít toan hủ nho sinh không khỏi thở dài, thời thế tạo hào kiệt, cũng khiến tiểu nhân được lợi giữa đường.

Đường Văn Tân một thân mũ quan mới cứng, áo bào đỏ tía, mặc dù bị những kẻ xuất thân cao quý trong triều lạnh mặt không muốn để ý đến kẻ hạ đẳng dùng tiền mua chức như hắn, hắn đếch thèm quan tâm.

Có rất nhiều người muốn lấy lòng tân tư phủ đại nhân như hắn, tư phủ là chức quan chưởng quản thu chi của hoàng thất, quản lí các loại tô thu, giao dịch với quan thủ phủ công nghiệp, lợi lộc phong phú, hắn lại xưa nay biết làm người, hiếu kính hoạn quan cùng ngoại thích, trên dưới chuẩn bị vô cùng thành thạo.

Đợt này thường xuyên có trung thần cùng lương tướng bị lôi đi chém đầu, quan viên thế gia bị giáng chức đi lưu đày, kết cục vô vùn thê thảm

ở loạn thế này, mọi người thân tự lo còn chưa xong, nào có thời gian quản người khác chết sống ra sao.

Cuộc đời Đường Văn Tân hiện tại chỉ có một cái khúc mắc vô cùng khó nhằn, vẫn luôn không thể giải quyết.

Chuyện này mà bỏ lỡ thời cơ thì sẽ vô cùng tiếc nuối đấy.

Sau một ngày lên triều, cảm giác nhân sinh đã không còn tiếc nuối, Đường Văn Tân xuân phong mãn diện, ngẩng đầu đi vào hậu trạch.

Xa xa nghe được tiếng đàn réo rắt du dương, rung động đến tâm can, cho dù là nhạc sư cung đình cũng tự thấy không bằng.

Đường Văn Tân mỉm cười, bước nhanh đi đến, bộ dáng ôn hòa từ ái này mà để cho những quan viên sau lưng thầm mắng hắn là gian thần tiểu nhân nhìn thấy, chỉ sợ cũng muốn sợ ngây người.

Bên trong suối giả có những chú cá chép đỏ béo múp, cây cầu nhỏ bắt ngang qua dẫn đến một mái đình nho nhỏ, xuyên qua lụa mỏng có thể thấy được mấy thân ảnh đong đưa.

Gió nhẹ phất qua, lụa mỏng lay động phi dương, hiện ra bóng người trong đình, chỉ thấy một thiếu nữ y phục xanh lục đang chuyên tâm chơi đàn, tiếng đàn tuyệt diệu vừa rồi cũng là từ bàn tay nàng mà ra.

Mà đối diện cầm sư xinh đẹp kia, chính là Đường Cẩm Vinh, bên cạnh có người quạt mát có người đút trái cây, còn có thể nghe đàn.

Chung quanh hầu cận đều là các mỹ nhân, như xuân hoa thu nguyệt, như liễu xanh châu ngọc.

Mỗi lần nhìn thấy một màn này, Đường Văn Tân đều có ảo giác, mình đẻ không phải nữ nhi, mà là nhi tử.

Người đang say mê hưởng thụ oanh oanh yến yến không biết lối về chính là hòn ngọc quý trong tay Đường Văn Tân, Cẩm Vinh.

Đường Văn Tân còn nhớ rõ, cầm sư kia là mời đến dạy Cẩm Vinh chơi đàn, dưỡng thành quý nữ, nhưng không biết như thế nào bị Cẩm Vinh lừa gạt, cuối cùng biến thành thị nữ bên người nàng, các sư phó thi thư họa hoa nghệ trà đạo cũng đều là như vậy.

Mà cuối cùng, người hưởng thụ đều là tra nữ Cẩm Vinh.

Đường Văn Tân thở dài, cũng không nói gì. Rốt cuộc hắn cũng đau lòng nữ nhi, mười ngón tay xinh xắn đáng yêu, đánh đàn đánh đàn rồi bị thương tay làm sao bây giờ.

Nàng còn từng tự mình mời thầy dạy kiếm thuật, ai ngờ học chơi chơi hai tháng, lão sư cũng biến mất dạng.

Không hiểu nữ nhi học kiếm như thế nào, nhưng lại thấy thị nữ bên người nàng một tay kiếm vũ, lẫm lẫm như gió, sợ tới mức lão có chút chân mềm.

Cho dù yêu thương nữ nhi đến mấy, Đường Văn Tân cũng không thể không thừa nhận, nữ nhi có điểm không giống người thường, cùng bộ dáng tiểu thư khuê các, danh môn thục nữ hắn hy vọng cũng kém khá xa.

Việc này không khỏi làm hắn lo lắng đến hôn sự của nữ nhi.

Bất quá, hiện tại không có quan hệ, hắn đã thành công vì nữ nhi bảo bối tìm được một nhà chồng rất tốt.

Nghĩ đến một canh giờ trước, hắn thành công bắt được 'đơn hàng' lớn nhất từ trước đến giờ, trên mặt Đường Văn Tân không khỏi lần nữa hiện lên ý cười.

“Cha, cha đến rồi.” Đường Cẩm Vinh lúc này mới giương mắt phát hiện cha mình đã đến, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của lão.

“Lão gia.” Chúng mỹ nhân hành lễ nói.

Tuy kêu lão gia, nhưng các nàng cùng Đường Văn Tân không có nửa điểm quan hệ, người là Cẩm Vinh chọn, cũng là nàng bồi dưỡng, phụng dưỡng cũng là Cẩm Vinh.

Đường Văn Tân trên thực tế là một đại thúc trung niên tử thủ bài vị của cố nương tử, điểm này rất ít có người biết.

So với đám thanh quan danh sĩ thanh lưu bảy tám chục tuổi tự quảng cáo rùm beng mình thế này thế kia, quay đầu liền nạp thị thiếp mười mấy tuổi, thậm chí còn vị vậy mà tự hào, khác biệt rất lớn.

Từ khi Cẩm Vinh có ý thức tới giờ, Đường Văn Tân thường xuyên ôm bài vị của nương mà khóc, khóc xong lại ác độc liều mạng luồn cúi chốn thương trường, mới từ một tú tài nghèo đến lụi bại trở thành đại quan ở kinh thành.

Thời thế tạo anh hùng, anh hùng cũng phải biết bắt lấy kỳ ngộ mới được.

Nhưng Cẩm Vinh không nghĩ tới, Đường Văn Tân một đường thanh vân thẳng thượng, nhớ gì không nhớ suốt ngày nhớ chuyện tìm nhà chồng tốt cho con gái.

Không đợi cô phản bác, Đường Văn Tân liền nơi này chọn lựa, nơi đó nhìn không thuận mắt.

Mấy năm nay không biết bắt bẻ bao nhiêu nhi lang, Đường Văn Tân biết chính mình xuất thân không tốt, nhưng vẫn muốn vì nữ nhi tìm một mối lương duyên.

Thế đạo chú ý xuất thân dòng dõi, thế gia cùng nhà nghèo khó có thể thông hôn, hắn lúc trước chịu đủ khổ sở, ái thê trước lúc lâm chung có ngày nào là ngày lành.

Cho nên hắn hi vọng nữ nhi cùng đời sau có thể một đường trôi chảy.

“Cẩm Vinh này.” Đường Văn Tân cười ha hả nói, “Ta đã tìm được cho con một mối khá tốt.”

Cẩm Vinh cả kinh, lấy tình tình bắt bẻ của lão cha, chú ý phẩm mạo, lại chú ý dòng dõi, vậy mà còn có người lão có thể nhìn trúng.

Đường Văn Tân lại khẽ vuốt đoản râu, cười nói, “Cái này tuyệt đối là tốt nhất, vô luận phẩm mạo, vẫn là dòng dõi, tài hoa năng lực cũng là thật tốt.”

“Dĩnh Xuyên Lận Lục Lang Lận Tố.” Đường Văn Tân con ngươi hơi lượng, nói ra thân phận đối phương.

Nhưng mà ngược lại với bộ dáng con gái vui mừng hờn dỗi trong tưởng tượng của lão, Cẩm Vinh bày ra vẻ mặt hồ nghi.

“Con gái, nghe ta đi, Lận gia tuy là danh môn thanh lưu, nhất đẳng nhất thế gia, nhưng cha con cũng là kẻ có năng lực, ai làm bảo bọn họ vừa lúc rơi vào tay ta...” Đường Văn Tân phát hiện mình thiếu chút nữa lỡ miệng, lập tức đình chỉ, lại nhìn Cẩm Vinh cười,

“Những việc này, con không cần phải xen vào, an tâm gả là được, ta nhất định làm con vẻ vang, thập lí hồng trang, không thể kém những nhà hầu môn thế gia kia.”

Cẩm Vinh lạnh mặt, “Không cần.”

Đường Văn Tân cũng không phải không dự đoán được thái độ của nữ nhi thái độ, “Cẩm Vinh con ngoan, chuyện gì cha cũng có thể nghe con, nhưng duy nhất chuyện này, con hãy nghe ta.”

“Con gả vào nhà đó, ta cũng coi như không làm thất vọng mẹ con.”

Đường Văn Tân từ trong lòng ngực lấy ra bài vị nương tử, lại bắt đầu ôm khóc.

Cẩm Vinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đã quen với hành vi này của lão, trực tiếp gọi thị nữ đi, lưu lại Đường Văn Tân một mình ở trong đình đón gió rơi lệ, thương tiếc vong thê.

Mà ở Lận gia bên kia,

Một văn nhân trung niên quỳ trên mặt đất,

“Hết thảy đều là do nhi tử, không quản giáo tốt gia phó.”

“Tên Đường Văn Tân kia dám áp chế ngươi như vậy?” Lận lão thái gia trầm giọng nói,

Vì mưu tài mà bán đi bao nhiêu tế điền, âm thầm ép giá, cướp đoạt lấy tô thuế, những chuyện này nếu lan truyền ra ngoài không chỉ làm tổn hại đường tương lai của con cháu, mà danh vọng trăm năm của Lận gia cũng sẽ tổn hại.

“Cũng không biết kẻ tiểu nhân Đường Văn Tân kia phát hiện bằng cách nào?” Ngồi bên cạnh gia chủ Lận gia, Lận Viễn Đạo tức giận nói,

Đường Văn Tân vô sỉ đưa ra điều kiện, muốn nhi tử hắn kiêu ngạo nhất Lận Tố cưới con gái Đường gia.

Mà nhân vật mấu chốt Lận Tố đứng ở bên sườn, gương mặt nhìn như khiêm nhã ôn hòa, lại không khỏi mang theo một tia lạnh nhạt.

Bị người cưỡng bức như vậy, chẳng ai có thể cao hứng nổi, huống chi là Lận Tố kinh tài tuyệt diễm, danh mãn Dĩnh Xuyên, kiêu ngạo của Lận gia.

Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.

Lận lão thái gia cũng biết, cho nên mới triệu bọn họ thương lượng, mà không phải quả quyết cự tuyệt.

_____

Lận gia Lục Lang Lận Tố, người này Cẩm Vinh cũng nghe nói qua, niên thiếu có tài, quân tử chi phong, thanh tú thông nhã, có vương tá chi tài.

Có thể nói, Đường Văn Tân tuyệt đối là ngàn chọn vạn tuyển, đương nhiên Cẩm Vinh cũng biết, lão già nhà mình dùng tuyệt không có chuyện dùng thủ đoạn bình thường mà bàn việc hôn nhân này. Thế gia từ lâu đã coi thường nhà giàu mới nổi như bọn họ.

Cha Đường không nói, không có nghĩa là Cẩm Vinh không tự mình tra được, chân tướng đại khái chính là, lão cha vừa đe dọa vừa dụ dỗ, dùng sổ ghi chép của Lận gia mà đổi lấy cọc hôn nhân này.

Đây rõ ràng chính là một màn ác bá nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cường hôn con gái nhà lành, chỉ có điều lần này vai chính lại đổi ngược, Cẩm Vinh cùng lão cha tuyệt đối không phải nhân vật tốt lành gì.

Cẩm Vinh tuyệt đối không có hứng thú với Lận Lục Lang, nếu thật sự nghe đường phụ nói gả qua, sinh hoạt khẳng định rất khổ bức.

Này tuyệt đối không phù hợp tính cách Cẩm Vinh.

Vì duyên cớ nào đó mà Cẩm Vinh thiếu hụt một ít ký ức kiếp trước, nhưng dựa vào tâm tình mà đoán, đời trước chính mình khẳng định là một đại nhân vật ghe gớm nào đó.

Đời này, lại gặp thời tranh bá, sao có thể dấn thân vào ba trò hôn nhân cưới gả này, chưa nói đời này lễ giáo dạy nữ tử ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, Cẩm Vinh ghét mấy thứ này, căm thù đến tận xương tuỷ, tuyệt không tiếp thu.

Chẳng qua lão cha thỉnh thoảng rất cố chấp, còn lại đối xử với mình rất tốt, Cẩm Vinh cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng.

“Ai, nếu xuất hiện một người có tiền có thế, cha mẹ song vong, lại sống không được bao lâu thì thật tốt, ta sẵn sàng cho hắn làm chồng nha.”

Nếu có chí tranh thiên hạ thì càng tốt, ta có thể tư vấn một phen.

“Tiểu thư, lão gia thương tiểu thư như vậy, sẽ không đem người gả cho ai như vậy.” Phi Âm đang chơi đàn không nhịn được mà nói.

Trong mắt các nàng, từ tư tưởng, hành vi, đến xử sự của tiểu thư đều vô cùng bất đồng, tiểu thư sẽ thường xuyên sẽ có những ý niệm cùng ý tưởng thiên kỳ bách quái, mà càng thần kỳ chính là, các nàng sẽ bị tiểu thư thuyết phục, đồng ý với quan điểm của tiểu thư, thậm chí ủng hộ nàng.

Dần dà, Cẩm Vinh cũng thành người mà các nàng ngưỡng mộ trong lòng, mà đường phủ, đương gia làm chủ chưa bao giờ là Đường Văn Tân, mà là Đường Cẩm Vinh.

“Ta cũng chỉ đùa một chút mà thôi.” Cẩm Vinh chớp chớp mắt, “Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi.”

Đường Văn Tân hành động rất nhanh, đã chạy tới chỗ cô nói, liền chứng minh việc này đã xong tám phần mười.

Tránh làm tân nương đầu tiên giết tân lang trong ngày đại hôn, Cẩm Vinh quyết định ra cửa một chuyến, nói không chừng lại có biện pháp đâu.

*Tác giả có lời muốn nói: Cẩm Vinh thành công lừa dối Tư Mệnh Thiên Bàn thuận tiện đem ký ức phong ấn một bộ phận, câu chuyện này kỳ thật tên cùng nội dung khác biệt rất lớn không cần bị mê hoặc chờ nghĩ kỹ rồi lại sửa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.