Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 104: Chương 104




Nam nữ khác nhau, hiện tại sắc trời tuy chưa tối, hai đại nam nhân đi vào nhà nữ tử sống một mình cũng không tốt, Bách Thần kêu Băng Nhi đi trước xem thử.

Băng Nhi đi theo Trương Đại Nương qua, Bách Thần cùng Tiêu Lẫm đi ở phía sau.

“Chẳng lẽ là bị nam chủ nhân đánh?” Tiêu Lẫm trầm tư nói, “Trước đó chúng ta đều thấy vết roi.”

Bách Thần nói: “Đi xem trước đã, rất nhiều bệnh đều có triệu chứng như vậy, hiện tại khó có thể xác định.”

……

Hai người đẩy cửa khép hờ đi vào.

Nhà vị cô nương này đã thắp đèn, nơi này sửa chữa thật sạch sẽ tú lệ, diện tích tuy nhỏ, lại có núi giả cùng ao nhỏ, trong hồ nước có lục bình, mấy con cá thấy có người, sôi nổi từ trong nước nhảy lên kiếm đồ ăn.

Đường nhỏ bằng đá vụn, hai bên trồng cỏ, có rất nhiều đóa hoa điểm xuyết trong đó. Trinh Nương hẳn là người yêu hoa, đèn đá bên đường đều làm thành các loại hình dạng đóa hoa.

Ánh đèn chính phòng sáng lên, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng nữ tử sốt ruột khóc cùng tiếng Băng Nhi nói chuyện.

“Băng Nhi.” Bách Thần đứng ở trong viện kêu một tiếng, “Chúng ta vào được không.”

Trương Đại Nương từ trong phòng chạy ra, một bên chạy một bên khóc: “Hai vị công tử các ngươi mau vào xem đi, cô nương nhà ta trừu đến lợi hại hơn!”

Bách Thần nói, “Trương Đại Nương ngươi mau đi kêu đại phu, chúng ta đi vào ngay đây.”

Mới vừa vào nhà chính, hai người Bách Thần liền thấy một mảnh hỗn độn.

Cái bàn ghế dựa đều bị đánh nghiêng, trên mặt đất có ấm trà chén trà vỡ lung tung, nước văng khắp nơi.

Trinh Nương nằm trên mặt đất, tóc tán loạn, Băng Nhi đắp cho nàng một tầng áo ngoài, toàn bộ thân mình run rẩy, sắc mặt xanh trắng, hai mắt trợn trắng, khóe miệng có bọt mép chảy ra.

“Cô nương, cô nương ngươi làm sao vậy!” nha hoàn Trinh Nương đè nàng lại, hết đường xoay xở, chỉ có thể khóc.

Băng Nhi ở bên cạnh đè chặc áo ngoài, phòng ngừa rớt xuống.

“Tiểu thiếu gia!” Băng Nhi ngẩng đầu, “Ngài đã tới!”

“Hai ngươi đem nàng ngăn lại.”

Bách Thần thấy tình huống có chút nghiêm trọng, không rảnh lo chuyện khác, móc ra khăn tay của mình, cuốn thành một cục, nói với Tiêu Lẫm, “Ngươi sức lực lớn, bóp miệng nàng.”

Tiêu Lẫm gật đầu, ngồi xổm xuống, bóp mở miệng Trinh Nương.

Bách Thần đem khăn tay cuốn lên, nhét vào trong miệng nàng, giải thích nói: “Nàng đây là chứng động kinh, không nhét vào miệng nàng đồ vật, sợ sẽ cắn đứt đầu lưỡi mà chết.”

Khăn tay nhét vào, Trinh Nương liền gắt gao cắn, biểu tình dữ tợn lại đáng thương, nơi nào còn nhìn ra được bộ dáng mỹ diễm động lòng người trước kia.

“Bách thiếu gia cầu xin ngài cứu cô nương nhà ta.” nha hoàn Trinh Nương khóc ròng nói, “Cầu xin ngài.”

“Đừng nóng vội.” Bách Thần nói, “Chỉ cần không cắn đứt đầu lưỡi, một lúc sau sẽ không còn run rẩy. Đợi lát nữa đại phu tới sẽ kê dược, loại bệnh này chỉ có thể trường kỳ uống thuốc điều trị, người bệnh không thể mệt nhọc, cũng không thể chịu kinh hách, nếu không sẽ dễ dàng tái phát.”

Nha hoàn vừa nghe lời này, trầm mặc một lúc, vốn đang khóc nức nở lại biến thành vẻ mặt bi thương.

Bách Thần cùng Tiêu Lẫm liếc nhau, hai người lui ra phía sau vài bước đứng ở bên cạnh quan sát tình huống.

Ước chừng qua một canh giờ, Trinh Nương dần dần ngừng run rẩy, mồ hôi đầy đầu, ngất đi.

Khăn tay bị nàng phun ra, khăn tay màu trắng đã bị nàng cắn rách, nước miếng cùng vết máu dính vào, phi thường bắt mắt.

“Trên mặt đất lạnh, các ngươi nâng nàng lên giường đi.” Bách Thần nói, “Chúng chờ trong viện.”

“Vâng, tiểu thiếu gia.”

Băng Nhi cùng nha hoàn Trinh Nương đem Trinh Nương nâng dậy, ngoại xiêm từ trên người nàng rớt xuống xuống, phần áo lót đã bị nào cào xé đến rách, lộ ra một góc áo yếm.

Bách Thần xoay người, dư quang vô tình thấy một màn này.

Bước chân hắn dừng lại, đầu óc nháy mắt nổ tung.

Cũng không phải Trinh Nương vô tình lộ ra một mảnh cảnh xuân hấp dẫn hắn, mà là ngực nàng có thật nhiều vết trảo màu đỏ, thật giống như có người dùng móng tay hung hăng cứa qua làn da trắng nõn của nàng, để lại ấn ký khắc cốt.

Dấu vết đã đóng vảy, có lẽ là vết mới.

Bách Thần dừng chân cau mày khiến cho Tiêu Lẫm chú ý.

Hắn quay đầu lại hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ân?” Bách Thần ngẩng đầu, thở dài, “Đi ra ngoài trước đi.”

Hai người đi vào trong viện, không đợi Tiêu Lẫm lại hỏi lần nữa, Bách Thần liền nói: “Việc này chỉ sợ có nội tình, chờ trở về lại nói.”

Tiêu Lẫm gật đầu, “Được.”

Không đợi lâu, Trương Đại Nương liền mang theo đại phu tới.

Đại phu là chủ tiệm Bách Thảo Đường, qua tuổi hoa giáp, y thuật tinh vi, hắn ở gần đây nên Bách Thần nói bệnh trạng của Trinh Nương cùng cách ứng đối tạm thời nói cho hắn.

Đại phu liên tục gật đầu, “May mắn có vị công tử này, nếu không chờ ta tới, Trinh Nương sợ là không được. Ta đi vào xem nàng.”

Dứt lời vội vàng cùng Trương Đại Nương vào phòng.

Xem ra nơi Trương Đại Nương thường đi mua thuốc chính là Bách Thảo Đường, vị lão đại phu này cũng đã tương đối quen thuộc Trinh Nương.

Bách Thần để Băng Nhi lưu lại hỗ trợ, chính mình cùng Tiêu Lẫm đi trước rời đi.

……

Trở lại trong viện nhà mình, Bách Thần còn đang suy nghĩ một màn lúc nãy.

Nhà bếp truyền đến mùi đồ ăn, Như Ý ở bên trong bận rộn -- Băng Nhi không ở đây, cũng chỉ có thể để nàng nấu cơm.

“Tiểu Thần.” Tiêu Lẫm đột nhiên kêu hắn.

Bách Thần ngẩng đầu, “Ngươi ở kêu ta?”

“Ân.” Tiêu Lẫm nói, “Tổng không cứ xưng hô như vậy, quá không lễ phép. Kêu Bách công tử lại quá xa lạ, còn Thần đệ, đã có người kêu như vậy, ta không muốn.”

Bách Thần:……

Tên tuổi thật đúng là nhiều.

“Kêu ngươi Tiểu Thần được không?” Tiêu Lẫm nghiêm túc nói, “Ngươi cũng nhỏ hơn ta hai ba tuổi.”

“…… Được.” Gọi là gì đều là danh hiệu mà thôi, trước đây trưởng bối cũng kêu hắn Tiểu Thần. Như thế nào cảm giác để cho băng sơn này chiếm tiện nghi, rõ ràng tâm hồn lớn hơn hắn năm tuổi, Bách Thần yên lặng nghĩ.

“Ngươi có phải lại phát hiện chổ kỳ quặc gì không?” Tiêu Lẫm áp xuống một tia vui sướng trong lòng, đứng đắn hỏi.

“Đúng vậy,” Bách Thần nói, “Còn cùng gần đây đại án oanh động kinh thành có điểm liên hệ.”

“Ngươi trở về liền vội này vội kia, lại băng bó cho ta rồi đi cứu người.” Tiêu Lẫm nói, “Ăn cơm trước, một bên ăn một bên nói, không vội.”

Tiêu Lẫm vừa nói như vậy, Bách Thần lúc này mới cảm giác được trong bụng đói khát.

Hắn gật đầu nói: “Cũng được.”

Tiêu Lẫm phân phó Như Ý: “Đồ ăn xong xuôi thì đem vào nhà.”

“Dạ, chủ tử.” Như Ý ở cửa nhà bếp lên tiếng.

……

Tiêu Lẫm đã ăn cơm xong, nhưng hắn vẫn bồi Bách Thần lại ăn một lần, đương nhiên, hắn chủ yếu là gắp đồ ăn Bách Thần.

“Trước ngực Trinh Nương có vết trảo của móng tay.” Bách Thần ăn xong, bắt đầu chuyện chính, “Tuy rằng ta chỉ liếc mắt một cái, vẫn nhưng thấy vết trảo phi thường sâu, làm nàng da tróc thịt bong.”

“Mới vừa rồi ngươi nói bệnh của nàng phải tránh mệt nhọc cùng kinh hách.” Tiêu Lẫm nói, “Có lẽ là bị ngược khiến nàng tạo thành hoảng sợ cực đại, tinh thần cùng thể chất đều bị tra tấn, lúc này mới phát bệnh. Nhưng chuyện này cùng đại án kinh thành có liên quan như thế nào?”

Bách Thần: “Hôm nay ta ở nha môn nghe đồng liêu nói, lúc phát hiện tử thi, trước ngực bọn họ đều có vết móng tay lưu lại rất sâu. Tuy nói ta không thấy thi thể, cũng chưa thấy được ký lục của ngỗ tác khám nghiệm, nhưng ngươi nói, thật sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

Tiêu Lẫm suy tư nói: “Án này ta cũng nghe nói một ít, nghe nói bộ ngực cùng chân đều bị cắt bỏ.”

“Kia đều là lời đồn.” Bách Thần đỡ trán, “Thi thể là hoàn chỉnh, cũng không có bị phanh thây.”

“Trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng một ngàn chuyện chỉ có một chuyện, còn lại đều là có liên hệ.” Tiêu Lẫm nói, “Nếu miệng vết thương trên người Trinh Nương cùng nữ thi án có quan hệ, như vậy người thi bạo với Trinh Nương có khả năng là hung thủ mấy án tử này.”

Bách Thần thở dài: “Nhưng hiện tại hết thảy đều chỉ là chúng ta suy luận, đầu tiên không thể xác định vết thương Trinh Nương cùng vết thướng của mấy cổ nữ thi xuất phát từ tay một người, có lẽ thật sự trùng hợp, cũng không nhất định. Còn nữa hiện tại án tử cũng không giao cho Đại Lý Tự, cũng không thể trực tiếp nhúng tay.”

“Nếu ngươi muốn tra, chúng ta liền tra.” Tiêu Lẫm nói, “Ta giúp đỡ ngươi, việc này có gì khó?”

Bách Thần:……

Ngữ khí giống hệt tổng tài bá đạo này, hắn phục.

“Còn có một vấn đề.” Bách Thần nói, “Giả thiết vết thương của Trinh Nương cùng vết thương mấy cổ nữ xuất phát từ cùng người, hơn nữa người này giết mấy nữ tử kia…… Ngươi còn nhớ rõ nam tử lần trước đưa Trinh Nương trở về không?”

Tiêu Lẫm nói, “Chỉ nhớ rõ mỏ chuột tai khỉ.”

Bách Thần:……

“Trọng điểm không phải cái này.” Bách Thần lại lần nữa đỡ trán, “Ý ta là nếu việc này cùng hắn có quan hệ, nói không chừng lại là một con cá lớn, án tử liền phức tạp.”

“Ngươi cũng biết, triều đại hình luật quy định giết hại người vô tội phải đền mạng, cho dù là quan lớn cũng không ngoại lệ. Nếu là lén lút vứt xác, vậy chứng minh mấy nữ tử này cũng không phải nô tỳ sủng cơ của hung phạm, nếu không hắn đánh chết bọn họ chôn ở trong viện nhà mình cũng không ai quản.” Tiêu Lẫm lạnh nhạt nói, “Chỉ sợ là có tên mặt người dạ thú đùa bỡn con nhà lành, ngược đãi đến chết sau đó sợ bị bại lộ, lúc này mới vội vàng vứt xác.”

“Có lý.” Bách Thần nói, “Ngày mai ta đi nha môn hỏi thăm một chút tình hình án tử sau đó tính tiếp.”

Hai người đang nói chuyện, Băng Nhi đã trở lại.

Vừa lúc có thể hỏi tình huống Trinh Nương.

Băng Nhi nói: “Đại phu nói cô nương là bị kinh hách buồn bực không vui phát chứng động kinh, cho cô ấy uống dược, còn châm cứu, cô nương đã ngủ.”

Bách Thần nghiêm túc nói: “Băng Nhi, có một vấn đề ta muốn hỏi ngươi, sự tình quan trọng, đều không phải là là ta có tâm tư dơ bẩn.”

Băng Nhi gật đầu, “Tiểu thiếu gia, ngài hỏi đi.”

Bách Thần: “Lú các ngươi thay quần áo cho Trinh Nương, có thấy ngực nàng có vết trảo móng tay?”

Băng Nhi sửng sốt, mặt nháy mắt liền đỏ.

Ngay sau đó nàng gật đầu nói: “Quần áo là nha hoàn cô nương thay, nhưng lúc ta nâng nàng lên giường thấy ngực nàng có vết trảo, ta tưởng thời điểm nàng phát bệnh tự trảo, rất nhiều, đặc biệt sâu, thoạt nhìn rất đau.”

S

au khi đuổi Băng Nhi đi, Tiêu Lẫm nói: “Có chút ý tứ. Gần đây trái phải không có việc gì, án này chúng ta tra đi.”

Bách Thần:……

Lòng hiếu kỳ của thế tử gia bá đạo cũng thật lớn nha!

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.