Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia | Xuyên Việt Tới Đất Nước Thú Nhân

Chương 41: Chương 41: Thú Nhân Kỳ Quái Màu Trắng




CHƯƠNG 41 : THÚ NHÂN KỲ QUÁI MÀU TRẮNG

Lợi Nặc bị bắt đi rồi?

Bạch Hạo cả kinh, bất chấp thắt lưng đau nhức, vội vàng đỡ lấy A Phù khóc không ra hơi, hỏi Lôi Thiết Nhĩ đồng dạng kinh ngạc:“Đến tột cùng sao lại thế này? Không phải nói giống đực đối xử với giống cái phi thường hiền hoà sao? Như thế nào sẽ……”

Lôi Thiết Nhĩ cau mày xem thương thế trên người Khải Nhĩ, sắc mặt âm trầm:“Ta cũng không rõ, ngươi trước hỏi xem đến tột cùng có chuyện gì xảy ra. Ta đi tìm Tu Đạt cùng Tuyết Lai lại đây, thương thế Khải Nhĩ có điểm nghiêm trọng.”

Không cần Lôi Thiết Nhĩ nói Bạch Hạo cũng có thể nhìn ra đến, Khải Nhĩ bây giờ còn ở trạng thái thú hình, bởi vì thương thế quá nặng cho nên không thể tự ý thức biến thành hình người. Y suy yếu quỳ rạp trên mặt đất, xem ra mang được A Phù về đến đây đã là dùng hết tia khí lực cuối cùng rồi.

Một thân hắc mao dầy rậm của Khải Nhĩ cơ hồ đều ướt sũng máu, da thịt mở ra, sâu đến có thể thấy được cả xương. Bạch Hạo từng chứng kiến thực lực Khải Nhĩ, ở trong đám thú nhân giống đực y cũng tính là một người nổi bật, nhưng hôm nay cư nhiên hấp hối, có thể thấy được thú nhân làm y bị thương kia cường đại cỡ nào.

Tu Đạt cùng Tuyết Lai đem toàn bộ thảo dược cầm máu giảm đau trong bộ lạc đều lấy đến đây, Lôi Thiết Nhĩ cùng vài thú nhân khác biến hoá thành thú hình, vươn đầu lưỡi liếm vết thương trên người Khải Nhĩ. Nước bọt thú nhân là thánh phẩm dùng sơ cứu ban đầu, hơn nữa đầu lưỡi mềm mại, có thể rửa sạch bụi bẩn ở sâu trong miệng vết thương.

Vài giống cái giúp Tu Đạt nghiền nhuyễn dược thảo, đắp đều lên miệng vết thương đã rửa sạch qua, nơi huyết nhục mơ hồ kia, các giống cái nhìn thấy mà trong lòng đều nhuyễn cơ hồ rơi lệ.

A Phù trừu khí, nói đứt quãng đem sự tình trải qua kể lại một lần.

Khải Nhĩ mang theo A Phù cùng Lợi Nặc chạy về hướng bộ lạc bọn họ. Từ bộ lạc của Lôi Thiết Nhĩ đến bộ lạc của A Phù phải mất ba bốn ngày, ở giữa phải đi qua một mảnh rừng rậm nhỏ cùng thảo nguyên rộng lớn. Bởi vì từng bộ lạc đều phân chia ra khu vực hoạt động của riêng mình, cho nên nơi này trên cơ bản không thuộc về bất cứ bộ lạc nào, coi như là khu vực săn bắn chung của các thú nhân.

Khi đêm xuống bọn họ tìm được một địa phương nghỉ ngơi gần nguồn nước, nhưng là không đợi ăn xong này nọ, Khải Nhĩ liền cảnh giác đứng lên.

Giống đực thú nhân đối với lãnh địa của mình là thập phần mẫn cảm, Khải Nhĩ khi tìm được nơi nghỉ ngơi này đã xem xét phụ cận xung quanh không có dã thú to lớn nguy hiểm, nhưng ngay trong nháy mắt này, y đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị người theo dõi.

Có sinh vật xa lạ tiếp cận bọn họ !

Nếu là dã thú lớn, Khải Nhĩ cũng không sợ hãi, nhưng loại cảm giác áp bách này cũng không phải phát ra từ dã thú.

Khải Nhĩ nhanh chóng tắt lửa, nháy mắt hóa thành thú hình, đối với phương hướng nguy hiểm thấp giọng rít gào cảnh cáo.

Bình thường, nếu đối phương đồng dạng là thú nhân, sau khi bị đồng loại cảnh cáo như vậy sẽ không tới gần nữa, hoặc là sẽ phát ra tín hiệu hoà bình, dù sao nơi này xem như khu vực công cộng, khó tránh khỏi sẽ đụng tới thú nhân ở bộ lạc khác. Nhưng là trong bụi cây phát ra thanh âm sàn sạt dần đến gần, ngay cả Nợi Lặc ngây ngốc cũng đều phát giác không thích hợp, giống cái nho nhỏ bán thú hóa, lông ở lỗ tai cùng đuôi đều dựng đứng lên.

Mang theo hai giống cái tốt nhất không nên cùng địch nhân cứng đối cứng, Khải Nhĩ cho dù tuổi trẻ hay lỗ mãng cũng hiểu được đạo lý này, y để A Phù cùng Lợi Nặc ngồi lên lưng mình, tính toán mang theo bọn họ rời khỏi nơi này. Nhưng ai biết còn chưa chạy được, một bóng dáng màu trắng đột nhiên vọt mạnh đến đây, hung hăng đánh lên hắc ngao to lớn.

Khải Nhĩ mặc dù phản xạ trốn tránh, nhưng là cái bóng trắng kia tốc độ quá nhanh, lực đạo lớn đến cơ hồ đem Khải Nhĩ húc đổ. Hắc ngao liên tục lui vài bước mới đứng vững thân mình, nơi bị đụng vào nóng bỏng đau rát. Y không có thời gian chiếu khán miệng vết thương của mình, mà đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên cái bóng trắng kia.

Đó là một dã thú kỳ quái, có ngoại hình to lớn giống như sư tử, toàn thân được bao trùm một bộ lông rậm màu ngân bạch, nhưng ở trên lưng, tứ chi cùng phía trên cái đuôi dài lại bao trùm bởi vảy sừng màu đen, nhìn qua nguy hiểm mà quái dị.

Ánh mắt dã thú tựa hồ là tham lam nhìn giống cái trên lưng Khải Nhĩ, cái đuôi không kiên nhẫn súy động, vảy sừng quất trên mặt đất phát ra âm thanh ca ca.

A Phù cùng Lợi Nặc bị dã thú này làm cho sợ hãi, bọn họ phục thấp thân mình, nắm chặt lông rậm trên lưng Khải Nhĩ, va chạm vừa rồi thiếu chút nữa đem bọn họ bắn ra ngoài.

Khải Nhĩ vì an toàn của giống cái vô tâm liên chiến, một bên gầm nhẹ đe dọa một bên lui về phía sau, chỉ cần rời khỏi khu rừng rậm nhỏ này, đến trên thảo nguyên là có thể thả lỏng chạy. Khải Nhĩ có tự tin, lấy tốc độ của mình, sẽ ít có thú nhân theo kịp. Nhất là loại dã thú không hảo chạy đường trường này, cước trình tuyệt đối không đuổi kịp bản thân.

Nhưng mà dã thú màu trắng kia tựa hồ nhìn ra được ý tưởng của Khải Nhĩ, y không để Khải Nhĩ lui về phía sau vài bước, liền lại vọt lên.

Khải Nhĩ không dám chống chọi, chỉ một mặt trốn tránh, cố gắng muốn tìm ra đối phương sơ hở, hảo hảo rời đi nơi này.

Mục tiêu của dã thú màu trắng là giống cái trên lưng Khải Nhĩ, nó một mặt vây quanh Khải Nhĩ cắn xé, chính là làm cho y không rảnh trông chừng an nguy của giống cái kia.

Vài hiệp, trên người Khải Nhĩ bị cắn ra vài miệng vết thương.

“Ngươi đến tột cùng là ai? Thuộc bộ lạc nào?” Khải Nhĩ cảm thấy người này không đơn giản chỉ là dã thú, bởi dã thú sẽ không có hứng thú với giống cái, dù sao giống cái có xinh đẹp đến mấy mà nói với dã thú, cũng bất quá chỉ là một miếng mồi no bụng, không hề có ham muốn, người này tuyệt đối là thú nhân !

Nhưng mà thú nhân sẽ dùng loại phương pháp này để đoạt lấy giống cái sao?

Đối phương chính là lạnh lùng hừ một tiếng, thế công như trước không dừng lại. Khải Nhĩ nổi giận, y cúi thấp thân thể để bọn A Phù đi xuống, tìm địa phương an toàn ở phụ cận trốn vào, sau đó chấn hưng tinh thần đối phó với kẻ không hiểu lễ phép.

Đại gia hỏa màu trắng kia cường tráng thần kỳ! Không nói tốc độ mau, liền ngay cả sức lực đều rất lớn, Khải Nhĩ thân mình đã bị thương, không qua vài hiệp, đã bị nó đánh bại, thiếu chút nữa bị cắn đứt yết hầu.

Khải Nhĩ giãy dụa thoát ra, một thân mồ hôi lạnh, loại thời điểm này y không thể lui ra phía sau, bởi vì y còn phải chiếu cố giống cái nhược tiểu, nhưng mà không đánh lại được. Răng nanh Khải Nhĩ nghiến vào nhau vang lên khanh khách, hướng về phía A Phù rống to:“Mang Lợi Nặc chạy trở về, ta bám trụ nó, các ngươi mau đi đi!”

Khải Nhĩ không dám nghĩ dã thú kia có đi công kích bọn A Phù hay không, nguy hiểm trước mắt này phải triệt để giải quyết!

A Phù có chút há hốc mồm, nghe thấy âm thanh Khải Nhĩ, giữ chặt Lợi Nặc đang tạc mao liều mạng lui về hướng cũ.

Hắn chưa từng gặp qua dã thú như vậy, nguy hiểm mà huyết tinh!

Phía sau, Khải Nhĩ cùng dã thú màu trắng kia cắn xé thành một đoàn, A Phù cùng Lợi Nặc liều mạng chạy trốn, vừa chạy trong chốc lát, bên tai liền truyền đến tiếng hít thở đặc hữu của dã thú, A Phù cảm thấy có người nắm lấy bả vai, sau cả người bị nhấc lên.

Không đợi hắn thét chói tai, Khải Nhĩ toàn thân là máu đánh tới, A Phù liền cảm thấy thân thể rung động, ngã ra lăn mấy vòng, xương cốt cả người cơ hồ đều nát.

Hắn rốt cục nhìn thấy rõ ràng, kẻ bắt lấy hắn là một thú nhân cao lớn, có một đầu tóc dài màu trắng. Thú nhân kia thân thể xích loã, sau lưng có một đôi cánh chim rộng lớn màu trắng, phía trên cánh chim cũng bao phủ một tầng vảy sừng màu đen.

A Phù cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thú nhân như vậy, y thoạt nhìn lạnh lùng, cả người tràn ngập hơi thở hoang dã.

Lợi Nặc đã chạy tới muốn nâng A Phù dậy, nhưng thú nhân kia sau khi đá bay Khải Nhĩ lại lao xuống đây, lần này mục tiêu của y biến thành Lợi Nặc.

Thú nhân đầu bạc đắc thủ nhưng cũng không ham chiến, đôi cánh vỗ vỗ vài cái liền bay lên trên trời, mặc kệ Khải Nhĩ lớn tiếng rít gào, y giam cầm giống cái trong tay, trong lỗ mũi phát ra hừ lạnh khinh thường, sau đó bay về phía sâu trong rừng rậm.

Nơi này cách bộ lạc Lôi Thiết Nhĩ khá gần, Khải Nhĩ cắn răng, một thân đầy vết thương cố gắng đem A Phù mang về bộ lạc.

A Phù đứt quãng nói xong, đôi mắt to xinh đẹp đã khóc sưng lớn như quả hạnh đào. Hắn ngồi chồm hỗm ở bên người Khải Nhĩ, ôm lấy đầu Khải Nhĩ, nước mắt ào ào rơi: “Nếu, nếu không phải bởi vì ta cùng Lợi Nặc, Khải Nhĩ tuyệt đối sẽ không bị thương thành cái dạng này…… Ô ô, Khải Nhĩ…… Ô ô, Lợi Nặc……”

Miệng vết thương trên người Khải Nhĩ đều đã xử lý xong, sau đó được khiêng vào phòng y, nguyên bản là thú nhân tuổi trẻ cường tráng hiện tại suy yếu cơ hồ không nghe thấy tiếng hít thở. Sắc mặt Tu Đạt rất không hảo nhìn: “Nếu y có thể sống quá mấy ngày, sẽ không vấn đề, bất quá buổi tối y nhất định phát sốt, phải dùng nước hạ nhiệt tứ chi cùng đầu mới được.”

Thú nhân mà A Phù hình dung bọn người Lôi Thiết Nhĩ chưa từng nghe nói qua, hơn nữa bọn họ cũng không biết nơi này từ khi nào đã xuất hiện một kẻ nguy hiểm như vậy.

“Không phải là thú nhân ở bộ lạc phụ cận sao?” Bạch Hạo đưa cho A Phù bát cháo, A Phù sau khi ăn xong cháo, chết sống cũng không chịu rời đi bên cạnh Khải Nhĩ, nếu không phải Khải Nhĩ, như vậy bị bắt đi, có khả năng là chính mình.

“Mặc kệ thế nào, ngươi đều phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Bạch Hạo quyết định để cho vài người buổi tối thay phiên nhau chiếu cố Khải Nhĩ, hắn chân thành cầu nguyện tiểu tử kia có thể kiên trì sống sót.

Lôi Thiết Nhĩ tìm đến vài vị lão nhân trong bộ lạc, các giống đực ngồi vây quanh một chỗ, thương lượng biện pháp giải quyết.

Các lão thú nhân nghe được Lôi Thiết Nhĩ miêu tả, liên tiếp phát ra tiếng thở dài, trong đó có một vị đã hơn một trăm hai mươi tuổi lên tiếng.

“Phía nam là địa bàn của thú nhân cầm (chim) tộc, hùng tộc ở phía nam hay phương bắc cũng có…… Phương bắc phần lớn đều là lang tộc cùng một ít bộ phận dực long tộc, vài loại thú nhân này xem như bá chủ, đều tự chiếm cứ địa bàn của riêng mình, bình thường cũng không làm phiền nhau. Ở giữa đại đa số là bộ lạc nhỏ, thú nhân nơi đó cũng không có lực công kích cường hãn như vậy. Mà kiểu bộ lạc như chúng ta cộng đồng vừa có cánh tộc cùng không có cánh tộc cũng không phải là ít, nhưng đều có vẻ hữu hảo, chỉ cần không hồ nháo ở lãnh địa của nhau, sẽ không phát sinh loại chuyện này. Nhưng mà ta nghe nói, ở sâu trong rừng rậm, hoặc thảo nguyên xa xôi bên kia, vẫn có một ít thú nhân, bọn họ bởi vì quá mức cường hãn, bất đồng với chúng ta, vẫn sống một mình, nhưng mà ta hiện tại nhiều tuổi như vậy, cũng chưa từng thấy qua loại thú nhân này….. Ta cảm thấy, kẻ mà bọn Khải Nhĩ gặp phải, chính là loại thú nhân này từ trong rừng sâu đi ra ngoài tìm kiếm bạn lữ.”

Ở sâu trong rừng rậm…… Lôi Thiết Nhĩ nhìn ngọn lửa trước mắt nhảy múa, bọn họ cơ hồ chưa bao giờ đi quá sâu vào rừng rậm, có bộ lạc khác hay không căn bản cũng không rõ ràng lắm, bởi vì bọn họ biết, rừng sâu hàng năm bị cây cối cao lớn che phủ, cơ hồ không nhìn thấy mặt trời, bên trong tràn ngập đủ loại nguy hiểm. Nếu không phải đi ra ngoài kết bạn học tập hoặc là đi du lịch, căn bản không có thú nhân nào sẽ tiếp cận nơi đó.

Lôi Thiết Nhĩ lúc trước cũng không xâm nhập quá sâu trong rừng rậm, hơn nữa nếu cứ đi sâu vào, sẽ có một loại dây leo sống chuyên môn công kích những thứ bay trên không trung, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Cho dù là ở trên đất bằng, cũng tràn ngập các loại nguy hiểm. Bọn họ không cần thăm dò vào quá sâu, dù sao đối bọn họ mà nói, chỉ cần có đủ thức ăn, cùng bảo trụ an toàn cho bộ lạc như vậy đủ rồi.

Nhưng mà hiện tại, cư nhiên có thú nhân thương tổn đồng loại thành như vậy, còn bắt đi một giống cái, đây là khiêu khích của y đối với các thú nhân, làm cho nhóm giống đực có chút không thể nhịn được nữa !

Tiểu kịch trường:

Tú tài đặt tên tự cho các bảo bảo, vì thế trưng cầu ý kiến mọi người.

Kiệt Sâm: Ca ca kêu Khoa Thụy Đặc, đệ đệ kêu Lao Luân Tư.

Tú tài cảm thấy mấy cái tên này rất không nội hàm, vì thế tự mình đặt: Ca ca kêu Mộ Dung Ngự, đệ đệ kêu Mộ Dung Phong

Tây Lợi Á đi theo giúp vui: Ca ca kêu Cẩu thặng, đệ đệ kêu Cẩu đản, tiện danh dễ nuôi sống thôi Bạch Hạo gõ Tây Lợi Á một cái: Ca ca do ba ba đặt tên, đệ đệ do…… A Phi đặt tên, nhũ danh một đứa gọi Bảo Bảo, một đứa gọi Bối Bối Bối !

Tú tài muốn phản bác, bị Bạch Hạo trừng, rụt lại……

Vì thế tên bảo bảo đặt xong, Bạch Hạo vừa lòng gật gật đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.