Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 41: Chương 41: Ngọc Diện Công Tử? Chọc Giận Mỗ Vương Gia




Chương 41

Đánh một trận này, Tiểu Cẩn cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng, cảm giác ngứa chân ngứa tay mấy ngày nay đã hoàn toàn biến mất. Nhưng khi vừa quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của đám người phía sau đang nhìn mình chằm chằm vô cùng ngưỡng mộ, Tiểu Cẩn trong lòng sớm đã sướng đến phổng mũi lên, bất quá, bên ngoài vẫn bày ra bộ dạng như có vẻ vẫn tức tối, không cam lòng nhìn đám người đang chạy trốn ở đằng trước. Người xung quanh nhìn biểu tình bất bình của nàng, trong lòng lại càng thán phục bội phần. Thật là một trang hảo hán a! ~~

Tiểu Cẩn đi đến chỗ của hai mẹ con vẫn còn đang sững sờ, mỉm cười hì hì nói:

“Không sao rồi, hai người mau trở về đi. Lần sau đừng để rơi vào tay tên heo nái đó nữa!”

Nói rồi, nàng đỡ hai mẹ con các nàng dậy. Hai nàng kia nước mắt rưng rưng, quỳ xuống dập đầu, tất nhiên là thiên ân vạn tạ nàng:

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu mạng!”

Tiểu Cẩn vội vàng đỡ hai người dậy, rất là chính khí lẫm liệt mở miệng:

“Tại hạ hành tẩu giang hồ chính là để giải quyết những chuyện bất bình này! Đây đều là những việc mà tại hạ phải làm, phu nhân cùng tiểu thư không cần quá khách khí! Nếu người trong thiên hạ ai ai cũng lương thiện, ai ai cũng có lòng làm việc thiện, kẻ xấu xa bị trừ bỏ, những kẻ sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật bị trừng trị thích đáng, nhất định sẽ tạo lên một thiên hạ thái bình!”

Đám Tiểu Khuynh nhất định là ra vẻ nôn ọe khi nghe những lời nói hùng hồn này của nàng. Cái gì là kẻ xấu xa bị trừ bỏ? Rồi những kẻ sống nhởn nhơ ngoài pháp luật bị trừng trị thích đáng? Mấy cái này không phải chính là hình tượng Tiểu Cẩn ở hiện đại sao a?

Một đám người đứng xung quanh, nghe lời của nàng xong, trong mắt lại càng thêm phần sùng bái, còn có lẫn cả hổ thẹn. Vừa rồi bọn họ chỉ biết đứng vây xem xung quanh, giương mắt nhìn một màn bức hại dân nữ giữa đường. Bây giờ nghe vị công tử áo xanh này nói lời chính khí như vậy, bọn họ cũng cảm thấy hổ thẹn bội phần.

Trên lầu hai của khách điếm, vị nam tử đứng đằng sau trong mắt lóe ra tia tán thưởng, hắn mở miệng nói:

“Vương gia, Cẩn tướng quân nhìn vậy mà thật ra là một người rất chính nghĩa. Hắn ta sẽ là một thần tử tốt của Hách Liên ta!”

Nam tử đang ngồi uống trà, nghe vậy khóe môi giật giật, hắn quay đầu, dùng đôi mắt hoa đào liếc qua nam tử đứng sau, mở miệng:

“Rất có chính nghĩa? Ngươi nghĩ vậy thật sao?”

Nam tử đằng sau đón bắt ánh mắt của chủ tử, hắn vội cúi đầu, đáp:

“Thuộc hạ không có nói gì hết ạ!”

Ở dưới đường, vị cô nương kia ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đẹp như tạc của Tiểu Cẩn, thầm cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo, hai má không tự chủ đỏ bừng lên. Nàng cúi đầu, e lệ mở miệng:

“Tiểu nữ đa tạ công tử đã cứu mạng, tiểu nữ nguyện ý lấy thân báo đáp ơn này của công tử!”

Nghe được lời này, hai mắt Tiểu Cẩn đột nhiên bừng sáng, nàng vội vàng bắt lấy tay của vị cô nương kia, hỏi dồn dập:

“Cô nương nói là thật chứ?”

Tiểu cô nương thấy nàng hồ hởi như vậy, mặt lại càng đỏ, cúi thấp đầu đáp:

“Tiểu nữ nói đều là sự thật! Từ nay quân làm thành bàn thạch, thiếp nguyện làm bồ vi, ngày ngày gắn kết không rời!”

Lão mẹ bên cạnh thấy vậy, nước mắt doanh tròng, rút một cái khăn xám nhỏ ra chấm chấm nước mắt, cảm động nói:

“Vị công tử này anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lại là người chính nghĩa, gặp được một nam nhân tốt như vậy, thật sự là phúc khí tiểu nữ tu luyện mấy đời mới có được. Nếu tiểu nữ có thể gả cho công tử làm phu thê kết tóc, bà già này lúc chết cũng có thể ngậm cười nơi chín suối!”

Gì? Khen nàng như vậy, có hơi quá à nha! Trong lòng Tiểu Cẩn thích thú vô cùng, bên ngoài mặt vẫn diễn bộ dạng khiêm tốn, húng hắng một chút, mỉm cười tiêu chuẩn đáp:

“Phu nhân đã quá khen rồi, tiểu mỗ thật không dám nhận, gặp được tiểu thư mới đúng là phúc khí tu ba đời của tiểu mỗ!”

“Tốt! Tốt! Vậy bà già ta hôm nay giao lại nữ nhi cho công tử! Xin hỏi nhà công tử ở tại nơi nào? Để bà già ta đến bái phỏng nhị vị đại nhân, tìm ngày lành thích hợp tổ chức thành hôn!” Bà già vừa nói vừa cầm tay Tiểu Cẩn. Nhìn trang phục của vị công tử này, chắc chắn là con nhà thế gia không phú cũng quý. Nữ nhi của mình tìm được một người như vậy, xem ra là có thể phó thác cả đời rồi!

Tiểu Cẩn lúc này tâm trạng vô cùng hưng phấn, hưng phấn đến độ quên mình rồi, say mê cuồng nhiệt chuẩn bị đem địa chỉ phủ Đại tướng quân khai ra, mở miệng nói:

“Bản công tử ở tại...”

Lời còn chưa nói ra hết, lưỡi nàng đã cứng lại, không thốt nổi vế sau. Khụ! Hưng phấn quá, nàng quên mất cả việc bản thân mình là nữ tử! Dù vị cô nương kia có muốn lấy thân báo đáp thế nào, nàng cũng không cách nào thú người ta về! Ước mơ của nàng là kiếm một cái mĩ nam tử về làm lão công nha, không phải trở thành lão công của người ta đâu a!

Sắc mặt Tiểu Cẩn cứng đờ, sau một khắc, nàng nhanh chóng thu lại sự hưng phấn trong lòng. Vì vậy, nàng ra vẻ kinh ngạc mở miệng:

“Khụ! Xem ta này, vui quá nên quên mất luôn cả chuyện quan trọng, chưa có bẩm báo gia mẫu a! Mà từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự vốn là chuyện lớn cả đời người, phải nghe theo ý của cha mẹ, còn tính chuyện mai mối nữa chứ! Tại hạ xin phép về xin ý kiến gia mẫu, mới có thể quyết định được!”

Thật là một người con hiếu thảo! Đám người xung quanh thật sự không cầm nổi nước mắt bởi sự hiếu thảo của nàng, lại càng thêm bội phục nàng hơn nữa!

“Thật đúng là một trang hiếu tử!” Có người cảm thán.

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Những người khác đồng loạt hùa theo.

“Vị công tử này đi, so với Ngọc Diện công tử trong truyền thuyết cũng không thua kém là bao đâu!” Lại có người lên tiếng phát biểu.

Bà lão kia nghe nàng nói vậy, lại cảm thán:

“Ôi, xem này! Bà già ta thật là già quá mà lẫn lộn cả rồi, chuyện quan trọng như vậy mà lại quên mất! Công tử hãy mau về nhà thưa chuyện với lệnh đường đi! Người con có hiểu như công tử, thật làm cho bà già ta đây thán phục!” Nói xong, lại chấm chấm mấy giọt nước mắt vào chiếc khăn tay.

“Đã vậy, tại hạ xin cáo từ trước!” Tiểu Cẩn nói xong, rất cung kính ôm quyền, bộ dạng thật chính nghĩa đầu ngẩng cao, rẽ đám đông rời đi.

Phía sau chợt có người hô với theo:

“Công tử, người làm việc nghĩa không cần báo đáp, thỉnh xin lưu lại một cái danh xưng cho đời!”

Tiểu Cẩn không quay đầu, nàng giơ tay lên cao, cổ tay khẽ xoay phất quạt một cái “phạch”, ngẩng cao đầu đáp:

“Tại hạ tên gọi chỉ một chữ Ngọc, người làm việc nghĩa không cầu danh lợi, đó mới chính là hảo hán!”

Dứt lời, người cũng đã khuất xa. Đám người đứng sau dõi tầm mắt nhìn theo, âm thầm bội phục. Thốt nhiên, có người nói to:

“Vị công tử này tên gọi là Ngọc, vậy hãy gọi là Ngọc Diện công tử đi! Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”

Hưởng ứng phong trào này, những người khác cũng cùng nhau hô vang:

“Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”

“Ngọc Diện công tử! Ngọc Diện công tử!”

...

Từ đó, trong thiên hạ nổi lên một cái tên, danh tiếng vang khắp nơi, nhân sĩ đều biết: Ngọc Diện công tử!

Không ai biết rõ về vị công tử này. Người ta đồn nhau, Ngọc Diện công tử người cũng như tên, dung mạo tựa Phan An, có thể đem so sánh với Đệ nhất mĩ nam tử Hách Liên Vân Thiên....

Người ta đồn, Ngọc Diện công tử võ công cao cường, chính khí lẫm liệt, có thể sánh với Chiến Thần vương Hách Liên Phách Thiên cùng Thái tử Đông Liêu Hàn Mặc Thần...

Tin đồn rất nhiều, nhưng không ai biết rõ thực hư vị Ngọc Diện công tử này. Nhân sĩ giang hồ cũng có điểm tò mò muốn biết người này rốt cuộc như thế nào, nhưng cái họ biết được chỉ là, Ngọc Diện công tử mặc áo xanh, Ngọc Diện công tử trong tên chỉ có độc một chữ Ngọc...

"Ngọc Diện công tử?” -Trong nhã gian lầu hai của khách điếm, nam tử có gương mặt đẹp như ngọc, đôi mắt đào hoa bừng bừng ngọn lửa, như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh- “Hắn dám... Vô Ảnh, ngươi đi bắt cái tên “Ngọc Diện công tử” kia về đây cho bản vương!”

Vô Ảnh gật nhẹ đầu, thân mình nhoáng lên liền biến mất. Tiểu Cẩn vừa đi cách một đoạn không xa liền co giò chạy biến. Không ngờ chuyến này ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy! Tiểu Cẩn trong đầu đắc ý nghĩ thầm, lại mơ màng tưởng tượng đến cái viễn cảnh một ngày nào đó nàng đi trên đường sẽ được vô số nữ tử liếc mắt đưa tình, khăn tay ném xung quanh nàng, còn nàng chỉ thản nhiên liếc mắt qua, các nàng đã ngã rạp hết xuống đất, hoàn toàn đổ gục vì nhan sắc "khuynh đảo thiên hạ" của nàng! Ái chà, thế không phải nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao a?

Tiểu Cẩn trong đầu đang mơ tưởng đến “cái ngày không xa”nào đó của nàng, trước mặt liền xuất hiện một bóng đen. Hai chân Tiểu Cẩn dừng khựng lại, nàng ngước đầu nhìn lên. Ôi chao, là một soái ca mặt lạnh nha! Hai mắt Tiểu Cẩn nổi lên hơi nước, miệng há ra, mơ hồ còn có thứ chất lỏng khả nghi...

“Cẩn tướng quân...” Người kia lạnh giọng mở miệng.

“Ôi chao, anh đẹp trai muốn gì thế?” Còn không để người ta nói hết, Tiểu Cẩn đã vội vã ngắt lời, thanh âm uốn éo hỏi.

Ôi, ôi, lâu ngày tiếp xúc với mĩ nam, thành ra nàng cũng hóa thành cái sắc nữ rồi!

Nhìn điệu bộ khả nghi của nàng, mày kiếm người kia hơi cau lại, hắn vẫn giữ nguyên ngữ điệu lạnh lùng như trước:

“Vương gia cho mời ngài!”

“Úi!” Tiểu Cẩn hô lên một tiếng, vội vàng tỉnh táo lại, nàng đưa ống tay áo lên lau lau vệt nước bên miệng, thẳng thừng từ chối:

“Ta không đi!”

Mày kiếm người kia lại càng cau lại gắt gao, hắn lạnh lùng nói:

“Đây là lệnh!”

Tiểu Cẩn nhăn nhăn mày đẹp, nàng hơi ngửa đầu nhìn trời, vuốt vuốt cằm làm bộ suy nghĩ, chẹp chẹp miệng nói:

“Ta đi theo là được chứ gì? Anh đẹp trai cần gì phải mặt nhăn mày nhó như thế?”

Tiểu Cẩn được đưa tới nhã gian lầu hai. Đứng ở trước cửa, nàng làm bộ cúi xuống xem xét mình, vuốt thẳng vạt áo không một vết nhăn, chỉnh lại ngọc quan không chút lệch trên đầu, sau đó hắng giọng, đưa tay lên, động tác cố gắng tỏ ra thật tao nhã gõ cửa hai cái, nàng ghé sát vào cánh cửa, thanh âm uốn a uốn éo:

“~~Có ai ở trong đó không~~? Có ai không ~~ ? Có ai không a~~ ? Có ai không a a a~~~ ?”

Vừa kéo dài giọng, nàng vừa đưa đầu xoay qua xoay lại, vừa làm vừa nhe răng cười nhăn nhở, điệu bộ này, thật là đáng đánh đòn!

“Vân Cẩn Cẩn, ngươi mau lăn vào đây cho bản vương!”

“Úi chà!” Tiểu Cẩn trề môi. Nàng ưu nhã đẩy cửa, nhấc chân cao một góc 90 độ, bước vào phòng, không quên liếc mắt đưa tình đắm đuối nhìn Vô Ảnh một cái, rồi mới đóng cửa lại. Vô Ảnh trúng phải ánh mắt của nàng, cả người hắn bỗng run rẩy. Bỗng nhiên, cửa phòng vừa mới đóng lại mở ra, người vừa bước vào lại thò đầu ra, Tiểu Cẩn cười cười, nháy mắt với Vô Ảnh, uốn éo nói:

“~~ Đừng có đi đâu đó nha! ~~”

Vô Ảnh đứng không vững nữa, hắn trượt chân một cái, cả người liền đáp đất vô cùng ngoạn mục, trước lúc hy sinh, hắn chỉ kịp khóc thầm trong lòng. Mẹ kiếp! Lần này trở về nhất định hắn sẽ đổi cho Vô Tung, nhất định không để mình gặp phải nam nhân biến thái như vậy nữa!

Tiểu Cẩn tiếp tục chỉnh sửa vạt áo sau khi bước vào phòng. Ngồi bên bàn tròn, Hách Liên Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ngẩng lên!”

Tiểu Cẩn nghe lệnh ngẩng lên, hai con mắt đảo tứ tung, hết nhìn lên trần phòng, thấy cái xà ngang sao lại đẹp thế, rồi lại nhìn xuống đất, mấy tấm gỗ lát sàn cũng đẹp đến mê li! Hách Liên Vân Thiên mặt đen thui, hắn gằn giọng:

“Nhìn bản vương đây! Đừng có đảo mắt lung tung nữa!”

Tiểu Cẩn từ từ quay đầu lại, mắt nhìn thẳng. Được một lúc, bỗng nàng đưa tay lên đỉnh đầu, điệu bộ giống như Tôn Ngộ Không, nheo nheo hai mắt, đưa tầm nhìn qua lại, lia khắp bốn phương tám hướng trong phòng, hỏi một câu rất dửng dưng:

“Bản vương ngồi chỗ nào vậy a? Tại hạ nhìn không thấy a!”

Hách Liên Vân Thiên mặt bị đốt đen thui, hắn quát lên:

“Đừng có đánh trống lảng!”

Tiểu Cẩn lúc này mới chợt giật mình, nàng làm như vừa nhận ra, vội gãi đầu gãi tai, ra vẻ bẽn lẽn nói:

“Úi, hóa ra bản vương ngồi chỗ đó a! Lù lù một đống như vậy mà không nhận ra, mắt tại hạ quả thực là kém quá! Ha ha...!”

Vẻ mặt Hách Liên Vân Thiên hết sức khó coi, hắn tức đầy một bụng khí mà không có chỗ để phát tác, chỉ dùng ánh mắt căm hận nhìn nàng.

“Uy, vương gia bị sao thế? Sắc mặt ngài có vẻ rất kém a!”

“...”

“Vương gia, có cần tại hạ đi mua thuốc hộ không?”

“...”

“Hay vương gia đói bụng? Để tại hạ đi nấu cho ngài chút điểm tâm lót dạ nhé? Hay kêu người mang lên? Vương gia thích ăn đồ như thế nào? Mặn hay lạt? Cay hay chua? Ăn ngọt nhé? Uy, mặt vương gia đỏ ửng thế kia, hẳn là bị sốt rồi, để tại hạ kêu người nấu một lồi canh cá chua cay đem lên cho vương gia hạ hỏa nhé?”

“Vân- Cẩn-...”

“Uy, vương gia, không cần cảm ơn tại hạ đâu! Tại hạ biết mình là người tốt, nên vương gia không cần quá khách khí!”

Hách Liên Vân Thiên vô cùng, vô cùng căm hận nhìn nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, Tiểu Cẩn lúc này đã bị lăng trì toàn thân rồi! Mỗ nữ nào đó vẻ mặt rất là hớn hở, một bộ dạng kiêu ngạo mũi hướng lên trời như muốn nói “ Ta là người tốt, ta làm việc nghĩa không cần báo đáp, ta là người tốt, ta là người tốt!”

Hách Liên Vân Thiên tức nghẹn đến muốn nội thương, hung hăng hít sâu, hít thật sâu, nuốt trôi cục tức này xuống. Sắc mặt vị nào đó thật lâu mới có thể hòa hoãn lại, mỗ vương gia thật bình thản mở miệng:

“Nghe đồn, ngươi được mọi người xưng tụng là Ngọc Diện công tử?”

Tiểu Cẩn hai mắt phát sáng, lấp lánh lấp lánh cười:

“Úi chà, không lẽ danh tiếng của ta đã vang xa đến mức mọi người đều biết rồi sao? Ôi chao, ôi chao, ngại quá, ngại quá!”

Kiềm chế! Kiềm chế! Kiềm chế! Phải kiềm chế! Mỗ vương gia nào đó trong lòng âm thầm tụng kinh, cố gắng xóa sạch mọi suy nghĩ muốn đem cái kẻ trước mặt đây ra tùng xẻo!

“Ngươi nghĩ ngươi thích hợp với danh xưng này sao?” Mỗ vương gia rất là khinh thường liếc mắt.

“Đúng vậy! Tại hạ chính là Ngọc Diện công tử trong truyền thuyết!” Mỗ nữ nào đó vô cùng dũng cảm mở miệng.

“Ngươi không hề thích hợp!”

“Vậy vương gia nghĩ ai mới thích hợp?”

“Chính là bổn vương!”

“Ngài?”

“Đúng vậy!” Mỗ vương gia rất là tự hào mở miệng.

“...”

Tiểu Cẩn hơi nghiêng nghiêng đầu, mày đẹp hơi nhăn nhăn, đôi mắt tròn to tràn ngập nghi vấn khó hiểu, ngây thơ hỏi:

“Không phải danh xưng của ngài là Hoa hoa công tử sao?”

“...” Mỗ vương gia nào đó đứng hình trong giây lát.

“Ừm, có vẻ đúng là vậy rồi!” Tiểu Cẩn nháy nháy mắt hiểu ra, vỗ tay thốt lên.

“Câm miệng!” Mỗ vương gia mặt đen gào lên.

A, A, A, hắn muốn giết, giết, giết, giết cái tên Cẩn Cẩn ngu ngốc này a!!!

Trong một gian phòng nào đó, mỗ vương gia nào đó ngửa mặt lên trời mà rống a rống!!!

Tiểu Cẩn mở cửa ung dung bước ra ngoài, sau đó ung dung đóng cửa lại, phủi tay bỏ đi. Lúc đi xuống khỏi cầu thang, nàng ngẩng đầu lên, cười rất là rực rỡ, nháy mắt quyến rũ với Vô Ảnh, uốn éo mở miệng:

“~~Ảnh Ảnh a, gia đi trước, hẹn gặp lại Ảnh Ảnh sau nha~~ !”

Tiểu Cẩn quay đi âm thầm làm một cái mặt quỷ. Người trong khách điếm “sốc” toàn tập, mỗ thị vệ nào đó lại lần nữa hy sinh...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.