Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 105: Chương 105: Hai Bộ Lễ Phục




Dương Vân Lam dù sao cũng là người dẫn dắt Sở Y Huyên từ năm 18 tuổi tới năm 22 tuổi, tận mắt nhìn thấy cô từ một tiểu cô nương thanh cao, thiên chân khả ái, từng bước một bị giới giải trí ăn mòn, thành một nữ nhân ái mộ hư vinh lại còn luôn có ý đồ muốn được gả vào hào môn.

Thời điểm còn là người đại diện của Sở Y Huyên, cô thật sự rất tức giận, tức giận cô ấy không biết cố gắng, hận rèn sắt không thành thép, rõ ràng điều kiện bẩm sinh tốt như vậy, tôi cũng không cần cô có kỹ thuật diễn, không cần cô biết ca hát, thậm chí không cần cô miệng ngọt xã giao, toàn bộ tôi đều có thể vì cô giải quyết, chỉ cần cô an an phận phận làm một cái bình hoa.

Nhưng cô ấy lại như thế nào? Hai mươi tuổi, tùy hứng chạy về quê sinh con, các kế hoạch tiếp theo cũng mặc kệ, sau khi trở về, cô khuyên cô ấy chiếu cố đứa bé kia thật tốt, cho dù về sau không gả được vào Đỗ gia, thì tóm lại nó vẫn là con nối dõi của Đỗ gia, vẫn lấy được chút tiền, lại tranh thủ mấy năm nay còn nổi tiếng, đem địa vị củng cố một chút, đừng chờ mấy năm sau lớn tuổi rồi lại bị mấy cô người mới đá xuống dưới.

Thanh xuân của con gái chỉ có mấy năm thôi, người mới trong giới giải trí đều đặc biệt lợi hại, chỉ cần có cơ hội, họ nổi tiếng phi thường nhanh, chỉ cần lơ đãng một chút, người mới liền cướp lấy vị trí của cô ngay.

Mà cô lại chỉ là một bình hoa diễn phim thần tượng, không phải là vật không thể thay thế được.

Có đôi khi Dương Vân Lam liền cảm thấy, cha mẹ Sở Y Huyên đã nuôi cô ấy đến quá mức ngây thơ rồi, nuông chiều như một tiểu công chúa ấy, cho nên mới không thể tự mình hiểu lấy.

Hào môn là có thể gả dễ như vậy? Cô cho rằng cô có vài phần mỹ mạo, nam nhân liền ngây ngốc cưới cô về nhà?

Cô xem những nữ minh tinh gả được vào hào môn, ngoại trừ mỹ mạo ra, ai chẳng phải có chỉ số thông minh, chỉ số EQ hơn người, lợi hại hơn nữa, bọn họ còn tự mình mở công ty, lên làm chủ tịch, dựa vào thế lực nhà chồng sau lưng, từng bước từng bước một, đem giá trị bản thân lên tới tận mấy tỷ, lúc đấy nếu có ly hôn thì cũng có sao đâu?

Nữ nhân như vậy mới là nữ nhân thông minh chân chính.

Còn Sở Y Huyên lại không hiểu, cư nhiên nghĩ ra cách sinh con để trói chặt Đỗ Cảnh Khôn?

Nếu có group nói về Sở Y Huyên, Dương Vân Lam nhất định sẽ là người chửi nhiều nhất.

Cô thở dài một hơi: “Hiện tại bây giờ chị đang có một kịch bản, là phim truyền hình nhỏ được đầu tư, diễn vai nữ số ba, tuy rằng không phải là nữ chính…”

Sở Triều Dương chớp chớp mắt: “À? Dương tỷ, chị hiểu lầm ý của em rồi, hôm nay em tới, thật sự chỉ là vì cảm ơn chị, thật sự.”

Dương Vân Lam còn tưởng rằng cô lại tiếp tục muốn đeo bám Đỗ Cảnh Khôn, vẫn chứng nào tật nấy, trong lòng không khỏi có chút bực bội: “Y Huyên, em nghe Dương tỷ khuyên một câu, thành thật kiên định ổn định sự nghiệp trước đã, về sau dạng kịch bản nào chẳng có?”

Trong tay cô bây giờ còn đang dẫn dắt mấy người khác nữa, nên có thể đem cái kịch bản này giới thiệu cho Sở Y Huyên, đã là nể bốn năm giao tình của hai người rất nhiều.

“Dương tỷ, chị thật sự hiểu lầm.” Sở Triều Dương nghiêm túc mà nhìn cô: “Trước nay dệt hoa trêи gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết lại khó, hôm nay em tới đây thật sự chỉ là để cảm ơn chị, phi thường phi thường cảm ơn mấy năm nay chị đã chiếu cố em.”

Dương Vân Lam nhìn biểu tình của cô không giống như là khách sáo, mới thở phào nhẹ nhõm, “Em cũng thật là……”

Nói được như vậy chứng tỏ trong khoảng thời gian này hẳn là cô đã ăn nhiều đau khổ?

Nghĩ đến khoảng thời gian trước có nhìn thấy tin tức, Dương Vân Lam liền cho rằng cô và Đỗ Cảnh Khôn đã quay trở lại với nhau, tiền này là Đỗ Cảnh Khôn cho.

Nếu đã quay lại với Đỗ Cảnh Khôn, việc công tác tài nguyên của công ty đã không cần cô phải nhọc lòng nữa, nói vậy Đỗ Cảnh Khôn đều đã vì cô ấy an bài rồi.

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn nhiều lắm, vốn dĩ chị còn tưởng em tìm chị là vì chuyện công việc cơ, nếu việc công tác của em đều đã giải quyết xong xuôi, chị cũng yên tâm, chị còn có chút việc, đi trước nhé!” Dương Vân Lam khách khí một câu,”Có chuyện gì liền gọi điện thoại cho chị, nếu giúp được chị sẽ cố giúp.”

Sở Triều Dương lộ ra vẻ cảm kϊƈɦ: “Cảm ơn Dương tỷ, chị cũng vậy, nếu có việc có thể gọi cho em.”

Dương Vân Lam thật sự cảm thấy bản thân cô có thể có chuyện gì cần nhờ Sở Triều Dương cơ chứ, nhưng việc tương lai không ai có thể nói trước được, Sở Y Huyên đi theo bên người Đỗ Cảnh Khôn, nói không chừng khi nào nổi tiếng, lời nói lúc này của cô ấy lại giúp được cô.

Lúc sau Sở Triều Dương lại đi ngân hàng trả nốt số nợ còn lại.

Trả hết nợ, cuối cùng cô mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng đi chút.

Lúc về đến nhà, mẹ Sở chỉ vào hai cái hộp đặt bên trêи ghế nhỏ chỗ huyền quan*, nói: “Dương Dương, có chuyển phát nhanh cho con kìa.”

*Huyền quan: nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách

“Chuyển phát nhanh cho con?” Cô không có mua đồ gì mà, “Là cái gì thế ạ?”

Trong lúc cô cởi giày, tiểu Trừng Quang đã chạy tới ôm chặt đùi cô, ngửa cổ: “Mẹ”.

Nàng cúi đầu hôn cái trán của cậu một cái: “Bảo bối, mẹ đổi giày đã, chốc nữa ôm con nhé.”

Tiểu Trừng Quang vẫn gắt gao ôm đùi cô như cũ, không muốn buông tay, Sở Triều Dương bất đắc dĩ, một tay bế cậu lên.

Mẹ Sở nói: “Mẹ nào biết bên trong là cái gì đâu? Đồ vật của con mẹ sẽ không tự tiện đụng vào. Tiểu Quang ngoan, để mẹ con đổi giày đã nhé, về đây bà ôm.”

Tiểu Trừng Quang gắt gao ôm cổ Sở Triều Dương, xoay đầu đưa lưng về phía mẹ Sở.

Mẹ Sở hơi giận mà bày ra vẻ mặt hung tợn, nhẹ nhàng tát một cái lên ʍôиɠ tiểu Trừng Quang: “Thằng nhóc này, mẹ vừa về liền không cần bà ngoại nữa rồi, mỗi ngày bà ngoại đều làm đồ ăn cho nhóc đấy.”

Tiểu Trừng Quang xoay đầu, sau đó nhìn đông nhìn tây, cuối cùng ánh mắt dừng ở trêи người cha Sở.

Ý tứ là, những cái đồ ăn ngon đó đều là do ông ngoại làm, mới không phải là bà ngoại làm đâu.

Mẹ Sở vừa tức giận vừa buồn cười, nói với con gái: “Thằng nhỏ này cũng quá dính con rồi, về sau nếu con bận nhiều việc hơn, mà nó vẫn cứ dính con như vậy cũng không được, trẻ nhỏ không thể quá nuông chiều, hay là dạy nó tự lập từ nhỏ đi.”

Sở Triều Dương đổi giày, nói: “Không phải mẹ mới chiều nó nhất à?”

“Mẹ có bao giờ chiều nó đâu? Ba con mới chiều nó ý, lại nói nhà của chúng ta có mỗi một đứa nhỏ là nó, muốn chờ con sinh tiếp, còn không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa đâu, không đau nó thì đau ai?”

Sở Triều Dương mở ra vòng vây, đem một cái túi đưa cho tiểu Trừng Quang: “Bảo bối, giúp mẹ vứt vào thùng rác.”

Tiểu Trừng Quang đặc biệt tích cực tiếp nhận túi rác, bước chân ngắn nhỏ chạy về phía thùng rác.

Mẹ Sở liền đuổi theo sau: “Tiểu Quang, con chậm một chút đi, để ý một tý không lại té ngã.” Bà lại quở trách Sở Triều Dương: “Con này, thân là mẹ nó mà cũng thật tàn nhẫn, Tiểu Quang tính đâu ra đấy cũng mới hai tuổi, con sai nó làm cái này làm cái kia, nó làm sao mà biết làm? Mẹ không phải đứng ở đây à, sao con không đem túi rác đưa cho mẹ?”

Từ cha Sở mẹ Sở dạy ra một Sở Y Huyên tùy hứng ích kỷ lại tiểu công chúa như vậy liền biết, cha Sở mẹ Sở đều là người siêu cấp nuông chiều con cái, thuộc về loại hình sẽ đi xử lý toàn bộ những gì gây trở ngại cho con.

Sở Triều Dương đây ngây ngốc quen ở cô nhi viện, những đứa trẻ trong cô nhi viện đều là từ nhỏ phải làm tất cả những gì có khả năng làm, cho nên cô cũng muốn những đứa nhỏ đều phải tự làm những gì mình có thể, ví dụ như tự mình dọn đồ chơi của mình, rác mình thải ra phải biết ném vào thùng rác, tự mình tìm tất, tự mình ăn cơm.

Mẹ Sở đi qua muốn giúp tiểu Trừng Quang ném rác, nhưng thân mình tiểu Trừng Quang lại uốn éo, muốn tránh mẹ Sở, không nghĩ tới trọng tâm cậu không vững, lạch cạch một chút liền té lăn đùng ra đất.

Mẹ Sở vội vàng qua đi muốn kéo cậu dậy, Sở Triều Dương liền ở một bên nói: “Bảo bối tự mình bò dậy đi.”

Tiểu Trừng Quang có chút ủy khuất mà nhìn Sở Triều Dương, chậm rãi bò lên, Sở Triều Dương lập tức nói: “Oa, bảo bối giỏi quá, bảo bối của chúng ta dũng cảm quá, té ngã cũng không khóc!”

Trêи mặt tiểu Trừng Quang lập tức lộ ra biểu tình đắc ý, đặc biệt kiêu ngạo ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ lên, lại đặc biệt vui vẻ đem túi rác ném vào thùng rác, sau đó tung ta tung tăng chạy về, đứng ở trước mặt Sở Triều Dương, vẻ mặt bày ra biểu tình cầu khen ngợi.

Sở Triều Dương cúi đầu liền hôn một cái lên trán cậu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu: “Bảo bối giỏi quá!”

Tiểu Trừng Quang vui vẻ rúc vào trong lòng ngực Sở Triều Dương, trêи mặt tràn đầy nụ cười thiên chân khả ái mà một đứa trẻ nên có.

Mẹ Sở nhìn thấy liền cười nói: “Thôi thôi, uổng công tôi làm người xấu.” Lại nhìn hai hộp bưu kiện nói: “Đây là cái gì nhỉ? Đóng gói còn rất tinh xảo.”

Mở ra liền thấy, bên trong cư nhiên lại là hai bộ lễ phục hoa lệ đến cực điểm

Là của hai nhãn hiệu cực kỳ cao cấp.

Cô gọi điện thoại cho Hoàng Hiểu Tuyền, trêu chọc nói: “Đã nhận được trang phục rồi, đầu tư không nhỏ nha.”

“Trang phục? Trang phục gì?”

“Lễ phục ý.”

Hoàng Hiểu Tuyền còn tưởng rằng cô đã đi mua được một bộ lễ phục vừa ý, vì vậy liền cười nói: “Có lễ phục thì tốt rồi, doanh số album của cô lần này cao như vậy, mỗi một bài hát bên trong đều là ca khúc kinh điển, nên rất có thể lấy được giải thưởng Giải Ca Khúc Vàng, vì vậy cô nên sớm chuẩn bị đi.”

Sở Triều Dương nghịch ngợm mà cười nói: “Dạ ông chủ.”

Ông chủ hào phóng như vậy, cô khẳng định sẽ chuẩn bị thật tốt.

Có cô gái nào mà không yêu quần áo lụa là đẹp mắt cơ chứ? Cô tự nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa hai bộ lễ phục này, nhìn tựa như là dựa vào số đo của cô mà may riêng, thật sự là quá đẹp, chỉ nhìn thôi tâm tình liền thấy tươi đẹp theo, chỉ gấp không chờ nổi muốn thử một lần.

Mẹ Sở ở một bên hỏi: “Là tiểu Hoàng gửi tới hả? Con mau đi vào kia mặc thử một lần coi, xem có thể mặc vừa hay không.”

“Để con đi tắm rửa trước đã, sạch sẽ rồi mới đi ra thử.”

Sở Triều Dương đem hai kiện lễ phục lấy ra, đi đến trước phòng tắm còn có tâm tình nhảy nhót với tiểu Trừng Quang, sau đó mới vừa ca hát vừa sung sướиɠ đi vào phòng tắm.

Đỗ Cảnh Minh vẫn luôn ngồi ở trêи xe lăn nghịch di động trong tay, mãi cho đến khi Trương Thành Huy tiến vào, hắn mới buông di động ra, một bộ dáng bình đạm như nước, ngước mắt nhìn về phía Trương Thành Huy.

“Lễ phục đã đưa qua rồi, nhưng Sở tiểu thư không ở nhà, là mẹ cô ấy ký nhận, lúc này Sở tiểu thư hẳn là đã về đến nhà thấy được.”

“Ừ.”

Trương Thành Huy cảm thấy có phải mình nên nói thêm hai câu, “Chúng ta có nên nói với Sở tiểu thư một tiếng, lễ phục này là ngài đưa không?”

Đỗ Cảnh Minh nhìn di động trêи bàn, thu hồi ánh mắt: “Không cần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.