Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 44: Chương 44: “Mẹ của Đô Đô gọi là Diệp Phạm a.”




Bên trong Ảnh Thị Thành.

Một nữ minh tinh mặc đồ cổ trang, trên đầu trang sức tinh xảo. Cảnh tới vẫn chưa quay, cô ta ngồi trên ghế, lướt Weibo. Cô ta đang xem « Kế hoạch Cự Tinh ».

Nhạc Thược xuất đạo cũng không tính là ngắn, mấy năm trước còn chưa đủ nổi, thời điểm bình chọn bốn tiểu hoa đán, cô không giành được. Mấy năm qua, Nhạc Thược cẩn trọng quay phim, cũng coi như đứng vững ở trong giới giải trí, miễn cưỡng có thể cùng mấy Tiểu Hoa Đán kia đánh đồng.

Cảnh quay sắp bắt đầu, nhân vật nữ chính Nhạc Thược đưa di động cho phụ tá ở bên cạnh, để cho thợ trang điểm dặm thêm một chút phấn.

Cô ta đứng dậy. Nhạc Thược nghe thấy sau lưng có mấy nhân viên đang bàn luận sự tình gì đó. Giọng nói của người này rất hưng phấn: “Ta mới từ đoàn làm phim « Thẩm tướng » trở về.”

“Nhanh nhanh nhanh, xin được chữ ký của Hạ Hàn sao?”

“Ta để Hạ Hàn ký hai cái, đây là đưa cho ngươi.” Người kia trả lời, “Chữ ký của Diệp Phạm cũng lấy được, cô ấy bên ngoài thật đẹp a, tính tình cũng đặc biệt tốt.”

Nhạc Thược dừng bước lại, rất nhẹ xùy một tiếng. Cô ta hiện tại diễn bộ phim cổ trang này cũng coi như lớn, nhưng cùng đoàn làm phim sát vách « Thẩm tướng » là hoàn toàn không thể so được.

Đơn giản mà nói, chính là cháo loãng thức nhắm cùng tổ yến vây cá khác biệt. Ở trong giới giải trí thay đổi từng ngày này, người mới tầng tầng lớp lớp, Nhạc Thược cũng rõ đạo lý này. Nhưng Diệp Phạm xuất đạo không bao lâu, bộ phim truyền hình thứ hai liền có thể đóng diễn viên phụ cho nhiều vai chính nổi danh như vậy, lại càng không cần phải nói, nam chính là người nổi tiếng nhất Hạ Hàn.

Là người đều có lòng ghen tị. Nhạc Thược không phủ nhận cô ta rất đố kỵ với Diệp Phạm, nhưng cô ta lại càng không cam lòng chính là, Diệp Phạm chỉ là một cái nghệ sĩ có lưu lượng tương đối lớn mà thôi.

Dựa vào cái gì?

Bằng việc Diệp Phạm trước đó làm thế thân của Đường Cẩm, bằng việc Diệp Phạm ở trong chương trình truyền hình thực tế biểu hiện tốt để người xem vui vẻ sao? Diệp Phạm tham gia diễn tiết mục hoặc phim truyền hình nào, luôn tạo ra được điểm nóng dẫn tới bàn luận, người có thể chất lưu lượng, Nhạc Thược có ghen tị đến thế nào đều không thể đạt được.

“Nhạc Thược, cô đang suy nghĩ gì đấy?” Đạo diễn hô một tiếng, “Cảnh quay sắp bắt đầu.”

Nhạc Thược dần dần che dấu thần sắc, cô ta mấp máy môi, biết mình vừa rồi đột nhiên lại thất thần.

Trợ lý đi tới: “Chờ một chút nữa có thêm cái phỏng vấn.”

Nhạc Thược thanh âm rất lạnh: “Ta đã biết.”

Ống kính sẵn sàng, Nhạc Thược bắt đầu quay phim. Cô ta diễn kịch lâu như vậy, dần dần tạo thành cách diễn của riêng mình, dù sao diễn phim đã lâu, những cảnh nhỏ này không cần kỹ năng diễn gì, qua một lần liền không sai biệt lắm.

Cảnh quay xong, tâm tình Nhạc Thược vẫn không tốt. Cô ta ngồi ở trên ghế bên ngoài, tiếp nhận phỏng vấn của kênh giải trí Lý Tử.*

(*Lý Tử: Quả Lê, bên TQ hay lấy tên các loại quả đặt tên kênh, vd: Xoài TV, kênh giải trí Bí Đỏ các thứ)

Kênh giải trí Lý Tử đầu tiên hỏi về việc quay phim, sau đó hiếu kỳ nói: “Giới giải trí có rất nhiều nghệ sĩ đều nhận quay chương trình truyền hình thực tế, cô có ý nghĩ này không?”

“Tôi không cho rằng dựa vào chương trình truyền hình thực tế để hút fan là con đường lâu dài.” Nhạc Thược mang theo châm chọc cười cười, “Diễn viên là cần nhờ các tác phẩm. Có một số người a, danh khí đều là ảo. Thực sự tỉ lệ người xem cùng phòng bán vé mới là trọng yếu nhất.”

Nhạc Thược có ý nhìn thoáng qua cung đình cách đó không xa. Những năm gần đây phim cổ trang được sản xuất nhiều, mấy đoàn làm phim đều là ở nơi đó quay. Hôm nay đang ở bên kia quay phim chính là đoàn làm phim « Thẩm tướng ».

Phóng viên cảm giác mình tựa hồ bắt được tin tức nóng gì đó, vội hỏi: “Gần đây chương trình thực tế có sức hút lớn « Cùng đi du lịch », cô có xem qua hay không?”

Nhạc Thược cười như không cười nhìn phóng viên một chút, không trả lời.

“Bên trong các khách quý của«Cùng đi du lịch », cô cảm thấy ai có danh khí tương đối ảo?”Vấn đề của phóng viên rất xảo trá, “Diệp Phạm, Cố Nhã Thần, hay là Mạch Như Hương?”

Nhạc Thược đương nhiên sẽ không ngốc như vậy, cô ta chỉ là lập lờ nước đôi nói: “Tôi không nói gì, cô cũng đừng viết linh tinh a.”

Một câu đem mình phủi sạch sẽ. Đến lúc đó mặc kệ tuôn ra tin tức gì, dù sao Nhạc Thược chỉ cần nói, tôi không nói gì cả, đều là phóng viên viết loạn, liền có thể rửa sạch oan khuất.

Vừa cọ xát nhiệt độ của « Cùng đi du lịch » và « Thẩm tướng », lại ra vẻ mình rất thanh cao, Nhạc Thược thật sự là cho mình một tính toán thật hay. Nhưng mà, khi Nhạc Thược trở lại trong xe bảo mẫu, người đại diện cùng cô ta nói một việc.

Người đại diện: “Tôi đã nghe ngóng qua, người của công ty Hoa Thụy cùng nhân viên công tác của « Kế hoạch Cự Tinh » có gặp nhau bàn bạc qua.”

« Kế hoạch Cự Tinh » là vì tuyển ra nhân vật nữ chính thích hợp nhất trong mắt đạo diễn Tần An mà tổ chức. Nếu như công ty Hoa Thụy liên lạc, như vậy liền mang ý nghĩa nghệ sĩ trong công ty bọn họ sẽ tham gia cái tiết mục tuyển diễn viên này.

Nhạc Thược biến sắc: “Ý của anh là Diệp Phạm rất có thể sẽ tham gia?”

Người đại diện gật đầu: “Đúng, Diệp Phạm là người mới mà Hoa Thụy toàn lực nâng, cảm giác đoàn đội bọn hắn dã tâm rất lớn.”

“Dã tâm lớn?” Nhạc Thược châm chọc nói, “ Diệp Phạm xuất đạo từ thế thân của Đường Cẩm, hiện tại chẳng lẽ còn muốn làm Tiểu Hoa a?”

Người đại diện không nói chuyện, hắn biết, bởi vì chuyện mấy năm trước không được chọn để trở thành một trong bốn tiểu hoa đán, Nhạc Thược chất chứa oán hận đã lâu. Một lát sau, người đại diện mở miệng: “Hạng mục liên quan tới đạo diễn Tần An, tất cả mọi người đều muốn.”

Nhạc Thược híp con mắt: “Lần tuyển chọn này, tôi muốn tham gia.”

Người đại diện: “Nhưng là...” Vạn nhất thua làm sao bây giờ? Cô xuất đạo nhiều năm, thanh danh sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhạc Thược: “Diệp Phạm có thể đi? Tôi không thể đi sao?”

Ánh mắt Nhạc Thược quét tới, mang theo tia không vui rõ ràng: “Tôi nói rồi, hiện tại liền đi báo danh.”

Người đại diện đáp ứng một tiếng: “Được.”

Cảnh của Nhạc Thược hôm nay đã quay xong, cô ta đi vào phòng trang điểm, ngồi vào trước gương. Trợ lý tiến lên, giúp cô ta cẩn thận từng li từng tí lấy xuống trang trí trên tóc, sau đó lại tháo ra khuyên tai. Sau khi trợ lý tháo ra toàn bộ trang sức, lại giúp Nhạc Thược đổi đồ hóa trang.

Nhạc Thược nhìn mình qua tấm gương, trầm ngâm một lát. Không biết là tại sao, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến lời nhân viên công tác vừa rồi.

Diệp Phạm đẹp, tính tính tốt, diễn xuất tốt...

Đáy mắt Nhạc Thược hiện lên lãnh ý. Người khác đối với Diệp Phạm đánh giá cao như vậy, đến cùng là nịnh nọt hay là thật ý. Đoàn làm phim « Thẩm tướng » quay chụp ngay tại sát vách, cô ta ở Ảnh Thị Thành quay phim, cũng lâu như vậy, còn không có cùng Diệp Phạm chạm qua mặt.

Cô ta biết Diệp Phạm ở chỗ này, nhưng căn bản không có suy nghĩ đi nhìn Diệp Phạm, bởi vì cô ta căn bản đối với Diệp Phạm chẳng thèm ngó tới. Thế nhưng là hôm nay, ý nghĩ này của Nhạc Thược lại cực kì mãnh liệt. Có thể là bị kích thích, cũng có thể là tâm tình muốn phân cao thấp.

Cô ta muốn nhìn một chút, trong mắt người khác người gần như hoàn mỹ vô khuyết Diệp Phạm, thật sự đến cùng là dạng gì. Nhạc Thược cùng trợ lý nói một tiếng: “Các ngươi đi trước, tta có việc chờ chút sẽ rời đi.”

Nhạc Thược tháo trang sức và tẩy trang, cô ta mang theo mũ, ép xuống thấp, hướng đoàn làm phim « Thẩm tướng » đi đến.

Đến bên kia, Nhạc Thược nhìn một chút chung quanh, không có tìm được Diệp Phạm. Diệp Phạm bây giờ ở nơi nào?

Lúc này, nơi xa có đi một người đi tới. Dáng người cô cao gầy, mặc một thân váy dài màu lam nhạt, váy dài ở trên người, phác hoạ ra dáng người tinh tế mỹ lệ. Trang dung của cô mộc mạc, có thể vì trang điểm nhạt, càng thêm lộ ra mặt mày xinh đẹp của cô. Ngoài xinh đẹp, còn mang theo vài phần thanh lãnh.

Ánh mắt Nhạc Thược dừng lại. Người kia là Diệp Phạm. Chỉ như vậy xa xa nhìn qua, cô ta cũng có thể cảm giác được khuôn mặt đẹp chói mắt của Diệp Phạm. Chỉ cần Diệp Phạm đứng ở nơi đó, cô chính là người làm người khác chú ý nhất.

Ý cười trên khóe miệng Nhạc Thược dần dần ngưng kết. Diệp Phạm quá đẹp, so với trên màn ảnh còn dễ nhìn hơn rất nhiều. Nhạc Thược hít sâu một hơi, nhưng mà, Diệp Phạm dáng dấp đẹp thì thế nào, kỹ thuật diễn không tốt, cô ta cũng chỉ có thể trở thành một bình hoa, lấy không được chức quán quân của « Kế hoạch Cự Tinh ».

Diệp Phạm mới xuất đạo không bao lâu, Nhạc Thược vững tin kỹ xảo của mình mạnh hơn gấp trăm lần. Diệp Phạm đi đến bên cạnh đạo diễn, đạo diễn cùng cô nói vài câu, Diệp Phạm nhẹ gật đầu. Cùng Diệp Phạm đối diễn chính là diễn viên kỳ cựu Kỷ Phong.

Cảnh quay bắt đầu.

Tướng quân đứng tại trước mặt Dao Quang, lớn tiếng trách cứ: “Dao Quang, ngươi chẳng qua là một cái công chúa vong quốc, ngươi cho rằng Thẩm Uyên bảo đảm cho ngươi, ngươi liền sẽ bình yên vô sự?”

Tướng quân trợn mắt nhìn, ngữ khí của hắn cực nặng, từng chữ trách cứ, không lưu tình chút nào. Dao Quang nhìn lướt qua tướng quân, thân thể nàng thẳng tắp, ánh mắt cứng cỏi vạn phần. Trên mặt tái nhợt, không có bất kỳ cái gì sợ hãi cùng hốt hoảng.

Dao Quang cười lạnh một tiếng: “Dao Quang lẻ loi một mình, đã sớm không thèm để ý sinh tử.”

Lúc này, Dao Quang đi về phía trước mấy bước, cước bộ của nàng nhẹ như vậy, mỗi một bước lại tựa như giẫm ở trong lòng mọi người.

Dao Quang thẳng tắp đối diện với ánh mắt của tướng quân, mỗi chữ mỗi câu, giống như gió lạnh băng lãnh nhất.

“Ngược lại là tướng quân ngươi, ngươi giết Tề quốc trên dưới mấy mươi ngàn dân. Tướng quân, nửa đêm lúc tỉnh mộng, ngươi có thể an tâm sao?”

“Cắt!” Cảnh quay này kết thúc mỹ mãn.

Diệp Phạm thoát ra khỏi nhân vật, khôi phục lạnh nhạt, giống như người vừa mới lớn tiếng chất vấn Kỷ Phong kia, cũng không phải là cô.

Nhạc Thược nhìn xem, trong lòng khiếp sợ.

Đây chính là diễn viên kỳ cựu Kỷ Phong a, nếu để cho cô ta cùng Kỷ Phong đối diễn, đừng nói có thể biểu hiện tốt, ngay cả lời thoại trách cứ kia đều nói không nên lời.

Nhưng lúc Diệp Phạm cùng Kỷ Phong đối diễn, cô lại có thể không bị áp chế, còn diễn cái nhân vật kia một cách chân thực như vậy. Nhạc Thược không thể không thừa nhận, cô ta vừa rồi thật sự bị Diệp Phạm mang vào thế giới kia, cảm nhận được Dao Quang phẫn nộ cùng châm chọc.

Nhạc Thược híp híp mắt, xem ra Diệp Phạm sẽ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô ta.

Nhưng mặc kệ Diệp Phạm dáng dấp đẹp, diễn xuất tốt, quán quân của « Kế hoạch Cự Tinh » lần này cô ta chắc chắn phải có được, ai cũng không thể từ trong tay cô ta cướp đi.

Một lát sau, cảnh quay tiếp của Diệp Phạm cũng đã xong.

“Cắt!” Đạo diễn hô một tiếng, cảnh này kết thúc. Diệp Phạm đi đến một bên, cô nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về một người ở phía cách đó không xa. Bên kia có một nữ nhân đứng đấy, cô ta mang theo mũ, mũ ép tới rất thấp, che đậy đại bộ phận khuôn mặt.

Vừa rồi tại thời điểm quay phim, Diệp Phạm đã chú ý tới, người kia một mực nhìn chính mình. Mà Diệp Phạm cảm thấy, cái người này giống như có chút quen thuộc, chỉ là cô nhất thời nhớ không ra. Lúc này, một nam nhân đi đến trước mặt người kia, người đàn ông này là nam phụ số ba của đoàn làm phim « Thẩm tướng », anh ta cùng người kia nói chuyện.

Lời nói vụn vặt của bọn họ truyền đến.

“Nhạc Thược, tại sao cô lại ở chỗ này?”

“Mấy cảnh quay hôm nay của tôi đã xong, tùy tiện tới xem một chút.”

“...”

Nhạc Thược.

Diệp Phạm cẩn thận hồi tưởng, rốt cục nhớ lại người này. Cô nhớ kỹ Đới Cận Sơn có cùng cô nói qua, trong danh sách diễn viên đăng ký tham gia tiết mục « Kế hoạch Cự Tinh », Nhạc Thược cũng có tên.

Hoá ra là cô ấy.

Lúc này, Nhạc Thược đã nói xong, ánh mắt của cô ta một lần nữa rơi xuống trên thân Diệp Phạm. Diệp Phạm cũng nhìn qua, cô có thể rõ ràng cảm nhận được địch ý trong mắt Nhạc Thược, Nhạc Thược không che giấu tâm tư của mình chút nào. Diệp Phạm nhíu mày, xem ra tranh tài còn chưa bắt đầu, Nhạc Thược liền đem mình làm đối thủ.

« Kế hoạch Cự Tinh » cạnh tranh phi thường kịch liệt, người người đều muốn đạt được quán quân, trở thành nhân vật nữ chính. Con đường này, chắc chắn sẽ không yên tĩnh. Diệp Phạm không tiếp tục nhìn Nhạc Thược nữa, cô quay người trực tiếp rời đi.

Người khác nghĩ như thế nào, không có quan hệ gì với cô.

Dù sao lần này tiết mục tuyển diễn viên, mọi người đều cần phải dựa vào bản lĩnh của chính mình.

...

Hạ Hàn lái xe đi đại trạch*của Hạ gia.

(*đại trạch: nhà lớn, nhà chính.)

Cha của Hạ Hàn - Hạ Chấn là người cầm quyền của tập đoàn Hạ Thị, công tác của ông bề bộn nhiều việc, thường xuyên không có nhà.

Mà mẹ của Hạ Hàn mất sớm từ khi còn trẻ. Sau khi Hạ Hàn trưởng thành, liền dọn ra ngoài ở, nhưng anh sẽ định kỳ về nhà.

Bóng đêm dần sâu, xe hơi màu đen lái trong đêm tối thâm trầm, chậm rãi tiến vào bên trong đại trạch. Hạ Hàn xuống xe, có người nhận lấy chìa khoá, giúp Hạ Hàn đem xe đỗ vào nhà để xe. Hạ Hàn sải bước đi hướng cửa, cửa phòng mở ra, ánh đèn màu vàng sáng bên trong xuyên thấu qua cửa sổ. Trong đêm tối như mực càng thêm sáng tỏ.

“Thiếu gia trở về.”

Tào quản gia nhìn thấy Hạ Hàn tiến đến, trên mặt mang theo mừng rỡ. Ông ấy gọi người đi thông báo cho Hạ lão thái thái xuống lầu.

“A Hàn.” Hạ lão thái thái rất kinh hỉ, bà bước nhanh đi đến bên người Hạ Hàn, lập tức oán trách hai câu. “Con về nhà, làm sao không cùng bà nội nói một tiếng, bà nội sẽ chuẩn bị thêm vài thứ.”

Khóe miệng Hạ Hàn mang theo ý cười: “Con chỉ là về nhà một chuyến, không cần phiền toái như vậy.”

Hạ lão thái thái lôi kéo Hạ Hàn đến trên ghế sa lon ngồi xuống, bà phân phó quản gia đang ở một bên: “Để dì Vương pha chút trà.”

Hạ lão thái thái giao phó xong, lập tức lại nhìn về phía Hạ Hàn.

“A Hàn, con gần nhất đang làm gì?”

Hạ Hàn giương mắt nhìn về phía Hạ lão thái thái, đáy mắt hiện lên mỉm cười. Anh nghĩ anh hẳn là đoán được Hạ lão thái thái sẽ nói gì sau đó. Nhưng mà, vấn đề này anh đã ứng phó rất nhiều lần rồi, mà lần này anh cũng không cần tránh đi cái đề tài này.

“Con đang quay một bộ phim, không có nhận công việc nào khác.” Giống như ngày thường, Hạ Hàn bình tĩnh mở miệng.

Hạ lão thái thái nghe xong, tâm tình rất không tệ nói: “Như vậy rất tốt, làm việc tuyệt đối đừng để mình quá mệt mỏi.” Một giây sau, ánh mắt của bà đi lòng vòng, lại tiếp tục nói bóng nói gió hỏi.

“Vậy con gần nhất hẳn là rất có thời gian a?”

Hạ Hàn nhìn ra tâm tư nhỏ của bà, thân thể của anh lùi ra sau dựa vào ghế. Anh ừ một tiếng, chờ lấy vấn đề của Hạ lão thái thái.

Hạ lão thái thái: “Cháu trai của bạn ta phần lớn đã có bạn gái.”

“Vậy con...” Hạ lão thái thái còn chưa nói xong, dì Vương đã pha xong trà, đặt ở trước mặt Hạ Hàn. Lời của lão thái thái bị đánh gãy, bà dừng lại một chút. Hạ Hàn không nhanh không chậm cầm lấy chén trà, hơi nóng làm khuôn mặt của anh mơ hồ.

Hạ lão thái thái tiếp tục lời nói mới rồi của mình: “Vậy con có tính toán gì a?”

Hạ Hàn ra vẻ không biết: “Dự định về phương diện kia?”

Hạ lão thái thái gấp gáp, bà cũng không quanh co lòng vòng, dứt khoát nói thẳng. Bằng không thì dựa theo tính tình của cháu trai bà, vòng vo đến hừng đông đều hỏi không ra.

“A Hàn.”

Hạ lão thái thái thấm thía mở miệng: “Con biết bà nội tuổi đã cao, cũng muốn nhìn con thành gia lập nghiệp.”

“Bà nội biết rõ các con những người tuổi trẻ không vội việc này, nhưng đã nhiều năm như vậy, con liền một cô bạn gái đều không mang về nhà qua.”

Cho dù Hạ Hàn thân ở giới giải trí, nhưng anh từ trước đến nay giữ mình trong sạch, không dính dáng tới tai tiếng gì. Cũng khó trách Hạ lão thái thái gấp, bà cũng không phải là giữ quan niệm xưa cũ, chỉ là muốn có người có thể cùng Hạ Hàn chiếu cố lẫn nhau. Hạ Hàn tự lập sớm, một người sinh hoạt cũng không dễ dàng gì.

Hạ lão thái thái: “Con có muốn hay không suy nghĩ một chút phương diện này?”

Sau khi nói xong, Hạ lão thái thái nghĩ, bà có phải lại phải nhắc nhở cháu trai mình thêm mấy lần nữa. Không nghĩ tới Hạ Hàn không giống như bình thường trầm mặc, anh đột nhiên lên tiếng.

“Có thể.”

Thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn vang lên trong phòng. Hạ lão thái thái còn không có kịp phản ứng, bà vẫn đang khuyên.

“Một mình con ở rất vất vả, bà nội muốn...”

“Cái gì, có thể?” Hạ lão thái thái bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin.

Thần sắc trên mặt Hạ Hàn nhu hòa không ít, anh cười cười, lặp lại một lần lời nói vừa rồi.

“Con nói có thể suy tính một chút.”

Hạ lão thái thái bất chấp những thứ khác, bà tranh thủ thời gian hỏi thăm: “Con có phải hay không là có người mình yêu mến rồi?” Càng làm bà giật mình hơn chính là, Hạ Hàn thế mà không có phủ nhận.

Anh nhẹ gật đầu: “Hiện tại con đang theo đuổi cô ấy.”

Hạ Hàn lại bổ sung một câu, ngữ khí của anh rất chân thành tha thiết: “Mà cô ấy là người rất tốt.”

Hạ lão thái thái trong lòng đại hỉ, cháu của bà cư nhiên động lòng rồi. Bất quá, bà nghĩ lại, Hạ Hàn không yêu đương bao giờ, làm sao theo đuổi con gái nhà người ta?

Bà xoắn xuýt một hồi: “Vậy có cần bà nội dạy con hay không a?”

Khóe miệng Hạ Hàn hiện ra cười khổ, cự tuyệt nhiệt tình của Hạ lão thái thái.

“Người đừng lo lắng, đến lúc đó con sẽ đem cô ấy đến cho người nhìn.”

Ngày thứ hai, Hạ lão thái thái liền đem lời này tiết lộ cho Trình Bình. Mẹ của Hạ Hàn mất sớm, anh lại cùng Trình Bình quan hệ rất thân. Hạ lão thái thái vốn chính là nhàn rỗi, liền rất quan tâm việc này. Bà sợ Hạ Hàn xử lý không tốt, không nói hai lời rồi cùng Trình Bình đề cập chuyện này.

Trình Bình đối với việc của Hạ Hàn cũng rất để tâm. Trình Bình gọi một cú điện thoại liền đem Hạ Hàn gọi về trong nhà của bà.

“Chuyện khi nào?” Trình Bình lúc đầu muốn đem Diệp Phạm giới thiệu cho Hạ Hàn, không nghĩ tới Diệp Phạm đã có con. Trình Bình liền thu hồi tâm tư. Hiện tại, Hạ Hàn đột nhiên im lìm không một tiếng liền đã đang theo đuổi người ta. Nhưng Hạ Hàn một chút cũng không lộ ra tin tức về cô gái kia.

Hạ Hàn biết việc này khẳng định không gạt được, nhưng anh cũng không nghĩ giấu diếm.

“Mấy tháng trước.”

Trình Bình nghĩ thầm, đây không phải thời điểm quay chụp « Ẩn nấp Bến Thượng Hải » sao? Vẫn là đoạn thời gian Hạ Hàn hợp tác với Diệp Phạm kia. Nhưng, bà cảm thấy người mà Hạ Hàn nói tới không thể nào là Diệp Phạm, nó ngay cả việc Đô Đô là con trai của Diệp Phạm đều không biết. Huống chi, hai người bình thường căn bản không có tiếp xúc gì

Trình Bình không có hỏi, việc của Hạ Hàn, bà tin tưởng Hạ Hàn sẽ tự xử lý tốt. Lúc này, cửa phòng mở, Đô Đô từ trong gian phòng đi ra.

“Bà bà.” Đô Đô nãi thanh nãi khí kêu một tiếng.

Vừa rồi Đô Đô ở trong phòng cùng Nghiêm Tiểu Tiểu chơi, bé giống như nghe được thanh âm thúc thúc. Thế là, bé liền từ bên trong phòng trong chạy ra. Không nghĩ tới, thúc thúc thật sự tới rồi.

Đô Đô cộc cộc cộc chạy tới: “Thúc thúc.”

Đô Đô nhãn tình sáng lên, Thúc thúc có thể đem bé nâng cao cao rốt cuộc đã đến. Đô Đô ghé vào trên đùi Hạ Hàn, ngửa đầu nhìn anh.

Ánh mắt của bé tựa như là hai khối hắc bảo thạch phát ra ánh sáng, tinh khiết, không có trộn lẫn một tia tạp chất.

Hạ Hàn cúi đầu nhìn Đô Đô. Anh đối diện với con mắt của Đô Đô, ánh mắt hai người ngang hàng. Ánh mắt Hạ Hàn chớp chớp, anh xích lại gần mấy phần, nhìn chằm chằm vào mắt Đô Đô. Đô Đô nghiêng đầu, bé phát hiện thúc thúc làm sao luôn nhìn bé.

Nãi âm nhỏ nghi hoặc vang lên: “Thúc thúc?”

Hạ Hàn nhìn mặt Đô Đô có chút xuất thần*, đôi mắt này tựa hồ giống như đã từng quen biết.

*xuât thần: mất tập trung, ngơ ngẩn.

Trong lòng Hạ Hàn đột nhiên tuôn ra một cái ý nghĩ không thể nào. Lúc này, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt của Diệp Phạm, cặp mắt kiên nghị lại dị thường sạch sẽ của cô.

Diệp Phạm, Diệp Đạc. Hai cái tên này thật là trùng hợp sao? Hạ Hàn mắt sắc ngưng lại, anh đột nhiên lên tiếng, mở miệng hỏi một câu. Thanh âm của anh ôn nhu mềm mại.

“Đô Đô, mẹ của con tên là gì?”

Đô Đô không có phát giác được cảm xúc biến hoá của Hạ Hàn, bé gãi đầu một cái, con mắt tròn căng nhìn chằm chằm Hạ Hàn.

Thanh âm của đứa bé ba tuổi mềm nhu nhu.

“Mẹ của Đô Đô gọi là Diệp Phạm a.”

~~~

Tác giả có lời muốn nói: Diệp Phạm: Ta hôm qua vừa cự tuyệt Hạ Hàn, con trai con hôm nay liền đem ta bại lộ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.