Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang

Chương 69: Chương 69: Thiên phú (1)




Đột nhiên, nam nhân có khí chất nho nhã trước mặt Lâm Văn mỉm cười, hỏi y.

“Ta cũng gọi ngươi là A Văn như Lữ sư huynh đi, A Văn là người rất có chí hướng, nhưng mà ngươi không sợ thế giới bên ngoài rất nguy hiểm sao?”

Dù sao Lâm Văn cũng mang trái tim của một người trưởng thành trong người, không ra vẻ khờ dại hay ngây thơ, mà trả lời một cách nghiêm túc.

“Ta sợ, nhưng sợ không có nghĩa là sẽ không đi, bởi vì dù có ở lại Khúc Điền thôn đi chăng nữa, thì khi yêu thú tập kích cũng sẽ gặp nguy hiểm thôi, cho dù có ở lại cũng chưa chắc sống lâu đến trăm tuổi, ta thấy trong sách có nói, yêu thú chính là tai họa và rắc rối nghiêm trọng của từng địa phương, không chỉ sơn thôn, cho dù là một tòa thành trì cũng có thể bị chúng hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho nên dù có ẩn nấp trong hầm trú ẩn dưới mặt đất cũng chưa chắc đã có thể được bình an vô sự.”

Với cả, đây là thế giới mà yêu thú và nhân loại cùng tồn tại, cho nên nhất định sẽ không có nơi nào là thái bình, chỉ khi khiến cho thực lực của bản thân mạnh lên, mới có thể nói đến chuyện sinh tồn.

Hơn nữa, vị Hàm đại nhân này vậy mà gọi Lữ dược sư là sư huynh, Lâm Văn kinh ngạc mở to mắt nhìn dược sư, phát hiện vẻ mặt của hắn rất bình thản, dường như đã sớm quen với cách xưng hô này rồi, chẳng lẽ, Lữ dược sư không phải là một vị dược sư bình thường, mà là Linh Dược sư thậm chí còn cao hơn?

Ngày hôm qua, lúc ở trong nhà của trưởng thôn, y thấy hai người chẳng có biểu hiện gì là nhìn như có quen biết cả.

Hàm đại nhân trong miệng Lâm Văn, chính là cái vị mà khi còn ở trên Ô Sơn trấn đã cảm thấy rất hứng thú với Lâm Văn, Hàm Mặc.

Còn vị Chương đại nhân khác chính là đồng bạn của hắn, Chương Uyên.

Hàm Mặc cực kỳ thích thú với cách trả lời của y, liền quay ra chọc ghẹo Lữ dược sư.

“Sư huynh, bên cạnh huynh có một người thú vị như vậy, sao không sớm nhận làm đồ đệ mà dạy đi?”

Lữ dược sư phất phất ống tay áo, bất đắc dĩ nói: “Ta khó lắm mới có được mấy ngày an ổn, các người cũng đã đến đây rồi, vậy bây giờ ta dạy cái gì giờ? Ta dạy hắn ngược lại sẽ làm chậm trễ hắn, thôi thì đệ dạy đi?”

Không biết là hắn gặp lại hai người này, có phải là nhờ phúc của Lâm Văn hay không, nếu Lâm Văn không khiến cho Hàm Mặc chú ý mà đi điều tra thân phận của y, Hàm Mặc sẽ không mượn cơ hội mà vào Khúc Điền thôn, càng đừng nói đến chuyện sẽ gặp được người quen ở đây.

Đối với những gì mà Lữ dược sư nói, Lâm Văn càng thêm khó hiểu, Lữ dược sư nhìn thấy ánh mắt của Lâm Văn, vừa kéo y đến ngồi xuống bên cạnh vừa giải thích.

“Ta từng bị thương, không thể tu luyện được nữa, cho nên hiện ta chỉ là một phàm nhân bình thường, cũng chỉ có thể sống qua ngày trong thôn nhỏ này mà thôi, nếu A Văn thật sự muốn rời khỏi Khúc Điền thôn, vậy thì để Hàm Mặc kiểm tra đo lường giúp ngươi một chút xem bản thân có thể trở thành một Linh Sư không.”

Lâm Văn không ngờ Lữ dược sư lại có lai lịch như vậy, nhưng nhìn thần sắc bình thản cùng vẻ mặt không có chút thương cảm nào của Lữ dược sư, y cũng không biết phải nói gì.

Nếu thử đổi chỗ cho nhau, dù Lâm Văn đã là người sống qua một đời nhưng chưa chắc đã có thể nhìn mọi thứ cởi mở như Lữ dược sư.

“Lữ dược sư, Võ Giả thì kiểm tra đo lường căn cốt, vậy Linh Sư phải lấy tiêu chuẩn gì để kiểm tra đo lường đánh giá?”

Lâm Văn không phải không hiếu kỳ, phải biết rằng, các thế giới khác sẽ sử dụng linh căn để phán đoán tư chất của người tu luyện, mà y lại chính là ngũ hệ linh căn kém cỏi nhất, nghe nói, loại tư chất này có tốc độ tu luyện chậm nhất, cũng rất khó thăng cấp.

Mặc dù Lâm Văn mới bắt đầu luyện thôi, nhưng cũng nhận ra tu luyện hoàn toàn không dễ.

Không nói đến tư chất của ngũ hệ linh căn như thế nào, linh khí của Khúc Điền thôn vốn dĩ đã không được sung tóc, hơn nữa còn dùng loại phương pháp thô bạo như vậy để nuôi linh điền, cho nên linh khí càng thêm khô kiệt.

Nếu không mượn nhờ ngoại lực để tu luyện, thì cả đời cũng đừng mơ có thể tu luyện được.

May mà bây giờ y có Vạn Thông Bảo, Lâm Văn có thể đem giá trị cống hiến có được từ giao dịch đổi thành tinh thạch, rồi dựa vào việc hấp thu linh khí trong linh thạch để tu luyện.

“Dựa vào là hồn lực để phán định.” Lữ dược sư nhẹ nhàng cười, giải thích cho Lâm Văn.

Khoảng thời gian này, sau một hồi quan sát, hắn cho rằng Lâm Văn có thiên phú để trở thành một Linh Sư, hồn lực của y có lẽ mạnh hơn người bình thường, mặc dù hiện tại hắn chỉ là một phế nhân, nhưng nhãn lực của hắn vẫn còn.

“Hồn lực?” Lâm Văn không ngờ đáp án chính là cái này.

Y cũng muốn tìm đáp án mà mình cần từ trong sách, nhưng trong sách chỉ nói đến sự tồn tại của Linh Sư, chứ không đề cập đến chuyện họ tu luyện như thế nào.

Hơn nữa, dường như sức chiến đấu của một Linh Sư khá yếu, cho nên ngay cả hai vị dược sư Phùng Lý kia khi đi ra ngoài, thì lúc nào bên cạnh cũng phải có hộ vệ đi theo bảo hộ.

“Không sai, là hồn lực.” Hàm Mặc giải thích rõ hơn cho Lâm Văn, “Hồn lực càng thuần tịnh thì hồn lực sẽ càng mạnh, thiên phú Linh Sư cũng sẽ mạnh hơn, vừa lúc, lúc này ta có mang theo Hồn Lực Bàn để kiểm tra hồn lực, có muốn thử một chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.