Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 27: Chương 27: Chiến Đấu




CHƯƠNG 27. CHIẾN ĐẤU

Cự vĩ thú không giống tiểu nhĩ thú, nó to tương đương với bốn năm thú nhân gộp lại, mà còn có cái đuôi bự sắc bén, lực sát thương rất lớn, thường thường cần nhiều thú nhân khỏe mạnh hợp tác mới bắt được. Nếu là thú nhân tàn phế, vậy càng cần dụng tâm tính toán, mà không giống như thú nhân bình thường đùng đùng xông lên cắn xé.

Dựa theo lời dặn dò của Bách Nhĩ, bốn người chia làm ba hướng tới gần con cự vĩ thú kia. Tốc độ của Nặc là nhanh nhất, nên phụ trách dụ địch, nhiễu loạn tầm mắt của cự vĩ thú, Duẫn cùng thú nhân Tu, bị điếc một bên kia thì đánh lén từ mặt sau, giữ nhiệm vụ công kích vào cái đuôi của nó, còn thú nhân Quả thiếu cánh tay kia, vì mất chi trước, để hình thú không tiện, nên trực tiếp hóa thành hình người, cầm gai thú Bách Nhĩ cho hắn, phụ trợ ba người kia, mỗi khi ai gặp nguy hiểm, hắn sẽ nhào tới giải cứu.

Đuôi của cự vĩ thú rất lợi hại, hồi trước thú nhân gặp phải nó, đều đồng loạt ra tay, cự vĩ thú rất phòng bị, đuôi nó quất qua quất lại nên không ai dám tiếp cận, cuối cùng muốn bắt giết cũng phải hao phí rất nhiều công sức, về phần bị đuôi nó quật trúng làm cho bị thương thì là chuyện rất thường tình rồi. Mà mấy người Duẫn lần này, bởi vì có trận pháp thứ thứ ẩn nấp, lại có Nặc ở trước dụ địch, cộng thêm bọn họ cố thu bớt hơi thở, nên cự vĩ thú cứ tưởng chỉ có một con sói què, nó đang hưng phấn vì thức ăn dâng tới miệng, thì cái đuôi to đằng sau lơ là bị hai con mãnh phú cắn phập vào. Cự vĩ thú vừa đau lại vừa giận, nó vừa dùng sức vùng vẫy cái đuôi, muốn hất cái thứ trên đó ra, vừa muốn quay đầu cắn lại, nhưng nó lại bị Quả từ mặt khác chui ra, dùng gai thú đâm mạnh vào cổ, vì thế lực chú ý lại bị dẫn dắt đi. Duẫn biết mình nhìn không thấy, bởi vậy cắn một nhát lên liền dùng tứ chi bấu chặt vào cái đuôi to bằng cơ thể hắn, răng nanh cắm sâu vào, cự vĩ thú vẫy thế nào cũng không dứt ra được. Tu bị quăng ra sau, lại từ hướng khác nhào tới, mỗi lần bị hất ra, liền sẽ kéo một miếng huyết nhục của nó. Cự vĩ thú đau đớn vô cùng, mỗi khi muốn quay lại đối phó với hai người phía sau, thì luôn bị khiêu khích phía trước, thấy không gây được tổn thương thực chất cho nó, Nặc liền lộ ra răng nanh sắc nhọn, cắn từng nhát vào cổ nó, làm cho nó đầu đuôi đều đau đớn. Mà người dùng một kích cuối cùng khiến cự vĩ thú ngã xuống, không phải là ba người họ, mà là Quả thừa dịp nhảy lên lưng nó, dùng gai thú đâm vào mắt nó. Gai thú dài cỡ bốn năm mét, cộng thêm lực của thú nhân, đủ để đâm từ mắt nó vào thẳng trong não. Trong phút chốc cự vĩ thú ngã rầm xuống, vô luận là thú nhân ở trong trận hay ngoài trận đều ngỡ ngàng, không thể ngờ rằng nhanh như vậy đã kết thúc. Mãi tới khi cái đuôi của cự vĩ thú đập rầm xuống mặt đất, ba người còn lại mới phát hiện Duẫn bị đè ở dưới, thật vật vả nhấc đuôi cự vĩ thú ra, lại thấy bên kia cái đuôi của nó đã bị cắn tới nhìn thấy xương trắng phếu, khó trách về sau nó càng lảo đảo. Ngoài miệng Duẫn dính đầy huyết nhục, bụng trướng lên, hóa ra lúc nãy bám trên đuôi nó, hắn vừa cắn vừa ăn, lúc nãy thiếu chút nữa bị đè tới nôn ra. Ba người kia cười ha hả, vừa cười bộ dạng của Duẫn, vừa vì hợp lực giết chết cự vĩ thú mà vui vẻ.

“Ta không ăn, chẳng lẽ muốn vừa cắn vừa nhổ ra à?” Duẫn bị cười đến mặt hơi đỏ lên, sau đó ợ một cái, rất hợp lý biện giải cho mình.

“Đúng đó, xem Tu lãng phí chưa kìa.” Quả cười hì hì, nhặt mấy miếng thịt bị Tu cắn xé rơi xuống đất, cũng không định bỏ đi.

Bách Nhĩ tự vào trận đưa bốn người đi ra. Các thú nhân, lão nhân, á thú, còn có tiểu thú nhân thấy toàn bộ quá trình lập tức xông ra như nghênh đón anh hùng, vẻ mặt nhiệt tình, tiếng cười khoan khoái, mà sau khi họ bị tàn phế đã không còn nghe thấy nữa. Thời điểm này, trong lòng mỗi người đều dâng lên hy vọng đối với tương lai.

Quả trả gai thú lại cho Bách Nhĩ, trải qua trận chiến này, hắn cũng biết ngoại trừ nanh vuốt của mình, còn có thể dựa vào vật khác để giết chết dã thú, bởi vậy trong lòng âm thầm quyết định về sau phải thu thập một vài gai thú như thế. Các thú nhân còn lại đều lần lượt chờ đợi nhìn về phía Bách Nhĩ, gương mặt hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử. Nhưng Bách Nhĩ không vội vàng, giữ lại Quả mang về mấy miếng thịt nát, sau đó phân phó lão thú nhân kéo xác cự vĩ thú vào trong sơn động xử lý, lúc này mới nhìn về phía mọi người.

“Ngoại trừ bốn người mới về, cùng với Mạc, những người khác ai đồng ý theo ta đi giết đa túc thú?” Một câu kinh người của y. Bốn người Duẫn mới đánh xong, đương nhiên không cần nói, về phần Mạc, chẳng qua là tới hỗ trợ, càng không có lý do để hắn mạo hiểm vì mọi người. Lời này vừa nói ra, không khí vốn đang ầm ĩ nhất thời yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều biết đa túc thú lợi hại cỡ nào, ngay cả thú nhân khỏe mạnh còn không đối phó được, huống chi bọn họ. Đương nhiên, điều khiến bọn họ khiếp sợ không phải chỉ có cái này, mà là Bách Nhĩ cũng muốn đi.

“Bách Nhĩ, chúng ta từ bỏ đa túc thú đi, dù sao nó cũng không vào được.” Duẫn mở miệng khuyên bảo. Bách Nhĩ lắc đầu, phủ nhận lời nói của hắn “Hiện tại trận pháp này còn rất đơn giản, không vây nó được bao lâu đâu, nếu không thừa dịp giải quyết nó, đợi nó xông vào, sẽ không có ai sống nổi. Huống chi, trận pháp này ta còn chưa hoàn toàn bố trí tốt, nó vào trong sẽ bất lợi cho chúng ta.”

“Vậy ngươi đừng đi, ta cùng Nặc đi là được rồi.” Duẫn không cần nghĩ ngợi, nói.

“Không cần.” Mặc dù Bách Nhĩ có chút cảm động, nhưng lại quả quyết từ chối. Người khác nghĩ sao y không cần biết, nhưng y không cho phép mình rúc sau lưng người ta. Huống chi y vừa muốn cổ vũ cho những thú nhân thân thể không trọn vẹn này đi đối mặt với dã thú, y sẽ không viện lý do mà ném nguy hiểm nhất cho người khác.

“Ta theo ngươi.” Người đầu tiên lên tiếng là Mạc. Hắn ở độ tuổi nghé con mới sinh không sợ cọp, thấy ngay cả á thú còn dám đi khiêu chiến đa túc thú, tâm tình sục sôi, liền kích động nhảy ra.

“Không phải chuyện của ngươi. Chờ xử lý xong chỗ dã thú còn lại, ngươi liền cút về bộ lạc cho ta.” Có lẽ xem hắn là đồ đệ, nên Bách Nhĩ nói chuyện với hắn chẳng có chút khách khí nào.

Hai ngày này cũng hiểu tính cách của Bách Nhĩ nói một là một, hai là hai, mặc dù Mạc có chút oan ức cùng không cam tâm, nhưng cũng không dám tiếp tục dây dưa.

“Ta… Ta muốn đi.” Đúng lúc này, tiểu thú nhân chỉ lớn hơn Mục một ít rụt rè đứng ra, trong mắt có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là mong mỏi.

Nhìn thấy nó, trên mặt Bách Nhĩ nở ra nụ cười, tuy trên mặt có vết sẹo nên trông hơi dữ tợn, nhưng nhìn hai ba ngày, mọi người đều quen.

“Ngươi tên gì?”

“Cổ… Bách Nhĩ, ta tên là Cổ.” Tiểu thú nhân mới đầu còn hơi sợ sệt, sau khi thấy ánh mắt cổ vũ của Bách Nhĩ, nó ưỡn thẳng ***g ngực nhỏ, lớn tiếng nói ra tên mình.

“Được, ngươi đi cùng ta.” Bách Nhĩ gật đầu, ý bảo nó tới bên cạnh mình.

“Ta đi.”

“Ta đi.”

“Còn có ta nữa.”

Có lẽ bị Cổ kích thích, các thú nhân còn lại sau một trận xôn xao, liền nhao nhao lên báo danh.

Bách Nhĩ đảo mắt qua, phát hiện không có một ai lùi bước, trong lòng y không khỏi cảm khái, và càng hiểu thêm về sự dũng cảm của các thú nhân. Đương nhiên, y không có khả năng lấy hết, ngoại trừ Cổ, thì chọn thêm hai thú nhân khác, một người là Bố, sư tử đen chỉ còn một con mắt, người còn lại là Hạ, một con gấu xám, tuy tứ chi đều đầy đủ, nhưng chỉ còn có nửa người là có thể dùng sức.

Giữ ba người này bên người, còn lại Bách Nhĩ chia làm hai nhóm, một nhóm do Mạc dẫn đầu, một nhóm do thú nhân Tháp mất nửa cánh tay dẫn đầu, để cho họ mang theo mấy miếng thịt nát tản ra mùi máu tươi nồng đậm tiếp cận hai con đại đỗ thú. Tận mắt thấy họ dùng thịt tươi thành công dẫn dắt hai con đại đỗ thú đi theo hai hướng khác nhau, Bách Nhĩ thả lỏng, chuyển qua ba người đứng bên cạnh mình.

“Tới chúng ta.” Y mỉm cười, nhìn thấy ba người đều lộ ra khẩn trương, y dừng lại, rồi nói “Chúng ta không thể thua bọn họ.”

Có lẽ là bị thái độ bình tĩnh thong dong của y cảm hóa, thần kinh vốn buộc chặt của ba người không khỏi thả lỏng đi, bất giác cùng y mỉm cười, Bố đột nhiên hét lớn một tiếng “Sẽ không, chúng ta sẽ không thua bất cứ kẻ nào.” Hắn vừa quát lên, hai người khác cũng không khỏi dâng trào nhiệt huyết, cùng rống to lên “Chúng ta sẽ không thua!” Tiếng hô rung trời, không chỉ dẫn tới các lão thú nhân cùng á thú đang bận rộn trong sơn động hiếu kỳ nhìn ra, cùng với ánh mắt tán thưởng của các thú nhân đang nghỉ ngơi, còn làm cho đại đỗ thú đang đánh nhau với thú nhân hoảng sợ, quên tránh né, liền bị móng vuốt của một thú nhân chọc thủng bụng.

“Được.” Bách Nhĩ hô lớn, ý cười trên mặt càng tăng thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.