Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 47: Chương 47: Gãy Chân Và Bị Thương




CHƯƠNG 47. GÃY CHÂN VÀ BỊ THƯƠNG

“Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Trầm ngâm một lát, Bách Nhĩ hỏi. Tuy y không có khả năng lưu lại con cháu, thế nhưng trước tiên có thể ngăn chặn phiền toái thì vẫn nên ngăn chặn.

“Ta có thể thề với thần thú.” Đối với sự hoài nghi của y, Đồ ngược lại không hề nổi giận, dù sao cũng không phải việc nhỏ, nếu dễ dàng đáp ứng, vậy mới là kẻ ngốc.

Bách Nhĩ không nói gì.

Đồ sửng sốt một lát, mới phản ứng lại, lại bồi thêm một câu “Những người đi theo ta đều sẽ thề với thần thú.”

Thần thú có trói buộc tuyệt đối với thú nhân, bởi vậy Bách Nhĩ nhìn ra thành ý của đối phương, suy tư một lát, y nói “Câu hỏi cuối cùng, nếu tộc trưởng cùng tộc vu gây trở ngại cho chúng ta, ngươi sẽ làm sao?” Y cũng không quên đối phương còn đang thương nhớ Na Nông, nhi tử của tộc trưởng đâu.

Trong mắt Đồ chợt lóe một tia kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Bách Nhĩ lại đoán được tâm tư của tộc trưởng, thế nhưng vấn đề này hắn đã suy xét qua, bởi vậy trả lời rất nhanh.

“Chúng ta sẽ không động thủ với người trong bộ lạc, nhưng cũng không giúp họ đối phó với các ngươi.”

Chính là không giúp bên nào cả. Đáp án này Bách Nhĩ tỏ vẻ có thể nhận, nếu đối phương không chút do dự nói đứng về phía y, y ngược lại phải nghĩ cho kỹ.

Sự tình cứ như vậy quyết định, hai bên đều tự lập lời thề, quan hệ của các thú nhân cũng hòa hợp hơn rất nhiều, không phân biệt rõ ràng như lúc trước nữa. Đối với Bách Nhĩ mà nói, đây xem như là thu hoạch ngoài ý muốn đi.

Ba ngày liên tiếp, trong rừng ngoại trừ dã thú nhiều hơn bình thường, cũng không gặp quá nhiều phiền phức, nhưng vào ngày thứ tư, bọn họ lại bị một đợt thú triều quy mô trung bình tấn công. Chờ đoàn người vất vả xông ra vòng vây của dã thú, tìm được một sơn động giữa sườn núi để tạm lánh, vết thương đã chồng chất, không ai không bị thương cả.

Trên đùi Bách Nhĩ bị xé một miếng thịt, lưng bị móng thú vạch một vết lớn, thể lực cũng đã đến cực hạn, thế nhưng y không buông lỏng, mà trước hết an bài thú nhân bị thương khá nhẹ thay phiên trông coi cửa động, để ngừa dã thú đuổi theo, sau đó mới xem xét nhân số, cùng với tình hình thương tích của mọi người.

Vừa xoay người, chỉ thấy một thú nhân đang cúi đầu định cắn cái chân bị thương của mình, y vội vàng quát lên, bảo ngưng lại “Không được cắn.” Y rất ít khi lớn tiếng, hiện tại vì mỏi mệt và mất máu mà giọng nói hơi khàn đi, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Mà thú nhân bị thương ở chân kia lại hơi mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện Bách Nhĩ khập khiễng đi về phía mình, hiển nhiên câu nói đó là nhằm vào y, vì thế y giải thích “Chân của ta bị gãy, không đoạn đi sẽ rất phiền toái.” Nói xong, trong mắt y chợt lóe một tia buồn bã, tuy từng thú nhân vào thời điểm bắt đầu kiếp sống săn thú đều chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị tàn phế, thế nhưng khi chuyện thật sự phát sinh trên bản thân mình, vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Bách Nhĩ đã đi tới bên cạnh y, nhưng không đáp lại. Bởi vì vết thương trên đùi, y không thể ngồi xổm, nên chỉ có thể ngồi bệt xuống đất, cẩn thận kiểm tra vết thương ở chân của thú nhân, phát hiện chỉ là xương bị cắn gãy, đoạn gãy trắng như tuyết đâm qua máu thịt, lòi ra ngoài, thế nhưng gân cơ cùng mạch máu bị tổn thương không lớn, nếu nối tốt, cái chân này hoàn toàn có thể giữ lại được.

“Tìm mấy cây gỗ thẳng tới đây cho ta, phải thẳng đấy.” Bách Nhĩ nói với thú nhân gần mình nhất, khoa tay múa chân mô tả chiều dài “Xé thêm hai dây da thú nữa.” Y cũng không quan tâm đối phương làm sao tìm ra gỗ trong sơn động.

“Bách Nhĩ, chân của ta…” Thú nhân bị thương vốn cảm thấy mờ mịt mặc cho Bách Nhĩ bài bố, hiện tại mới hơi phản ứng lại, không khỏi vừa có chút khẩn trương, vừa có chút chờ mong, hỏi.

“Có thể…” Bách Nhĩ thấp giọng đáp, cũng không cam đoan. Nhiều năm trên chiến trường, đối với một ít ngoại thương đơn giản, thông thường y đều có thể thuần thục xử lý, nối xương là một trong số đó. Trải qua mấy tháng ở chung, y không giống trước đây mà hoàn toàn không biết gì về thân thể thú nhân nơi này, y biết năng lực khôi phục của họ tốt hơn người kiếp trước rất nhiều, nên gãy xương cũng có thể nối lại được.

Chẳng qua bao lâu, hai cây gậy gỗ còn to hơn nắm tay của thú nhân được đưa tới tay Bách Nhĩ, Bách Nhĩ nhìn một lát, lấy một con dao đá từ trong túi da thú ra “Bổ nó ra thành hai.” Cổ họng y khô khốc, trước mắt tối sầm, y biết là do mình mất máu quá nhiều, đã không còn sức lực để lãng phí nữa, nên chuyện đơn giản như vậy y cũng không thể không phân phó người khác làm.

Là một tướng lĩnh, khó chịu nhất không phải nhìn thấy thủ hạ của mình chết trận, mà là nhìn thấy họ thương tàn, vừa không thể tiếp tục ra chiến trường, vừa không thể dựa vào sức lực của mình làm ruộng nuôi gia đình. Mà tiền trợ cấp triều đình ban xuống qua tầng tầng lớp lớp bóc lột, chân chính có thể đến tay bọn họ dường như không còn lại bao nhiêu, binh sĩ như vậy cuối cùng phần lớn đều rơi vào thất vọng, khốn cùng, kết cục sống không bằng chết. Khi y còn giữ chức vụ, tuy đã cố gắng thay đổi tình trạng này, nhưng chung quy bệnh trầm trọng khó chữa, ngoại trừ che chở binh sĩ của chính mình, với các binh tướng khác, y chỉ có thể than một tiếng, không biết làm sao.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao chính y cũng bị thương nặng lại vẫn kiên trì muốn giúp thú nhân trước mắt này nối xương lại. Mỗi khi nghĩ đến cái đêm tiểu nhĩ thú tấn công bộ lạc, tình cảnh có thú nhân tự đoạn chân của chính mình, tuy biết rõ khi đó có tộc vu, y có lao ra cũng không làm được cái gì, ngược lại sẽ gây ra mầm tai vạ, thế nhưng y vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhất là thú nhân đó về sau trở thành đồng bạn của y. Y vẫn nghĩ, có lẽ những thú nhân kia vốn không trở thành tàn phế.

Bổ khúc gỗ xong, Bách Nhĩ liền chậm chạp sờ soạng, nắn xương thú nhân về đúng chỗ, lại cẩn thận sờ lại lần nữa, xác định không lầm, mới ép hai thanh nẹp vào, cột lại. Bởi vì quá trình này cần lực ép mạnh, chờ sau khi xong việc, trên trán y đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trước mắt trở nên mơ hồ, dường như không còn nhìn rõ nữa.

“Đừng dùng cái chân này đi lại, chăm sóc mấy tháng sẽ tốt thôi.” Cuối cùng không quên dặn dò, dù cho đến lúc này, ngữ khí của y vẫn không nhanh không chậm như cũ, nếu như không phải vừa nói xong đã ngã rập xuống, có lẽ người ngoài còn tưởng y vẫn khỏe lắm.

“Bách Nhĩ sao vậy?” Các thú nhân có thể di chuyển vây lại, trải qua mấy ngày ở chung, cộng thêm vừa rồi biểu hiện xuất sắc của Bách Nhĩ khi phá vây, bọn họ hoàn toàn xem y trở thành bằng hữu có thể kề vai chiến đấu.

“Không sao, còn thở.” Tiếp được Bách Nhĩ là Đồ, hóa ra từ lúc Bách Nhĩ bắt đầu nối xương, hắn vẫn ở bên cạnh nhìn. Hắn cùng Tát bởi vì mở đường, bị thương cũng không nhẹ, thế nhưng còn không đến nỗi tàn phế, dưỡng vài ngày là khỏe lại. Nghe thấy Bách Nhĩ nói có khả năng nối lại xương đùi cho Kỳ, hắn không ngồi yên được, cố gắng kéo thân thể thương tích đứng sau y, vừa chờ mong vừa thấp thỏm, muốn nhìn xem y sẽ làm như thế nào. Cũng như các thú nhân khác ở đây, hắn cũng có dự cảm, nếu Bách Nhĩ có thể nối lại chân gãy thì đối với thú nhân bọn họ có ý nghĩa gì.

Nhưng mà, khi hắn vừa nói xong câu đó, sắc mặt liền thay đổi, rõ ràng đến lúc này mới phát hiện vết thương trên người Bách Nhĩ cũng không kém gì bọn họ.

Đối với việc xử lý miệng vết thương, các thú nhân đều không có kinh nghiệm gì, chỉ là dùng lưỡi liếm láp để cầm máu, sau đó đợi nó tự lành, nếu ở bộ lạc, tộc vu sẽ cho họ uống thuốc không biết có tác dụng gì không, liền xem như xong chuyện. Thế nhưng á thú khác với thú nhân, á thú có thể chất yếu kém, cũng không có năng lực khôi phục mạnh mẽ như thú nhân, nên vô luận xảy ra chuyện gì, á thú cũng được bảo vệ tốt nhất, hình như không có ai bị thương nặng như vậy. Trong ấn tượng của họ, á thú chỉ bị xước nhẹ thôi cũng đau tới hô to gọi nhỏ rồi, chưa bao giờ thấy người bị thương nặng như Bách Nhĩ còn có thể không kêu rên một tiếng, trấn định, thản nhiên xử lý xong cái chân gãy của thú nhân mới ngã xuống.

“Làm sao đây?” Các thú nhân đều trợn tròn mắt, nhìn miệng vết thương dữ tợn trên người á thú.

“Liếm cho y đi.” Một thú nhân đề nghị, vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều dừng trên người hắn “Sao… sao thế?” Hắn hoảng sợ, có chút khó hiểu.

“Ý kiến hay.” Kỳ nói, y ở gần nhất, liền muốn thò đầu qua, định liếm vết thương mất một miếng thịt trên chân Bách Nhĩ, nhưng còn chưa đụng tới, đã bị người cướp mất. Là tiểu thú nhân duy nhất cùng đi lần này.

Tiểu Cổ bởi vì thân thủ linh hoạt, cộng thêm các thú nhân đều hữu ý hoặc vô ý che chở nó, nên nó bị thương nhẹ nhất. Trong phút chốc nhìn thấy Bách Nhĩ ngã xuống, nó liền hoảng sợ, cảm giác sợ hãi, bất lực giống như lúc trước a mạt nó rời đi vậy. Vừa nghe nói liếm miệng vết thương có lẽ sẽ khiến Bách Nhĩ khỏe lên, lúc này nó không chút do dự nhào tới.

“Để Cổ làm đi, ngoại trừ những người canh gác, những người khác đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi dưỡng thương đi.” Đồ cầm miếng da thú trải xuống mặt đất, tháo cung tên sau lưng Bách Nhĩ ra, sau đó nâng người y lên, chính mình hóa thành hình thú, dựa vào một bên, chống đỡ cho y, để tránh y nằm xuống bị đè lên miệng vết thương. Về phần xử lý miệng vết thương chỉ có thể giao cho Tiểu Cổ, vô luận nói như thế nào, Bách Nhĩ vẫn là một á thú, các thú nhân dùng lưỡi liếm thân thể cho y chung quy cũng không hay lắm.

Sơn động bọn họ ẩn thân ở lưng chừng núi, đường lên dốc vô cùng, mọi người đều phải hóa thành hình người mới trèo lên được, số lượng dã thú có thể đi lên cũng sẽ không nhiều. Về phần trong sơn động, khi tới đã được kiểm tra qua, không có dấu vết dã thú hay động vật khác để lại, nên tạm thời xem như là an toàn. Có điều sơn động này rất sâu, bởi vì tình huống khẩn cấp, cũng không thể đi vào quá sâu tra xét được, bởi vậy Đồ vẫn để hai thú nhân canh giữ bên trong lối vào, phòng ngừa ngộ nhỡ.

Trong sơn động tiếng hít thở vang lên không ngừng, thỉnh thoảng còn kèm theo một hai tiếng ngáy, các thú nhân đều mệt muốn chết rồi. Đồ lại khó ngủ. Hắn hồi tưởng lại khi ở trong thú triều, Bách Nhĩ ra lệnh đâu vào đấy, thỉnh thoảng thay đổi vị trí của bọn họ, tuy nhìn qua thấy phiền toái và vặt vãnh, thế nhưng không thể không nói như vậy khi đối chọi với dã thú không thể đếm hết, lực sát thương là lớn nhất, lại tăng cường năng lực phòng ngự lên mấy lần. Hắn luôn không nghĩ tới chém giết với dã thú còn có thể làm như vậy, bởi vì lúc đó giết đỏ cả mắt rồi, trong tai ngoại trừ mệnh lệnh trầm ổn của Bách Nhĩ vang lên, thì trước mắt chỉ là máu tươi, giờ muốn nhớ rõ chi tiết lại không thể. Chỉ biết là, nếu không có giọng nói của Bách Nhĩ dẫn họ đoàn kết với nhau, chỉ bằng vài người bọn họ, ở ngọn núi khắp nơi là đàn thú lớp lớp tấn công này, chỉ e cả xương cốt đều không còn.

Bách Nhĩ tột cùng sao lại làm được điều đó? Hắn bán khép đôi mắt, giống như nghỉ ngơi, thật ra là đang cố gắng hồi tưởng tình huống lúc ấy.

“Bà nội, hài nhi bất hiếu…” Bách Nhĩ gần như bán dựa vào người hắn, đột nhiên nói ra câu này. Đồ kinh hãi, mở mắt ra, quay đầu nhìn, phát hiện mắt Bách Nhĩ vẫn đóng chặt, cũng không giống tỉnh lại, hắn mới thả lỏng cơ thể, nằm xuống.

“… Bắc di xâm phạm, tất sẽ từ khe Thiên Giản đi vào… Chư tướng nghe lệnh…” Cơ thể Bách Nhĩ khẽ động, lại mở miệng, chỉ là giọng nói mơ hồ, cộng thêm giọng điệu cổ quái, khiến người nghe không hiểu y đang nói cái gì.

Đồ nghi hoặc nâng đầu lên.

“Đồ, người Bách Nhĩ nóng quá.” Cổ ghé vào một bên Bách Nhĩ, thỉnh thoảng liếm miệng vết thương cho y, lên tiếng, đôi mắt màu vàng kim lóe ra nôn nóng cùng hoảng sợ. Cổ nhớ, trước lúc a mạt nó rời đi, người cũng nóng như vậy.

Đồ quay đầu dùng mũi chạm vào trán Bách Nhĩ, nhất thời bị nhiệt độ đó làm cho hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.