Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 36: Chương 36: Tới cửa, lừa chết Lâm Sơ Cửu




Thức suốt một đêm, cách mỗi hai canh giờ phải kiểm tra Tào Lâm một lần, Tào Lâm rốt cuộc đã chịu đựng qua được kỳ nguy hiểm, không bị sốt lại, nhưng người vẫn chưa tỉnh.

“Người hiện tại đã không sao, chỉ cần tiếp tục chăm sóc, hai ngày này có thể hắn sẽ tỉnh lại.” Lâm Sơ Cửu kiểm tra xong, tự tin nói ra những lời tích cực.

Hai má Tào quản gia hõm lại, mắt đều che kín tơ máu, cả người già nua tiều tụy, nhưng lúc này vẻ mặt vui mừng, chắp hai tay thi lễ, làm đại lễ với Lâm Sơ Cửu, “Đa tạ ân cứu mạng của Vương phi, ân tình của Vương phi cả đời nô tài cũng quên không được. Sau này Vương phi có bất luận điều gì cần sai bảo, nô tài dù chết muôn lần đều không từ chối.”

Đây là đang tỏ lòng trung thành sao?

Nếu là người thường, Lâm Sơ Cửu sẽ rất vui, nhưng Tào quản gia là quản gia của Tiêu Vương phủ, sao nàng dám vui!

Vạn nhất Tiêu Thiên Diệu cho rằng, nàng có dụng tâm kín đáo, thu mua hạ nhân Tiêu Vương phủ, nàng liền thảm.

Lâm Sơ Cửu vội nói: “Tào quản gia đừng cảm tạ ta, muốn tạ hãy tạ Vương gia, là Vương gia muốn ta tới đây trị liệu cho Tào Lâm, Vương gia còn cảnh cáo ta, nếu ta trị không được Tào Lâm thì không cần sống.”

Lâm Sơ Cửu không hề kể công chút nào, đẩy hết toàn bộ công lao đến trên người Tiêu Thiên Diệu, Tào quản gia vừa nghe thấy quả nhiên cảm động đến nỗi lão lệ tung hoành, đặc biệt là khi nghe thấy Tiêu Thiên Diệu dùng mạng Lâm Sơ Cửu để uy hiếp nàng, càng khóc thành tiếng.

“Tào Lâm có tài đức gì, được Vương gia coi trọng như thế, mạng của Tào Lâm sao có thể so sánh với Vương phi. Vương phi nương nương, ngài ngàn vạn đừng để ở trong lòng, Vương gia vài ngày nay tâm tình không tốt.” Tào quản gia vừa vui mừng lại vừa lo lắng.

Vui mừng vì Vương gia coi trọng phụ tử bọn họ, lo lắng vì sợ Lâm Sơ Cửu không vui.

Ba mươi năm ở Hà Đông, ba năm ở Hà Tây. Ai có thể đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra nếu Lâm Sơ Cửu không xoay người một ngày? Đừng quên rằng Lâm Sơ Cửu chính là người thánh thượng ban cho Tiêu Vương phủ, là nữ chủ nhân của toà vương phủ này.

“Vương gia nói vậy, cũng chỉ muốn ta giúp Tào Lâm khỏe lại.” Lâm Sơ Cửu cũng không tức giận, thu dọn xong mọi thứ, sau đó nói: “Tào quản gia, ta phải quay về nghỉ ngơi, buổi chiều sẽ đến xem Tào Lâm. Nếu có chuyện gì xảy ra với Tào Lâm, ngươi phái người tới nói cho ta một tiếng.”

“Vâng, vâng, vâng.” Tào quản gia không ngừng vội đáp, tự mình tiễn Lâm Sơ Cửu ra ngoài, khi tới cửa lại không nhịn được hỏi một câu, “Vương phi, sau khi Tào Lâm tỉnh lại, có phải có thể vẫn giống như trước hay không?”

“Điều này ta không dám đảm bảo, Tào Lâm sốt lâu như vậy, hết thảy phải đợi hắn tỉnh lại rồi nói.” Lâm Sơ Cửu có thể chắc chắn cứu mạng Tào Lâm, nhưng thật sự không dám đảm bảo Tào Lâm có thể bị sốt đến nỗi biến ngốc hay không.

Tâm tình vui sướng của Tào quản gia phai nhạt mất một nửa, nhưng vẫn rất cảm kích Lâm Sơ Cửu.

Chỉ cần người còn sống, cái gì cũng tốt.

Tiễn Lâm Sơ Cửu rời đi, Tào quản gia xoay người đi gặp Tiêu Thiên Diệu, báo cáo tất cả những lời mà Lâm Sơ Cửu đã nói với Tiêu Thiên Diệu thiên, không dám dấu diếm nửa câu.

“Thật ra rất thông minh.” Sau khi Tiêu Thiên Diệu nghe xong, khó có được một câu tán thưởng, ngay sau đó báo cho Tào quản gia, những lời này không được để người khác biết được, nếu người khác biết được, sẽ khinh thường Lâm Sơ Cửu.

Hắn uy hiếp Lâm Sơ Cửu chỉ sợ nàng không dốc toàn lực, không phải thật sự dùng mạng Lâm Sơ Cửu để đổi lấy mạng Tào Lâm.

Một người là hộ vệ, một người là Tiêu Vương phi. Bọn họ vừa sinh ra, sinh mệnh đã khác nhau.

Trong lòng Tào quản gia biết rõ điều đó, tất nhiên không dám nhận thật, liên tục dạ vâng.

.....Edit: Emily Ton.....

Khi Lâm Sơ Cửu trở lại tiểu viện, Trân Châu, Mã Não đã chuẩn bị xong nước ấm và thức ăn, Lâm Sơ Cửu ngâm mình tắm nước ấm, tẩy đi một thân mệt mỏi, sau đó ăn đồ ăn ngon, trong lúc nhất thời không buồn ngủ nữa.

Lâm Sơ Cửu để San Hô và Phỉ Thuý nghỉ ngơi một ngày, sau đó cùng với Trân Châu, Mã Não, lật hết tất cả những thứ hồi môn của nàng ra.

Nàng thật sự muốn nhìn xem, Lâm phu nhân rốt cuộc cho nàng những thứ gì, đã khiến cho bốn nha đầu kia hoài nghi phẩm vị của nàng.

Mở hết mười mấy cái rương, Lâm Sơ Cửu phát hiện ra rằng, Lâm phu nhân thật sự rất biết cách chọn, tất cả quần áo, trang sức đều là loại tốt nhất, tuy nhiên......

Hoặc là hoa hòe loè loẹt, hoặc vô cùng già lão, hơn nữa quần áo và trang sức rất khó tìm được nguyên bộ. Lâm phu nhân đã thật khó khăn khi gom đủ những vật kỳ ba như thế, so với chuẩn bị của hồi môn bình thường còn muốn vất vả hơn.

Lâm Sơ Cửu càng xem càng bất lực. Trân Châu, Mã Não không dám để câu nào thoát khỏi cổ họng, chỉ sợ Lâm Sơ Cửu không vui.

“Thôi, không xem nữa, nếu tiếp tục xem cũng vậy.” Lâm Sơ Cửu thờ ơ đóng rương gỗ lại, nói với Trân Châu, Mã Não: “Những trang sức này đều được khảm đá quý và vàng tốt nhất, chỉ là hình thức quá khó coi, các ngươi nhìn xem có thể lấy ra và sửa lại chúng hay không? Đối với quần áo?”

Lâm Sơ Cửu nhìn trời......

Tất cả đều dựa theo dáng người của nàng may nên, cũng chỉ là một đống vải vụn bị hủy, đoán chừng không có cách nào dùng được.

“Quần áo các ngươi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Nếu có thể tháo gỡ đồ thêu trên đó, hoặc làm thành những vật nhỏ đều tùy các ngươi, ta từ bỏ.” Mặc dù thời hiện đại có thể kết hợp, nhưng nàng thật sự không thích ăn mặc hoa hoè loè loẹt, nàng cũng không phải là cây thông Noel di động.

“Nô tỳ đã hiểu.” Trân Châu, Mã Não vội vàng đồng ý, hiện tại mới biết các nàng đã hiểu lầm Lâm Sơ Cửu. Không phải Lâm Sơ Cửu không có ánh mắt, mà là......

Sự chuẩn bị của Lâm phu nhân, khiến nàng thật sự tinh mắt cũng không thể phát huy.

Quần áo trang sức gần như toàn đồ phế, đồ cổ tranh chữ còn được, mấy thứ này Lâm phu nhân không động tay động chân, tuy nhiên......

Ngoài những thứ đó ra, của hồi môn còn có thôn trang và ruộng tốt. Nhưng, Lâm phu nhân lại lừa Lâm Sơ Cửu lần nữa. Bên ngoài nhìn vào cực kỳ đẹp mắt, bởi vì Lâm phu nhân đã chuẩn bị cho Lâm Sơ Cửu, tất cả đều là đồng ruộng màu mỡ nhất Giang Nam.

Kinh thành có rất nhiều nhà đặt mua đồng ruộng Giang Nam, vì đất ở đây thường được bán với giá rất rẻ, chúng được sử dụng như một phần của hồi môn khi cô nương nhà họ xuất giá.

Núi thì cao và hoàng đế thì xa, một cô nương phải xử lý chúng như thế nào? Ngàn dặm để đi tới cửa hàng và ruộng tốt?

Cho dù đồng ruộng thôn trang ngàn dặm bên ngoài, nếu tìm được một người đáng tin cậy trông giữ, vẫn có thể trông giữ được. Tuy nhiên, khi Lâm Sơ Cửu đối chiếu với bản đồ, lập tức phát hiện ra ruộng đất mà Lâm phu nhân chuẩn bị cho nàng, tất cả đều nằm ở đường hạ lưu sông, chỉ cần một trận lũ sẽ lập tức ngập hết.

Loại tàn phá thế này cho dù điền trang có thu hoạch tốt, người bình thường cũng sẽ không dễ dàng mua nó, rốt cuộc không ai dám đảm bảo được, khi nào lũ lụt sẽ xảy ra.

Lâm Sơ Cửu bất lực muốn nôn, vung khế đất trên tay, “Tìm người bán giúp ta, không cần câu nệ được bao nhiêu bạc.”

Sau một trận kiểm kê, Lâm Sơ Cửu đã không còn nói chuyện nữa. Trân Châu, Mã Não cũng mang vẻ mặt đồng tình, đồng thời ở trong lòng cũng ghi hận Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân thật to gan, ngay cả Vương phi các nàng cũng dám tính kế, thật sự khi dễ người Tiêu Vương phủ bọn họ.

Không được, chuyện này nhất định phải nói với Vương gia, để Vương gia có thể nhìn ra được bản sắc của người Lâm gia một chút, đừng tưởng rằng Vương phi không có người chống lưng!

Trong lòng hai nha hoàn âm thầm quyết định, nhưng không đợi các nàng hành động, bên Lâm gia đã có động tác.

Lâm tướng sau khi bán hết hạ nhân dùng làm của hồi môn mà Tiêu Vương phủ đưa trả trở về, lấy bạc bán được đưa tới Tiêu Vương phủ, cũng nói là bọn họ không tốt, không thể lựa chọn được hạ nhân hợp ý Tiêu Vương và Lâm Sơ Cửu. Tiêu Vương và Lâm Sơ Cửu không hài lòng với hạ nhân của hồi môn Lâm gia, Lâm gia lập tức bán hết toàn bộ, bạc bán mình đều đưa hết cho Lâm Sơ Cửu, để Lâm Sơ Cửu cầm bạc, đi mua hạ nhân hợp ý nàng và Tiêu Vương.

Lâm gia ôm hết sai lầm đến trên người mình, nhưng lời trong lời ngoài lại ám chỉ Tiêu Vương dung túng, không coi ai ra gì, không chấp nhận được hạ nhân Lâm gia, ngay sau ngày đại hôn đã tiễn đi toàn bộ hạ nhân Lâm gia, hoàn toàn không để Lâm gia và Lâm Sơ Cửu vào trong mắt.

Đối với chuyện khế ước bán mình, Lâm gia im bặt không hề nhắc tới.

Tin tức truyền tới lỗ tai Lâm Sơ Cửu, Lâm Sơ Cửu nháy mắt dựng đứng lông tóc. Lâm gia đắc tội với Tiêu Thiên Diệu tự tìm đường chết nàng cũng mặc kệ, nhưng không thể kéo theo nàng, nàng không nghĩ tới chuyện đắc tội với Tiêu Thiên Diệu dù chỉ một chút......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.