Yên Hoa Tuyết

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 3

Trở lại là hoàng tử, Tham Duật thay đổi. Hắn không còn là một thiếu niên hồn nhiên phấn chấn, nhiệt huyết dâng trào. Hắn thay đổi. Với Hoàng Thượng, hắn hiếu thuận cần cù. Với huynh đệ, hắn hữu ái ôn hòa. Với triều thần, bất kể chức quan lớn nhỏ, hắn đều khiêm tốn lễ đô, yêu hiền cầu mới, làm mọi người khen ngợi. Với dân chúng, hắn khoan hồng độ lượng, nhiệt tình chăm lo, hiền danh truyền xa.

Tham Duật giấu đi tất cả tài năng, ngầm mở rộng thế lực, đề cao thanh danh. Tham Hãn cũng không để ý nhiều đến việc Tham Duật trở lại vị trí cũ. Dù sao, hắn đã là thái tử. Mà lúc đó, Trữ Sính Viễn bệnh nặng một hồi. Sau khi hồi phục, tinh thần luôn có chút hoảng hốt, hơn nữa giống như luôn hoài trọng tâm tư, cùng hắn ngày càng xa cách. Trữ Sính Viễn xa lánh hắn, so với quốc sự còn làm cho Tham Hãn phiền não không thôi. Mà hắn cũng không dò hỏi được nguyên nhân. Vì vậy, Tham Hãn thật sự không có tâm tư lo lắng đến Tham Duật.

Nào ngờ, Tham Hãn trăm triệu không thể dự đoán được, trong vòng bốn năm ngắn ngủi, Tham Duật chẳng những lần thứ hai trở thành hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, mà hắn chiêu hiền đãi sĩ, hắn nhân ái độ lượng, hắn quả quyết phán đoán sáng suốt, hắn thông minh cơ trí, đã làm cho hắn trở thành hoàng tử hoàn mỹ nhất trong mắt mọi người. Thanh danh của hắn đã muốn hoàn toàn vượt qua thái tử Tham Hãn. Hoàng đế luôn khen Tham Duật thông minh hiếu thuận, bắt đầu đối Tham Hãn ẩn chứa nhiều chỉ trích. Người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu, hoàng thượng lại muốn đổi thái tử.

Lúc này, Tham Hãn mới sốt ruột. Chờ đến lúc hắn chuẩn bị hành động mới phát hiện chính mình đại thế đã mất. Lúc hắn không chú ý, trong vòng vài năm mấy tâm phúc nắm giữ binh quyền đều đã thăng chức. Trước mắt, nắm giữ quân đội đều là những tướng lãnh trẻ tuổi có một ít chiến công được đề bạt. Mà chung quanh Tham Duật thiên la địa võng bảo vệ chặt chẽ, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần.

Ban đêm, Tham Hãn cấp bách đến phủ Hữu thừa tướng tìm cữu cữu(*) hắn — hữu Thừa tướng Kỉ Bồi, mong Kỉ Bồi có thể vạch một kế hoạch chu toàn cho hắn.

“Việc này. . . . .” Kỉ Bồi nhìn Tham Hãn, trầm mặc, lắc đầu không nói.

“Cữu cữu, với uy vọng của ngươi, ở trong triều chỉ cần nói một tiếng, phụ hoàng cho dù muốn đổi thái tử cũng phải cân nhắc a.”

“Cân nhắc? Ai, nếu là người khác Hoàng Thượng có lẽ sẽ cân nhắc, nhưng đây lại là cửu điện hạ. Hơn nữa cửu điện hạ thu phục nhân tâm, cho dù ta phản đối cũng không có người tán thành a.”

Kỉ Bồi vuốt râu nhíu mày, vẻ mặt trầm trọng.

“Cữu cữu, chẳng lẽ ngươi có thể nhìn Tham Duật ngồi lên ngôi thái tử được sao? Hắn đã từng phản nghịch a.”

Tham Hãn khẩn thiết nhìn Kỉ Bồi dò xét.

“Thái tử, sự kiện đó chỉ cần là người sáng suốt đều biết chuyện gì đã xảy ra, lúc ấy Hoàng Thượng nhất thời hồ đồ mới như ngươi mong muốn. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, việc này ngươi trăm triệu không thể nhắc lại, tránh cho sự tình lại khơi dậy.”

Kỉ Bồi mạnh đứng lên, nghiêm nghị cảnh cáo Tham Hãn. Tham Hãn rùng mình, biết Kỉ Bồi nói chính xác, khẩn trương cung kính nói đúng, Kỉ Bồi lúc này sắc mặt mới trở lại bình thường, lại nói,

“Năm đó ta không đồng ý ngươi làm như vậy, nhưng ngươi khư khư cố chấp, ta cũng không có biện pháp. Hiện giờ, ai, thái tử, cựu thần nói thật, cửu điện hạ đích thật là nhân trung long phượng(*), nếu hắn thật lòng muốn ngôi vị hoàng đế, ngươi không tranh lại hắn được. Năm đó, ta không đồng ý ngươi làm như vậy là bởi vì cửu điện hạ căn bản không có ý định đoạt vị. Hoàng Thượng tuy có ý tứ này, nhưng nếu cửu điện hạ vô tâm, hơn nữa cựu thần khuyên can, ngôi vị thái tử của ngươi vẫn vững vàng. Chính là ngươi quá hấp tấp, ngược lại phá hỏng đại sự. Việc ngươi làm giống như đem hổ bức đến tuyệt cảnh, đem ưng bức đến vách núi đen, ngược lại bắt buộc hắn phải phản công. Các ngươi từng bẻ gãy cánh hắn, đem hắn nhốt vào nhà giam, nếu hắn thật sự từ đó về sau không thoát ra được cũng liền thôi. Nhưng một khi hắn có ngày sổ ***g, một khi hắn mở ra cánh chim ngạo nghễ, như vậy còn hơn nhờ theo gió nâng lên đến mây, hắn chắc chắn một lần bay vào bầu trời xa thẳm, ngươi với ta rốt cuộc ngăn không được bước chân của hắn.”

“Ý của cửu cửu là muốn ta nhường chỗ?”

Tham Hãn không cam lòng hỏi, một quyền nện ở trên bàn.

“Không phải ta ép ngươi, mà là hoàn cảnh bắt buộc, ngươi không thể không từ bỏ. Hiện giờ, cửu điện hạ chưởng quản binh quyền. Cho dù ngươi có thể đăng cơ, nếu hắn phản, ngươi cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách – bó tay không biện pháp. Bất quá, ta sẽ hết sức chu toàn cho ngươi.” Kỉ Bồi vỗ vỗ bả vai Tham Hãn, yêu thương nhìn hắn. Dù sao Tham Hãn cũng là đứa cháu hắn yêu thương nhất, cho dù hắn hy sinh tánh mạng cũng phải bảo vệ Tham Hãn.

Như lời Kỉ Bồi nói, cho dù hắn phát động vài tên cựu thần trong triều hợp bảo Tham Hãn cũng không thể tạo ra một chút dao động hoàng đế cùng địa vị của Tham Duật. Trước sinh nhật hai mươi tuổi của Tham Duật một ngày, hoàng đế rốt cục hạ chỉ sửa lập Tham Duật vi thái tử, trên danh nghĩa lấy lí do Tham Hãn trong xử lí triều chính có vấn đề, không hợp làm thái tử chuyển Tham Hãn làm An Vương. Xem như cấp Tham Duật một phần sinh nhật đại lễ.

Ngày thứ hai, nhân tân thái tử Tham Duật khánh sinh, trong cung đại yến quần thần. Tham Hãn dù không muốn cũng phải miễn cưỡng cười vui tham dự. Miễn cưỡng chờ toàn bộ lễ nghi phiền phức hoàn thành, tất cả mọi người bắt đầu ồn ào tự hô bằng đổi hữu đứng dậy kính rượu nhau. Tham Hãn một mình ngồi ở một góc uống mấy chén rượu sầu. Thật sự không muốn nhìn ánh mắt thương cảm hoặc cười nhạo của những người xung quanh, hắn buông chén rượu, lấy cớ thân thể không khoẻ bước đi ra đại sảnh.

Từ xa đã nhìn thấy Trữ Sính Viễn đang cùng Tham Duật sóng vai đứng ở trên cầu, Tham Hãn ngẩn người. Hắn đã nhiều ngày không gặp Trữ Sính Viễn. Trữ Sính Viễn luôn lấy cớ chính vụ bận rộn không có thời gian tìm hắn, mà hắn thân là thái tử cũng không thể thường đến phủ Trữ Sính Viễn. Nếu không thế hắn cũng không dễ dàng khó chịu.. Hôm nay vốn định có thể nhìn thấy Trữ Sinh Viễn, chính là Hoàng Thượng mới vừa lui tịch, hắn bất quá cùng một người bên cạnh nói một câu đã không thấy bóng dáng Trữ Sính Viễn. Hiện giờ Trữ Sính Viễn như thế nào lại cùng Tham Duật một chỗ? Tham Duật có thể hay không thương tổn Trữ Sính Viễn? Tham Hãn bối rối không thôi. Hiện giờ Tham Duật nắm quyền bính trong tay, hắn nếu muốn trả thù chuyện Trữ Sính Viễn hãm hại hắn có thể nói dễ như trở bàn tay. Nghĩ đến đây, Tham Hãn không chút do dự, vội vã lướt trên hành lang hướng hai người đi đến, hắn tuyệt đối không để bất luận kẻ nào thương tổn Trữ Sính Viễn, cho dù chính mình trả giá đại giới, hắn cũng tuyệt không hối hận.

Trữ Sính Viễn cũng không nghĩ đến lại chạm mặt Tham Duật ở nơi này, hắn vạn phần không muốn tiến cung, nhưng thật sự từ chối không được mới miễn cưỡng tham gia. Hắn không chỉ sợ gặp Tham Duật, lại càng không muốn gặp Tham Hãn. Cho nên, Hoàng Thượng mới vừa lui tịch, hắn liền lặng lẽ đi ra, một mình lững thững đi lên cây cầu nhỏ ở Kim Ngư Trì, lẳng lặng nhìn kim ngư trong nước ngẩn người. Chờ đến lúc hắn nhìn thấy Tham Duật đã không tránh né kịp, đành phải tiến lên thăm viếng.

Tham Duật mỉm cười, dìu hắn đứng lên, trên gương mặt tuyệt mĩ hoàn toàn nhìn không ra một tia khúc mắc. Hắn mỉm cười rực rỡ như làn gió xuân, hướng Trữ Sính Viễn chắp tay.

“Nguyên lai là Trữ đại nhân, thật sự là đã lâu không thấy. Trữ đại nhân gần đây khỏe không?”

Tham Duật nói khách khí mà ôn hòa, giống như hắn cùng Trữ Sính Viễn chưa từng xảy ra ân oán, cũng không có bất kì liên quan nào.

“Thần tốt lắm, phiền cửu điện hạ, nga, không, thái tử quan tâm .”

Trữ Sính Viễn nói lắp cơ hồ chữ khó thành câu, người đối diện gây cho hắn áp lực trầm trọng, làm cho hắn cảm thấy trái tim đập ngày càng nhanh, mà theo trong gió nhẹ thổi tới, Tham Duật trên người tản mát ra mùi hương thoang thoảng u tịch, càng làm hắn ngay cả hô hấp đều biến thành vô cùng thống khổ. Trữ Sính Viễn trước giờ vẫn không biết chính mình lại có thời điểm muốn chạy trốn.

“Vậy là tốt rồi, dù sao Trữ đại nhân cũng từng là lão sư của Tham Duật, Tham Duật vẫn thực quan tâm đại nhân.” Tham Duật vừa ý cười, “Nếu gặp, Trữ đại nhân liền cùng Tham Duật ẩm yến đi.”

Dạ dày Trữ Sính Viễn bắt đầu quặn đau nhưng không cách nào cự tuyệt. Đang ở phía sau, Tham Hãn vội vàng tiêu sái lại. Hắn lo lắng nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệch của Trữ Sính Viễn, rồi chuyển hướng qua Tham Duật,

“Cửu hoàng đệ, có chuyện gì vui vẻ như vậy a?”

Nhìn đến Tham Hãn tiến lại, Trữ Sính Viễn vô thức nhẹ nhàng thở ra. Mới cùng Tham Duật nói hai câu, thần kinh hắn đã căng thẳng không thôi. Theo bản năng, hắn lui từng bước ẩn ở sau Tham Hãn, mà Tham Hãn cũng hơi nghiêng người, khéo léo đem Trữ Sính Viễn hộ ở phía sau.

Hành động của hai người nhất nhất rơi vào trong mắt Tham Duật. Tham Duật ánh mắt phát lạnh, lập tức giấu đi, nở nụ cười ấm áp.

“Nguyên lai là đại hoàng huynh, ta đang muốn mời Trữ đại nhân cùng nhau đi vào dạ yến uống rượu, đại hoàng huynh muốn tham gia không?”

“Đa tạ cửu đệ! Nhưng ta thân thể không tốt, nghĩ muốn thỉnh Trữ đại nhân đưa ta trở về, thật sự có lỗi, không thể nhận cửu đệ thịnh tình.”

“Một khi đã như vậy, Tham Duật đi trước. Đại hoàng huynh là trụ cột quốc gia, cần phải bảo trọng thân thể a.” Tham Duật mỉm cười, chắp tay, đi lướt qua Tham Hãn, đến bên cạnh Trữ Sính Viễn, ngừng một chút, nghiêng đầu hướng Trữ Sính Viễn nhẹ nhàng cười, ngân nga nói, “Trữ đại nhân, Tham Duật khuyên ngài một câu, năm đó Tham Duật trẻ người non dạ, đại nhân mới có thể mã đáo thành công. Bất quá, biện pháp này Trữ đại nhân không thể lại áp dụng, cẩn thận nhiều lần lên núi gặp hổ a. Đến lúc đó, e là muốn hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi.”

Mặt Trữ Sính Viễn thoáng chốc tái nhợt như tờ giấy. Tham Duật nói mềm nhẹ như hòa phong, nhưng mỗi một chữ lại như trọng trùy đánh vào trong lòng hắn, làm cho hắn cơ hồ choáng váng không đứng nổi. Tham Hãn thấy thế kinh hãi, không kịp hướng Tham Duật từ giã, chạy nhanh đỡ lấy Trữ Sính Viễn, cũng bất chấp kiêng kị, bán ôm hắn tựa vào lan can.

Nhìn Tham Hãn quan tâm che chở, Tham Duật trên môi nở nụ cười tươi đẹp kinh người, nhẹ nhàng mà đi.

Trữ Sính Viễn nhắm mắt không nói nửa ngày, mở to mắt, dừng ở bóng dóng Tham Duật phiêu dật xa xa, lẩm bẩm nói: “Không cần nhiều lần lên núi, chỉ một lần ta đã gặp hổ rồi.”

“Ngươi nói gì?”

Trữ Sính Viễn thanh âm rất nhỏ, Tham Hãn nghe không rõ ràng, không khỏi một câu truy vấn.

“Không có gì.”

Trữ Sính Viễn đứng thẳng, nhẹ nhàng đẩy Tham Hãn ra, nhanh chóng lui lại phía sau hai bước, tạo ra hai người khoảng cách.

“Viễn, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Vì cái gì ta cảm giác ngươi với ta ngày càng xa cách? Chúng ta rốt cuộc có vấn đề gì sao?” Đột nhiên hai tay trống không làm Tham Hãn nôn nóng đứng lên, hắn sải bước đến trước mặt Trữ Sính Viễn truy vấn.

“Không có gì, ngươi đừng đa tâm, ta chỉ là bận quá .” Trữ Sính Viễn mệt mỏi tựa vào lan can, nhìn kim ngư trong nước chơi đùa, thở dài, “Ngươi có biết hay không, làm cá thật sự là thoải mái hơn nhiều so với làm người.”

“Không cần đánh trống lảng, Viễn, hôm nay ta nhất định phải hỏi ra nguyên cớ, ” Tham Hãn vội vàng bắt lấy hai tay Trữ Sính Viễn, cơ hồ quát to, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Là ta làm sai cái gì sao? Ngươi có thể nói cho ta biết, ta có thể làm tất cả cho ngươi a.”

Tham Hãn lo âu đã lâu. Vài năm gần đây Trữ Sính Viễn đối hắn càng ngày càng quái dị, thái độ như gần như xa đã muốn làm cho tâm tư hắn lo lắng buồn bực tới cực điểm. Hắn không biết là vì cái gì? Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy được, hắn cùng Trữ Sính Viễn, xác thực đã xảy ra vấn đề. Bọn họ đã sớm không thể giống như trước kia thân mật khăng khít, nước sữa hòa nhau. Rốt cuộc bọn họ có vấn đề gì? Chẳng lẽ Trữ Sính Viễn không hề thương hắn? Bất an phỏng đoán như đao trát ở trong lòng Tham Hãn, làm cho hắn đau đớn không chịu đựng nổi. Hôm nay, tất cả bất an, ưu phiền cùng nhau phát tác, làm cho hắn cái gì cũng không quản. Hắn có thể mất đi ngôi vị hoàng đế, nhưng tuyệt đối không thể mất đi Trữ Sính Viễn. Đối hắn mà nói, Trữ Sính Viễn so với ngôi vị càng trọng yếu gấp nhiều lần.

Trữ Sính Viễn buộc phải quay đầu nhìn về phía Tham Hãn, trong ánh mắt sâu kín của hắn tràn đầy thống khổ, “Tham Hãn, không phải ngươi sai, là ta, . . . . .”

Tim Tham Hãn bị đâm một cái thật mạnh, hắn đã bao lâu không gặp qua Trữ Sính Viễn biểu lộ đau xót sâu sắc như thế. Đau xót đó cũng không chút lưu tình làm hắn đau thương,

“Ngươi có thể nói cho ta biết a, có chuyện gì đều có ta. Ta có thể làm tất cả cho ngươi.” Tham Hãn đem Trữ Sính Viễn siết chặt trong ngực, nỉ non yêu mến.

“Có một số việc ta phải một mình gánh vác. Tha thứ ta, Tham Hãn, tha thứ ta.”

Đẩy ra cánh tay Tham Hãn, Trữ Sính Viễn một mình mà đi. Lưu lại Tham Hãn mờ mịt ngẩn người ngóng nhìn bóng dáng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.