Yêu Em Đậm Sâu

Chương 53: Chương 53: Cùng mang bệnh mồ côi (tt)




Ngải Lị không ngại hình tượng mà kêu gào ra ngoài miệng, tôi gần như có thể nghe được tiếng cười lạnh khủng bố của Dư Thiên. Đối với tôi mà nói, khi Dư Thiên trong trạng thái không còn tốt lành thì chẳng khác bọn khủng bố là bao nhiêu, nhưng tôi tin khả năng của Ngải Lị sẽ cảm hóa được anh ta.

Sau toàn bộ chuyện thân mật và vĩ đại mà tôi nhận định mọi thứ đều tốt lành ấy, tôi ngồi trong căn phòng trống, một lần nữa rơi vào khoảng không vô đáy.

Tôi chỉ không muốn bày ra vẻ mặt thảm thương yếu đuối trước mặt Dư Thiên nữa, tôi chỉ không muốn Đồng Tiểu Táp lo lằng cho tôi vào thời điểm quan trọng như thế này.

Dần dần, trong phòng khách truyền đến một vài tiếng cười, tôi có thể tưởng tượng ra được cảnh ấy, tựa như Dư Thiên và Ngải Lị nói chuyện rất hợp nhau.

Khi tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài lấy một cốc nước, trong phòng khách đã không còn bóng người, tôi nhìn thấy giầy của Dư Thiên xếp ngay ngắn đặt trước cửa.

Tôi nở nụ cười với thành quả mình tạo ra, nhưng trong lòng tôi lại có một phần đang khóc lóc thảm thương.

Sau khi quay về phòng không lâu, cái điện thoại mới mua phát ra tiếng nhạc chuông. Đó là một dãy số mà vài năm qua tôi đã quá quen thuộc.

Tôi do dự một lúc, rồi vẫn nhận cuộc gọi ấy.

Giọng của của Lộ Phi thực sự rất vội vàng gấp rút, cậu ta nói, “Thẩm Lam, em đang ở nhà Ngải Lị phải không, anh đến đón em. Trương Mật nói muốn đi tìm mẹ em, anh không ngăn cô ấy được --- “

Ầm. Điện thoại rơi xuống mặt đất.

Tôi nên sớm nhận ra tình hình không hề đơn giản như vậy, khi tôi trở thành con đà điểu rụt cổ trốn tránh, thì Trương Mật vẫn đang tìm cách khiến tôi không còn đường sống nữa.

“Sao thế?” Dư Thiên bê chén trà giải rượu từ trong bếp đi ra, đôi mắt đỏ ngầu hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, nhặt điện thoại lên gọi cho mẹ tôi, gọi vào số bàn, quả nhiên không ai nhận.

Ở trước cửa tiểu khu tôi gặp Lộ Phi cũng vừa đến, trên mặt cậu ta có vài vết xước, vết thương trên khóe miệng còn rướm máu, bầu mắt mang rõ hai quầng thâm, nhưng tôi không có thời gian để chú tâm đến những thứ đó.

Đúng lúc ấy, Dư Thiên lại dừng xe bên cạnh tôi.

“Lên xe, tôi đưa cô đi.”

Tôi và Lộ Phi người trước kẻ sau lên xa, từ trong kính chiếu hậu tôi nhận ra được ánh mắt thân thiết của cậu ta. Tôi quay đầu không nhìn lại cậu ta.

Còn Dư Thiên lại đặt tay lên vai tôi an ủi, sau đó khởi động xe.

“Không sao đâu, đừng sợ.” Những lời trước đây vốn dĩ thuộc về Lộ Phi nay lại được Dư Thiên nói thay, trên thực tế thì cả hai người họ đều không thích hợp để nói những lời này.

Tôi vùi đầu vào hai bàn tay, tiếp tục làm hành động trốn trành của đà điểu. Khi tôi bắt đầu khóc, Dư Thiên chìa một cánh tay ra khăng khăng kéo cổ tay tôi, lực không quá mạnh cũng không quá yếu.

Tôi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đẩy Dư Thiên ra rồi ngẩng đầu nặn ra một nụ cười. “Tôi không sao.”

Dư Thiên lái xe rất nhanh, trên đường cao tốc, ba người chúng tôi đều hiểu chuyện nên trầm lặng không nói gì, những hạt sương đêm đọng trên mặt kính, giống như một khuôn mặt mơ hồ mà lại kinh sợ.

Khi sắp đến gần nhà tôi, mẹ tôi rốt cuộc cũng nhận điện thoại.

Tôi dùng chất giọng như sắp khóc hỏi mẹ, “Mẹ, mẹ làm gì mà không nghe điện thoại?”

“À. . ., hôm nay mẹ có chút việc phải ra ngoài, vừa mới về.”

Rõ ràng đã quá mười hai giờ khuya, ngữ điệu khi nói ra ngoài đột xuất của mẹ rất quái lạ.

“Con sao thế Lam Lam? Có phải có chuyện gì rồi không? Giọng con sao lại lạ thế?”

Biết rằng Trương Mật vẫn chưa đến nhà tôi, cuối cùng tôi cũng an tâm được một chút. “Không có gì, con chỉ nhớ mẹ thôi. Mẹ ngủ sớm đi.”

“Lam Lam -- “

Khi tôi định cúp điện thoại, lại nghe giọng của mẹ tôi, tôi sợ trước sự phá hoại của Trương Mật tôi sẽ nói hết sự tình cho mê tôi biết mất.

Cho dù có khả năng là Trương Mật chưa đến, tôi cũng phải nhanh hơn cô ấy mấy bước, đi ngăn cản toàn bộ âm mưu của cô ấy.

“Ổn không?” Dư Thiên hỏi tôi.

“Ừm, tạm thời thì không có gì. Cảm ơn anh.” Tôi quay đầu đi, Lộ Phi vẫn cứ chăm chăm nhìn tôi, thế là ánh mắt của chúng tôi dễ dàng bắt gặp nhau.

“Lộ Phi, em cũng cảm ơn anh.”

“Anh -- “

Môi Lộ Phi khẽ động, nhưng giọng nói lại cực kỳ khô khốc. Qua rất lâu, cậu ta không thể phát ra một âm tiết đầy đủ. Giữa chúng tôi thật sự không còn giống như trước, trở nên rất khách sáo, không thân thuộc.

Đã từng là người thân thuộc như thế, cuối cùng cũng chính thức bước trên đoạn đường thành người xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.