Yêu Em Từ Giọng Nói

Chương 50: Chương 50




Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Cố Nhu Trăn và Vương Ngọc cứ như vậy canh giữ sau cửa kính, yên tĩnh chờ người bên trong kia sẽ như ngôi sao sáng lên nóng lên.

Bọn họ tin tưởng, cô nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng.

Chỉ thấy cô đẩy cửa tiến vào, lẳng lặng đi đến trước các thiết bị ngồi xuống, cầm lấy ly nước trên bàn, chậm rì rì uống một ngụm.

Sau đó mang tai nghe, bắt đầu rồi công việc phối âm.

Quả nhiên, giọng trẻ con của nữ chính cũng không có làm khó được Tô Noãn Dương.

Giống như lúc trước phối âm cho Phù Sinh, khóe miệng cô giơ lên, biểu tình thiên chân vô tà, một bộ dáng đứa nhỏ.

Trên màn hình xuất hiện cốt chuyện chính là cảnh nữ chính tiểu Quý Bình cùng cha mẹ ăn bữa tối.

Không biết người cha nói chuyện gì vui vẻ, tiểu Quý Bình ha ha ha nở nụ cười.

Ở Lục Bá Thất, Tô Noãn Dương cũng bắt đầu cười ha ha, thanh âm giống như chuông bạc, rất giống một đứa trẻ vô ưu vô lự.

Nghe thấy tiếng cười của Tô Noãn Dương, vị diễn viên phối âm trung tuổi đứng cạnh Cố Nhu Trăn bên người khen ngợi gật đầu.

“Đứa bé này cơ sở không tồi, tìm một thầy giáo dạy dỗ thật tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành người xuất sắc trong giới”

Cố Nhu Trăn nghe lời vàng ngọc từ vị nghệ thuật gia trung tuổi kia, vội vàng đi theo nói.

“Dương tiền bối ngài quá khen, Tô Tô đúng là khối ngọc tốt, nhưng mà còn cần mài giũa nhiều.”

“Ha ha.” Dương tiền bối nhìn Cố Nhu Trăn bên cạnh, sang sảng cười hai tiếng.

Cố Nhu Trăn, bà biết người này.

Cô bé này là bạn của học sinh bà, tính tình cũng linh tinh cổ quái, hiện tại cũng xem như nhân vật xuất chúng trẻ tuổi trong vòng.

“Nha đầu này, ta khen tiểu Tô, cháu cảm ơn cái gì?”

“Dương tiền bối ngài cái này chắc chưa biết, Tô Tô là em dâu chưa qua cửa nhà cháu, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà.”

“Ồ, vậy ánh mắt em trai cháu cũng không tồi, con bé này rất có tiềm lực.”

Cố Nhu Trăn vừa định thêm khách khí hai câu, đã bị hình ảnh trong Lục Bá Thất hấp dẫn.

Vẫn là đứa nhỏ Quý Bình, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cha mẹ của mình bị người Nhật Bản tàn nhẫn giết hại.

Người Nhật Bản đang dùng sức mà phá cửa, người cha đứng ở cửa gấp đến độ đi tới đi lui, mắt thấy cửa sắp bị phá.

Người mẹ bỗng nhiên đi tới, hai mắt đẫm lệ bế tiểu Quý Bình, đem con bé nhét vào trong ngăn tủ, sờ sờ mặt nó, nghẹn ngào nói.

“Bình Bình ngoan, lát nửa không được nhìn lén, phải làm một bé ngoan, không thể lên tiếng nói chuyện, càng không thể đi ra, biết không?”

Thời niên thiếu Quý Bình không hiểu ý của cha mẹ, cô bé dương tay lau đi nước mắt trên mặt mẹ, thân ảnh nho nhỏ non nớt đặt câu hỏi.

“Mẹ, mẹ muốn cùng Bình Bình chơi trốn tìm sao?”

“Đúng vậy, chính là chơi trốn tìm, Bình Bình ngoan, lát nữa ngàn vạn lần không được để bị phát hiện, được không?”

“Được, mẹ, nếu Bình Bình ngoan ngoãn trốn tốt, không bị phát hiện, vậy một lát nữa có thể đi mua đồ chơi làm bằng đường ăn sao?”

“Có thể…có thể…” Người mẹ càng khóc to, bà gật đầu, nói không thành hơi.

“Bình Bình ngoan ngoãn, một lát nữa chúng ta cùng nhau lên phố mua đồ chơi làm bằng đường.”

“Nhanh lên, cửa sắp không được!”

Thanh âm người cha sốt ruột từ xa truyền đến, người mẹ vội vàng xoa xoa nước mắt, phanh một tiếng đóng chặt cánh tủ.

Cứ như vậy, tiểu Quý Bình quỳ ở trong ngăn tủ, nghe bên ngoài truyền đến thanh âm kỳ quái.

Đầu tiên cô bé nghe được tiếng mẹ khóc thút thít xin tha, lại nghe được tiếng cha chí khí hào hùng hò hét.

Tiếp theo, chính là phụt một tiếng. Sau đó truyền đến tiếng khóc la tê tâm liệt phế của mẹ.

Cô bé muốn đẩy cửa, nhưng cô bé biết, hiện tại không thể mở cửa.

Cô bé nghiêng tai lắng nghe, lại nghe được tiếng mẹ thống khổ rên rỉ, tiếp theo, chính là thanh âm va chạm cọc gỗ.

Sau đó, toàn thế giới an tĩnh.

Có người hùng hùng hổ hổ nói vài tiếng, liền rời đi.

Thanh âm xa dần, thẳng đến lúc rốt cuộc không còn nghe được gì nữa.

Tiểu Quý Bình đẩy cửa ra, choáng váng.

Trên mặt đất, trên bàn, tất cả đều là máu.

Vừa rồi cha mẹ còn mỉm cười với cô bé hiện tại cứ như vậy ngã trên vũng máu, đầy trời màu đỏ, trước mắt toàn một màu đỏ.

Tiểu Quý Bình không dám khóc, cắn cánh tay run bần bật, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, không tiếng động mà khóc nức nở.

Lục Bá Thất, Tô Noãn Dương cũng không tiếng động khóc nức nở, rơi lệ đầy mặt, lại cường ngạnh không có phát ra bất luận thanh âm gì.

Bỗng nhiên, cô bé giống như nổi điên từ trong ngăn tủ bò ra, nhìn bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi của cha mẹ, nhẹ giọng kêu lên.

“Cha? Mẹ?”

Không ai đáp lại.

Cô bé chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục kêu.

“Cha? Mẹ?”

Không phải nói muốn dẫn con đi ăn đồ chơi làm bằng đường sao? Không phải chỉ là chơi trốn tìm sao? Lúc này mới qua chốc lát, như thế nào mọi chuyện đều biến mất?

Tiểu Quý Bình không hiểu, nhưng vào lúc niên thiếu ngây thơ ấy cô bé biết, cha mẹ cô bé yêu nhất, sẽ không bao giờ mở miệng nói chuyện với cô được nữa.

Cô bé thống khổ, gào rống, nhào vào thi thể cha mẹ, một lần lại một lần mà gọi bọn họ.

Đáp lại cô bé chỉ có sự trầm mặc, đáng sợ trầm mặc.

Trong Lục Bá Thất, Tô Noãn Dương không biết nghĩ tới cái gì, cũng nhìn màn hình gào khóc.

Vài người canh giữ ngoài cửa nghe Tô Noãn Dương gào rống, đều có chút động dung.

Cái cô gái này nhìn qua nho nhỏ này, vậy mà trong cơ thể có thể bạo phát lực lượng lớn như vậy.

Bỗng nhiên, Vương Ngọc nhìn thấy một thân ảnh thon dài quen thuộc xuất hiện ở cửa.

Vừa mới kết thúc nhiệm vụ quay chụp buổi sáng Cố Hoài Cẩn đã chạy lại đây.

Anh đi lên trước, chào hỏi các vị tiền bối xong, liền đứng ở cửa kính chuyên chú nhìn Tô Noãn Dương bên trong.

Ánh mắt nhấp nháy, không hề chớp mắt.

Trong phút chốc, chung quanh hết thảy giống như tối sầm lại, chỉ còn lại có cô ngồi ở trong phòng, cùng anh đứng ở ngoài cửa nhìn chăm chú.

Cái gọi là năm tháng tĩnh lặng, chính là như thế này.

Phối âm xong một đoạn này làm người nghe khóc tới tê tâm liệt phế, cảm xúc Tô Noãn Dương thật lâu vẫn không thể bình ổn.

Cô hướng tiền bối ghi âm làm một thủ thế, ý bảo muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó liền cầm lấy ly nước trong tầm tay uống ừng ực ừng ực.

Có người gõ cửa, cô tưởng đạo diễn, cuống quít đứng lên nghênh đón.

Cửa mở, đứng ở ngoài chính là người đàn ông cô tâm tâm niệm kia.

“Cẩn Du? Sao anh lại tới đây?”

Cô tiến lên, kinh hỉ nhìn anh.

“Hôm nay em có công việc phối âm quan trọng như vậy, anh đương nhiên đến cổ vũ em cố lên”

Anh duỗi tay sửa sửa tóc mái toán loạn của cô, ôn nhu trả lời.

“Vậy công việc của anh thì sao? Đã xong rồi?”

“Ừm, cảnh quay buổi sáng đã kết thúc.”

Nói xong, anh chuyển đề tài, chế nhạo nhìn cô.

“Tô Tô, anh vừa kết thúc công việc liền tới đây, em có phải nên cho anh chút khen thưởng không?”

Vừa nói vừa cúi đầu làm bộ muốn hôn cô.

“Ai, chờ chút! Cố Hoài Cẩn! Nơi này nhiều người như vậy, không cần náo loạn!”

Tô Noãn Dương mắt thấy anh sắp hóa thân thành đại sắc lang, vội vàng thối lui một bước rời xa anh.

Đừng náo loạn, nơi này nhiều người như vậy, nếu hôn thật, kia chẳng phải là liền thành con khỉ trong vườn bách thú để người người tham quan sao.

“Ừ, người ở đây nhiều, không thích hợp khen thưởng, vậy bằng không buổi tối trở về nhé?”

Cố Hoài Cẩn nhìn đến bộ dạng thẹn thùng của cô, buồn cười, tiếp tục trêu chọc.

“Hửm? Tô Tô? Em không thể nhẫn tâm như vậy, một chút khen thưởng cũng không có cho anh sao?”

Tô Noãn Dương làm gì đã gặp qua Cố Hoài Cẩn giả bộ đáng thương ủy khuất như vậy, sợ tới mức lập tức nói.

“Buổi tối trở về lại nói! Buổi tối trở về lại nói!”

“Vậy em đây là đồng ý rồi?” Cố Hoài Cẩn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, trong thanh âm mang theo mê hoặc.

“Vâng vâng vâng! Đồng ý rồi! Đồng ý rồi!”

Tô Noãn Dương nhìn đến anh cách cô càng ngày càng ly gần, nào còn lo lắng nghĩ lại, vội vàng gật đầu như đảo tỏi.

“Ngoan, vậy buổi tối anh chờ.” Cố Hoài Cẩn đã thực hiện được âm mưu, không nháo cô nữa, cười đứng thẳng lại.

“Tô Tô, anh đi ra ngoài trước, em cố lên, ở lòng anh, em vĩnh viễn là tốt nhất.”

“Vâng!”

Cố Hoài Cẩn đi ra, nhân viên công tác đứng sau cửa lập tức làm bộ bận rộn, những người khác cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như vừa rồi không nhìn thấy vừa rồi trong Lục Bá Thất gợn sóng lưu động.

Chỉ có Cố Nhu Trăn bất đắc dĩ mà đỡ trán, nhỏ giọng nói với em trai.

“A Cẩn, em không biết Lục Bá Thất là cửa kính sao? Thế nào cũng phải quang minh chính đại mà ân ái?”

“……” Cố Hoài Cẩn nghe được chị gái nói như vậy, khinh miệt mà liếc mắt nhìn chị một cái, sau đó thâm tàng bất lộ nở nụ cười.

Đương nhiên anh biết là cửa kính, chẳng những biết, còn rất cảm kích đấy, nếu không phải cái này cửa kính, Tô Tô cũng sẽ không nhanh như vậy đồng ý với mình.

Ai nha, buổi tối nhanh nhanh đến đi, anh rất chờ mong. Khen thưởng, khen thưởng, khen thưởng.

Cố Nhu Trăn nhìn Cố Hoài Cẩn phúc hắc mỉm cười, nhịn không được rùng mình.

Tô Tô, thứ tha cho chị, chị chỉ có thể giúp em đến đây, ai bảo em trai này của cô từ nhỏ đã là sói xám? Chỉ có thể ủy khuất em, tiểu bạch thỏ, không sao! Chị sẽ bồi thường em ở phương diện khác nhé!

Trong Lục Bá Thất, Tô Noãn Dương đột nhiên hắt xì, cô không hiểu xoa xoa mũi, ý bảo tiền bối ghi âm có thể tiếp tục.

Kế tiếp một đoạn, không thể đơn giản như vừa rồi.

Cho dù Tô Noãn Dương có thể khống chế âm thanh biến giọng thành trẻ con, nhưng cô rất khó khống chế thanh âm của người già.

Vì làm cho thanh âm của mình có thể càng giống với lão nhân 70 tuổi, Tô Noãn Dương cố ý nghe rất nhiều giáo trình về phương diện này.

Còn nhờ Cố Nhu Trăn dẫn cô đi giập thầy giáo mấy khóa.

Tuy nói không phải hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cũng xem như được lợi không ít.

Cô ngồi trong Lục Bá Thất, trầm mặc vài giây, sau đó mở miệng.

Thanh âm rất thấp, còn mang theo chút nghẹn ngào.

Rốt cuộc là người trải qua qua sóng to gió lớn, đối mặt cái gì cũng đều vân đạm phong khinh.

Bà lão vỗ vỗ cháu gái nhỏ đang ghé trên đầu gối mình, hiền lành cười cười.

“Nha đầu, tới đây, bà nói một chút, chuyện lúc bà còn trẻ…”

…………

Người đứng ở ngoài cửa cứ như vậy ngơ ngẩn mà nhìn Tô Noãn Dương, đọc xong một đoạn cuối cùng trong lời kịch của cô.

Nói xong, tiền bối ghi âm gật đầu, làm cái thủ thế ok, Tô Noãn Dương gật đầu cảm ơn, đi ra ngoài.

Cô vừa đi ra, mấy người vây quanh ngoài cửa mới phản ứng lại.

Cố Nhu Trăn là người phản ứng đầu tiên chị đi lên, cười ôm lấy Tô Noãn Dương.

“Tô Tô, em biểu hiện thật sự rất tốt, không hổ là con dâu nhà Cố gia chúng ta!”

Ngay cả người vẫn luôn tương đối bình tĩnh, Vương Ngọc cũng đi tới nói với cô.

“Tô Tô, biểu hiện không tồi!”

“Khụ khụ.” Đạo diễn ho nhẹ hai tiếng, Cố Nhu Trăn vội vàng buông Tô Noãn Dương.

“Đạo diễn.” Tô Noãn Dương thấp thỏm bất an chào hỏi.

“Tiểu Tô, biểu hiện của cháu không tồi, tất cả mọi người chúng ta đều thấy được.”

“Cảm ơn đạo diễn.” Tô Noãn Dương vội vàng khom lưng.

“Nhưng mà, chúng ta vẫn muốn để Dương tiền bối làm lại một lần, sau đó từ hai người tuyển ra người tốt hơn, Dương tiền bối dù sao cũng là tiền bối, tại phương diện này tương đối có kinh nghiệm, âm sắc cũng tương xứng, cháu cảm thấy như vậy có thể chứ?”

“Có thể có thể, đương nhiên là có thể.”

Tô Noãn Dương gật đầu.

“Dương tiền bối là lão tiền bối nổi danh, có thể nghe bà phối âm tại phim trường cháu cảm thấy rất vui vẻ, đây là cơ hội khó có được, cháu cũng có thể học được rất nhiều, sao có thể có vấn đề được ạ?”

Tô Noãn Dương cười cười, thái độ thành khẩn tiếp tục nói.

“Đạo diễn cảm ơn ngài đã cho cháu cơ hội này, để cháu chứng minh chính mình.”

Đạo diễn xua xua tay, khách khí mà nói.

“Không có gì tiểu Tô, đừng khách khí như vậy, biểu hiện của cháu tất cả mọi người chúng ta đều là rõ như ban ngày, thật sự không tồi!”

Sau đó lại quay đầu nói với Dương tiền bối bên kia.

“Vậy Dương tiền bối, chúng ta bắt đầu đi?”

“Được.” Dương tiền bối gật gật đầu, cười đi vào Lục Bá Thất.

Trước lúc đóng cửa, bà bỗng nhiên quay đầu lại, nói với Tô Noãn Dương vẫn đang ngây ngốc tại chỗ.

“Nha đầu, cháu biểu hiện rất khá, ta rất thích cháu, cảm thấy cháu rất có tiềm lực, có muốn suy xét suy xét làm học trò ta không?”

———— phiên ngoại Ngô phi quân tử

Lần đầu tiên Đào Đào xin gia nhập xã đoàn kịch truyền thanh Sênh Ca, là một vị tên Ngô Phi Quân Tử khảo sát cô.

Lúc ấy cô cảm thấy người này rất có tự giác tự mình hiểu lấy, nick name cùng người giống nhau như đúc, chính xác không phải quân tử gì.

( Ngô phi quân tử = Tôi không phải quân tử)

Xã đoàn kịch truyền thanh tuyển người đại đa số đều tương đồng nhau, đổi thang không đổi thuốc, đơn giản chính là tiến vào một bộ phim nào đó phối âm vài đoạn lời kịch, làm các loại phân biệt như bất đồng tuổi tác, bất đồng thời đại bối cảnh cùng bất đồng cảm tình, phối âm xong mọi người lại dùng phiếu trong tay quyết định có muốn người hay không.

Thời đại, bối cảnh đương nhiên chỉ có hiện đại và cổ đại.

Tuổi trên cơ bản chính là loli, ngự tỷ, lão niên…

Biểu cảm thì cao hứng phấn chấn, vui vẻ ra mặt, ủ rũ cụp đuôi, cực kỳ bi thương …

Những nội dung khảo sát này, thoạt nhìn tương đối đơn giản, nhưng kỳ thật không hề dễ chút nào.

Đầu tiên, yêu cầu trước mặt mấy tiến bối trong xã đoàn đọc mấy thứ này, không đúng, không phải trước mặt, cô chỉ là cùng anh ở cùng một kênh, còn nói không tính là mặt đối mặt. Nhưng ở thế giới giả tưởng, cùng một kênh là tương đương với mặt đối mặt, bạn ngẫm lại, ạn muốn cùng một tiền bối không chút quen thuộc đọc lời kịch, cảm giác này có phải rất kì cục không?

Tiếp theo, yêu cầu nắm rõ các loại âm sắc cùng các loại biểu cảm, hơn nữa phải thuần thục mà vận dụng chúng, ngẫu hứng phát huy, nói đến là đến.

Quan trọng nhất chính là, những lời kịch đó đều là từ mấy cái kịch bản riêng biệt lấy ra, không có bất luận đoạn văn trên dưới hay ngữ cảnh gì, chỉ nói cho người phối âm tuổi tác lớn nhỏ cùng thời đại bối cảnh, cùng với cảm xúc của nhân vật.

Cho nên nói, yêu cầu tự mình đi bắt chước tình cảnh ngay lúc đó, phỏng đoán cảm xúc của nhân vật.

Nhưng mà, mặc kệ là đơn giản cũng được, hay khó khăn cũng thế, Đào Đào đều đã tới.

Sau khi tìm đọc vô số tư liệu, dạo biến Tieba cùng thiên nhai, Đào Đào rốt cuộc quyết định muốn đi Sênh ca tham gia tuyển chọn.

Cô thấp thỏm bất an mà gia nhập trang web sênh ca, nói thẳng chủ đề, nói với quản lý rằng cô muốn tiến hành tuyển chọn.

【 Đào Đào: Xin chào, có ai ở đó không? 】

【 ngô phi quân tử: Xin chào, làm sao vậy? 】

【 Đào Đào: Xin chào Quân tử! Tôi là Đào Đào, tôi muốn gia nhập Sênh ca, xin hỏi hiện tại có thể khảo sát chứ? 】

【 ngô phi quân tử: Hiện tại? 】

【 vui sướng: Vâng vâng. 】

Đái Quân ngồi trước máy tính, nhìn màn hình nhảy ra từng câu trả lời, lười biếng sờ sờ cằm.

Rất lâu rồi không có nhìn thấy người mới có ý tứ như vậy, nhìn dáng vẻ rất có tự hào, trình độ nhất định rất cao.

Được thôi.

【 ngô phi quân tử: Vậy, vậy hiện tại em vào kênh đi, kênh là: 123456】

【 vui sướng: Vâng! ^o^】

Đào Đào mở YY, vào kênh, sau đó tiếp tục dò hỏi.

【 Đào Đào: Quân tử, em vào rồi đây, sau đó thì sao? 】

Đái Quân ngồi trước máy tính buồn cười, nha đầu này nhìn ra là một người nhiệt huyết, kỳ thật cái gì cũng không rõ.

Anh cười cười, nhịn không được muốn trêu chọc cô.

【 Ngô phi quân tử: Hửm? Không có sau đó, hiện tại em có thể bắt đầu nói chuyện. 】

【 Đào Đào: A? Không phải chứ? Em nghe mọi người nói đều phải phát lời kịch mà?. 】

Quân tử rút một điếu thuốc, chậm rãi hút một ngụm, ừm, nha đầu ngốc còn rất hiểu công việc, không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.

Tay trái anh cầm thuốc, chậm rì rì mà gõ xuống mấy chữ.

【 Ngô phi quân tử: Ừ, đây đều là biện pháp tuyển chọn cũ, hiện tại không còn như vậy, lưu hành loại tán gẫu, hiểu không? 】

Ồ ồ ồ, thì ra là như thế, nhìn không ra, Sênh ca còn đi trước thời đại, không tồi, rất thích hợp với mình.

Đào Đào cảm thấy cô vừa học được kỹ năng mới, vội vàng cảm kích nói cảm ơn.

【 Đào Đào: Vâng vâng, thì ra là

như thế, cảm ơn tiền bối chỉ dạy! 】

Đái Quân nhìn thấy cô nói như vậy, nhịn không được cười ha ha, vừa không chú ý, thiếu chút nữa bị sặc khói thuốc.

Anh vội vàng ngưng cười, vội vàng uống ngụm nước.

Khụ khụ, không được, nha đầu này thật quá dở hơi. Khụ khụ, được, anh quyết định, mặc kệ gióng nói rốt cuộc là dễ nghe hay khó nghe, anh đều phải nhận, cho dù không phối âm, ngày thường cũng có thể đặt ở xã đoàn đảm đương làm linh vật.

【 Ngô phi quân tử: Không cần khách khí, vậy chúng ta liền bắt đầu đi? 】

【 Đào Đào: Được! 】

Đào Đào mở công năng kênh Mic, mang tai nghe, thanh thanh giọng nói, bắt đầu cùng Quân Tử kia nói chuyện.

Vui sướng: “Khụ khụ, Quân Tử, chào anh?”

Đái Quân nghiêng tai lắng nghe, ừ, âm thanh có thể chấp nhận, vừa nghe đã biết là đứa nhỏ hoạt bát không rành thế sự.

【 Ngô phi quân tử: Ừ, xin chào. 】

Đào Đào nhìn anh nói như vậy, cười gượng hai tiếng, tiếp tục nói.

“Ừm, nhưng mà, Quân Tử, em phải nói cái gì?”

【 Ngô phi quân tử: Tùy em, muốn nói cái gì đều có thể. 】

Đái Quân nói những lời này lại cấp cho Đào Đào bài toán khó, cô sợ nhất là tùy tiện, cô không biết nên nói gì, đành phải bảo trì trầm mặc.

Tự hỏi vài giây, cô bỗng nhiên chụp đùi.

“Anh xem đầu óc em này! Như thế nào lại không nghĩ tới! Quân tử! Bằng không em kể chuyện cười đi?”

Kể chuyện cười? Đái Quân nhướng mày, mạch não nha đầu này thật đúng là rất kỳ lạ, có thể sống đến bây giờ cũng thật sự là không dễ dàng.

Nhưng mà anh vẫn không nhẫn tâm đả kích cô, gật gật đầu, nhân từ mà gõ mấy chữ.

【 Ngô phi quân tử: Được. 】

Rất nhiều năm sau, mỗi khi Quân tử hồi tưởng chuyện này, đều sẽ vô hạn cảm thán.

Còn may lúc ấy anh nói chính là “Được”, chứ không phải là “Lăn”. Bằng không anh làm gì mà tìm cho cô dâu đáng yêu như vậy.

Đương nhiên hiện tại Quân Tử không nghĩ như vậy, bởi vì anh rất hối hận mình vừa rồi ngu xuẩn mà đồng ý thỉnh cầu của Đào Đào.

Rất rõ ràng, kế tiếp mấy tiếng đồng hồ, anh đều phải chết trận tại tiếng cười đầy ma tính của nha đầu kia.

“Quân tử quân tử, em nói với anh cái này, không được không được, trước để em cười đã. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, không được không được, người này thật là tài tình, chê cười thật tuyệt, ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Đái Quân bất đắc dĩ nghe tiểu nha đầu ở bên kia ha ha, rốt cuộc là ai đòi kể chuyện cười, người nghe là anh còn chưa biết nội dung là ai, cô cái gì cũng không nói lại còn cười trước.

【 Ngô phi quân tử: Ừ, em nói đi. 】

“Ai nha, thực xin lỗi thực xin lỗi, lại quên nói cho anh, nhưng cũng không thể trách em, cái chuyện cười này thật rất có ý tứ, ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không được, cười không dừng được.”

【 Ngô phi quân tử: Không có việc gì, em cứ cười đi. 】

“Được được, đợi em kiềm chế một chút, không cười không cười, ừm, khụ khụ khụ.”

Đào Đào ho nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu nói.

Ngày hôm qua chạng vạng, tiểu mỹ nữ tôi yêu thầm đã lâu nhỏ giọng nói với tôi:

“Tiểu Lý, tìm một nơi vắng vẻ đi, em muốn cùng anh nói chuyện của hai ta!”

Tôi hưng phấn, đây là cô ấy muốn cùng tôi thổ lộ phải không, chúng tôi rất nhanh tìm được góc không người, tôi kích động.

Too: “Tiểu mỹ nữ, ann biết. Loại chuyện này, hẳn là nên để đàn ông mở miệng trước, không thể tưởng được, em có thể can đảm nói trước…”

Tiểu mỹ: “Biết còn không nhanh lên đưa tiền, tiền tôi cho anh mượn đã là nửa năm, ann cho rằng tôi đã quên à.”

Tôi: “……”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, không được, thật tuyệt! Quân Tử, anh có thấy buồn cười không? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Đái Quân nghe cô nói như vậy, uể oải gõ mấy chữ.

【 Ngô phi quân tử: Ừ, cũng hay. 】

Buồn cười cái rắm?

Nhìn thấy Quân Tử nói như vậy, Đào Đào rất rõ ràng cảm nhận được Quân Tử ghét bỏ, cô không buông tay, tiếp tục nói.

“Quân Tử? Anh cảm thấy cái này không thú vị sao? Không sao, em lại tìm cái khác cho anh!”

Đào Đào xoa tay hầm hè, tính toán tìm cái càng có ý cười nhiều hơn, trong nháy mắt sẽ hạ gục quân tử.

Cứ như vậy, một người tiếp một người, Đào Đào trên cơ bản sắp đem cả trang web chuyện cười đọc xong, Quân Tử cũng vẫn ghét không đếm xỉa tới cười của cô. Anh có chút chịu phục, cái gì là tự làm bậy không thể sống, anh hiện tại xem như đã biết.

Chính thức mà đọc lời kịch thật tốt, sao lại nhất định muốn cô cùng anh tán gẫu.

Cái này hay rồi, đây rốt cuộc là tra tấn chính anh hay vẫn là tra tấn cô?

Cuối cùng, Quân Tử thật sự nhịn không được, bị tiếng cười của cô gái nhỏ này làm lỗ tai có chút phát ngứa, vội gõ chữ.

【 Ngô phi quân tử: Đào Đào, em không cần nói nữa, anh nghĩ, điểm cười của chúng ta khả năng không giống nhau, em cảm thấy sao? 】

Đào Đào nhìn thấy anh nói như vậy, vội vàng biết nghe mà trả lời.

“Đúng vậy đúng vậy, Quân Tử, em cũng cảm thấy như vậy, vậy nếu không, chúng ta đổi cái khác?”

【 gô phi quân tử: Ừ, có thể, nhưng mà hiện giờ anh còn có việc, bằng không chúng ta ngày mai tiếp tục đi? 】

Đào Đào nhíu mày, còn muốn ngày mai, chẳng lẽ mình hôm nay biểu hiện không tốt, cho nên khảo sát không thông qua sao?

Trong lòng cô không dấu được chuyện, đều là nghĩ cái gì liền nói cái đó, cho nên vội vàng nghĩ sao nói vậy dò hỏi.

“Quân Tử, có phải em biểu hiện không tốt, cho nên khảo sát không có thông qua không?”

Đái Quân nghe được ngữ khí uể oải của cô ở bên kia, vội vàng đánh chữ.

【 Ngô phi quân tử: Không có, em biểu hiện rất khá, nhưng mà xã đoàn chúng ta có yêu cầu, muốn thông qua khảo sát phải thử việc từ một tuần trở lên mới có thể, cho nên chúng ta ngày mai lại tiếp tục đi? 】

Cứ như vậy, cứ bị Đái Quân mông lung lừa, Đào Đào từ khảo sát một tuần biến thành khảo sát nửa tháng lại biến thành khảo sát hai tháng.

Chuyện cười, chuyện ma quỷ, chuyện xưa thần quái gì đó, Đào Đào đều có thể cùng Quân Tử hàn huyên, cuối cùng thật sự không còn chuyện để kể, hai người trực tiếp nói đến bái quái trong giới giải trí, thậm chí còn hàn huyên rất lâu về lí tưởng nhân sinh.

Cứ như vậy, quan hệ của Quân Tử và cô cũng càng thân cận, ngay từ đầu chỉ là nghe cô nói, sau lại dứt khoát liền vào kênh cùng cô nói chuyện.

Đào Đào đến bây giờ còn nhớ rõ cảm giác lúc vừa mới nghe thấy âm thanh Quân Tử.

Âm thanh đàn ông khàn khàn trầm thấp từ tai nghe truyền tới, khác biệt so với bạn cùng lứa tuổi, giọng nói Quân Tử rất rõ ràng là một con người rắn rỏi, âm sắc có chút nghẹn ngào lười biếng, còn mang theo chút nhợt nhạt thuốc lá và hơi men say của rượu, Đào Đào vừa nghe thấy giọng nói này nháy mắt liền bị hòa tan.

Đặc biệt là khi anh giống như vô tình phát ra âm điệu hơi rướn về phía trước cao lên, Đào Đào tỏ vẻ chỉ nghĩ muốn quỳ liếm tai nghe.

Không hổ là người của Sênh ca, quả nhiên, giọng nói không phải tốt bình thường.

Từng ngày cứ như vậy mà qua, vốn dĩ Đái Quân cho rằng hai người sẽ vẫn luôn vẫn duy trì loại quan hệ hài hòa như vậy, đến có một ngày, Đào Đào vào trong diễn đàn nhìn đến đầu mối vấn đề.

【Sốt dâu tây: Các bảo bảo, các bạn xem lời kịch khảo hạch của chúng ta một chút, xem xem mọi người chúng ta bắt được lời kịch giống nhau không? 】

Lời vừa nói ra, phía dưới liền có rất nhiều người theo trả lời, mọi người sôi nổi phơi ra hình ảnh lời kịch của mình.

Nhìn thấy tình cảnh này, Đào Đào mới biết được mình bị Quân Tử lừa.

Lúc nào đi đằng trước, cái gì gọi là phương thức không giống người thường, hết thảy đều chỉ là trò đùa dai của Quân Tử thôi!

Cô rất tức giận, mạnh mẽ đánh vào khung thoại.

【 Đào Đào: Ra đây! 】

【 Đào Đào: Anh có phải chơi tôi không?! Hôm nay tôi nhìn thấy tất cả mọi người đều có lời kịch, chỉ có tôi không có! 】

【 Đào Đào: Chơi tôi như vậy anh cảm thấy rất có ý tứ sao? Độc ác! 】

…………

Bùm bùm mà đánh một đống lời xong, Đào Đào rời trang web, kéo Quân Tử vào danh sách đen, liên tiếp mấy ngày đều không lên mạng.

Vài ngày sau, cô nhận được một phần chuyển phát nhanh kỳ quái.

Hộp chuyển phát nhanh rất nặng, cô nghi hoặc nhận hộp từ anh trai chuyển phát nhanh, hủy niêm phong mở ra, bên trong là rất nhiều sách và bút ký.

Sách đều là giáo trình phối âm, có vài quyển đến hiệu sách cũng không tìm thấy xưng trân quý bảo điển.

Bút ký cũng đều là do chủ nhân tỉ mỉ ghi lại trọng điểm cùng kinh nghiệm của anh.

Bên trong còn có một tờ giấy nhỏ, mấy chữ rồng bay phượng múa rất to.

【 Tiểu nha đầu đừng tức giận, ngàn sai vạn sai lần đều là anh sai, cái này là gửi tới em bồi tội, ngoan, tức giận sẽ tạo nếp nhăn, em vốn dĩ không xinh đẹp, về sau nếu lại có nếp nhăn vậy chẳng phải càng không ai muốn? Thực xin lỗi, đừng nóng giận, được không? 】

(Beta: Em lạy:vv)

Ký tên là Đái Quân.

Đào Đào lật bức thư, cô không biết anh từ đâu tìm ra những cái này, cũng không biết anh từ đâu mà biết địa chỉ của cô, có thể là trong lúc vô tình cô để lộ, cũng có thể là lúc điền tin tức viết ra, nhưng mặc kệ như thế nào, cô không định đơn giản như vậy mà tha thứ cho anh.

Đào Đào đem thư thả lại hộp chuyển phát nhanh, để một góc trong phòng.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, Đái Quân ngồi thủ trước máy tính mấy tháng, đều không đợi được thỏ nhỏ của mình.

Cái người gọi là tiểu nha đầu Đào Đào rốt cuộc cũng không liên hệ lại với anh, cũng không xin tham gia gia nhập lại, anh hỏi bạn bè ở mấy cái xã đoàn khác, cũng không có ai nghe thấy cô gái nào tên Đào Đào xin gia nhập.

Anh bất đắc dĩ, hối hận, anh nghĩ thầm, mình lần này có phải thật sự làm rất quá đáng rồi không, rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ, nháo như vậy thật là có chút không đúng. Nhưng mặc kệ Đái Quân nghĩ như thế nào, anh cũng không có biện pháp đền bù lại cái gì.

Thời gian thấm thoát, như con ngựa trắng quá khích, nửa năm sau, có người xin nhập đàn.

Đái Quân click mở tin tức.

【 Nói với tên vương bát đản Đái Quân kia! Lão nương ta trở về báo thù! 】

Anh cười, khóe miệng giơ lên, khẽ mở môi mỏng, có chút như ý nguyện.

【 Ngô phi quân tử: Chào, Đào Đào, đã lâu không gặp. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.