Yêu Giả Cưới Thật

Chương 63: Chương 63




Edit: Cat

Sau khi rời Khải Đông, Đồng Niệm nhìn trời vẫn còn sớm. Cô vội vàng đón một chiếc taxi đi tới bách hóa tổng hợp chọn lễ vật.

Đi vào phố buôn bán đông người, Đồng Niệm đi vào trong cửa hàng, do dự không biết nên mua gì? Nhớ tới lời Vi Kỳ Hạo có nói với mình, cô cười cười xoay người đi lên lầu hai mua một bộ bút lông tốt nhất, rồi sau đó lên khu đồ trang điểm mua một bộ mỹ phẩm.

Chọn đồ xong, di động vừa lúc vang lên: “A lô?”

“Mấy giờ em ra?” Vi Kỳ Hạo đeo tai nghe Bluetooth, vừa lái xe vừa hỏi cô.

Đồng Niệm cầm theo đồ vật ra ngoài, giọng điệu thoải mái, nói cho anh vị trí của cô, rồi đứng chờ ở ven đường.

Không bao lâu sau một chiếc Lamborghini màu trắng tới, người đàn ông mở cửa x era thấy cô cầm theo đồ nhiều: “Cái gì đây?”

Đồng Niệm cầm quà tặng lên xe, quay đầu nhìn anh cười khẽ nói: “Quà mua tặng cha mẹ anh.”

Vi Kỳ Hạo sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú cong lên, anh cười xấu xa thấp mặt, nhích tới gần cô: “Được đó, ra dáng con dâu.”

Hai má đỏ ửng, Đồng Niệm đưa tay đánh ánh một cái lạnh lùng nói: “Mau lái xe đi.”

Nhìn cô ngượng ngùng, Vi Kỳ Hạo không ghẹo cô nữa, vội vàng khởi động xe đi về nhà.

Xe đi vào biệt thự Vi gia, Vi Kỳ Hạo tắt máy dắt tay cô vào bên trong.

Nhà lớn nhà họ Vi trước mắt trái với phong cách châu Âu, mang toàn hơi hướng nhà cổ điển. Trong sân có đặt một bể cá bằng cẩm thạch cầu kỳ, nuôi cá chép, màu sắc sặc sỡ và mấy chú cá bơi qua bơi lại.

Nếu nói không hồi hộp là dối người, dưới bước chân Đồng Niệm chậm lại hình như có do dự.

Vi Kỳ Hạo thấy vẻ mặt cô không yên, thoáng chốc cười, đưa tay kéo cô vào trong lòng mình, giọng ôn nhu: “Đừng sợ, chỉ cần em thu phục cha anh thành công. Còn mẹ anh đã có anh đây!”

Theo dõi ánh mắt sáng rực, Đồng Niệm hít một hơi thật sâu, xoay tay lại nắm lấy bàn tay anh dùng sức gật đầu một cái.

Người hầu đã chuẩn bị xong hết, nhìn thấy khách đến liền dọn tiệc chiêu đã. Nhiệt tình kiểu này bất an của Đồng Niệm cũng dần vơi đi. Cô bưng ly trà lên sắc mặt bình tĩnh trở lại.

Lúc này Vi Kỳ Hạo từ trên thư phòng đi xuống, kéo cô cười hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Kỳ thật căn bản không biết phải chuẩn bị cái gì? Đã tới rồi thì cứ bình tĩnh.

Đồng Niệm mím môi cười, nâng cái cằm tinh xảo lên ôn nhu nói: “Vi Kỳ Hạo, em sợ.”

Đưa hai tay ôm cô vào trong ngực, đáy lòng Vi Kỳ Hạo ấm áp, hơn nữa nhìn bộ dạng làm nũng của cô làm trái tim anh như rã ra: “Sợ cái gì, có anh ở đây chút nữa cứ nhìn anh mà làm.”

Đi đến trước cửa thư phòng, Vi Kỳ Hạo nắm tay cô hai người đẩy cửa đi vào.

“Cha!” Nắm tay người bên cạnh, Vi Kỳ Hạo lễ phép mở miệng, vẻ mặt bình thường đứng đắn hơn nhiều: “Đồng Niệm đã đến rồi.”

Đồng Niệm không dám nhìn kỹ vội trầm giọng chào: “Chào bác trai.”

Vi Minh Xa cúi đầu dựa bàn vẽ tranh, nghe âm thanh của bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt bình tĩnh không có chút gì phập phồng.

“Ngồi đi!”

Lát sau, lần thứ hai ông cầm bút lông lên tiếp túc vẽ tranh.

Vi Kỳ Hạo đem bút lông kia đặt ở bàn, sau đó kép Đồng Niệm ngồi xuống.

Giữa thư phòng phảng phất mùi hương, Đồng Niệm nghiên đầu nhìn những bức họa được vẽ kĩ càng, có núi có sông, lực của bút lông đều rất tròn trịa.

“Đồng tiểu thư.” Vi Minh Xa bỗng nhiên lên tiếng, khóe mắt nhìn cô vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Bức tranh này, cô cảm thấy thế nào?”

Vấn đề như vậy lại hỏi Đồng Niệm, cô nhìn người đàn ông bên cạnh cầu cứu, đã thấy anh mày kiếm giật giật, hoàn toàn không biết làm sao.

Xong đời!

Đồng Niệm trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt lăng trì anh. Vừa rồi còn mới nói cô hãy nhìn anh, thật là ba hoa!

Xuyên thấu ánh mắt khinh miệt của cô, Vi Kỳ Hạo đoán được cô đang cười nhạo nhưng anh không hứng thú chút nào với tranh chữ, lần này thật sự nguy to!

Đôi mắt nhìn bức tranh trên bàn, Đồng Niệm cau mày nhớ tới tranh của dì mình, đạ dạy cô một ít cơ bản, lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Vô trạng chi trạng, không có gì chi tượng.” (Không biết dịch câu sao cả, đại loại không hình tượng, hư hư thực thực hay sao đó…)

Đồng Niệm đứng lên, cung kính tiêu sái đi tới trước bàn, mạnh dạn trả lời.

Vi Minh Xa ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn cô gái đối diện, sâu thẳm ánh mắt không nhìn ra được cảm xúc. Lát sau, ông mở bút lông cô tặng, ông nắm nó trong tay giọng điệu ôn hòa: “So với thằng nghịch tử này của tôi hơn gấp trăm lần!”

Dứt lời Vi Minh Xa cúi đầu, nhặt bút lên viết: “Kỳ Hạo, các con ra ngoài trước đi.”

Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng thở ra, kéo cô đi ra ngoài sau đó đóng cửa phòng lại.

Trở lại phòng khách, sắc mặt Đồng Niệm vẫn còn khẩn trương, lo lắng hỏi anh: “Cha anh, em….”

“Rất vừa lòng!” Vi Kỳ Hạo nắm hai vai cô cười nói: “Thật không ngờ, em lại có thể làm cho cha anh vui!”

Đồng Niệm liếc mắt nhìn anh, hỏi: “Vi thiếu gia, anh đã nói nhìn ánh mắt anh mà hành động? Vậy anh nói xem sao không có chút ám chỉ nào cho tôi hết vậy hả?”

“Khụ khụ!” Sắc mặt Vi Kỳ Hạo mất tự nhiên, lập tức lảng tránh đề tài này” “Em uống nước trái cây không?”

Hai người vui đùa ầm ĩ ở sofa, một bóng dáng đi từ cửa lớn vào, nhìn qua bên này lập tức biến sắc.

“Mẹ!” Nhìn thấy người trở về, Vi Kỳ Hạo cười kéo Đồng Niệm tới, ôn nhu nói: “Đây là Niệm Niệm.”

Dừng lại, anh đem bộ mỹ phẩm kia qua: “Niệm Niệm mua cho ngài này.”

Ánh mắt Từ Lỵ vẫn bình thường, xoay người ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn người đối diện: “Đồng tiểu thư, mời ngồi.”

Vừa nhìn thấy bà, trong lòng Đồng Niệm có cảm giác kỳ quái.

Từ Lỵ nhìn tay bọn họ đang nắm chặt, sắc mặt đanh lại, nhíu mày nói: “Hạo Hạo đi rót cho mẹ ly nước.”

“À?” Vi Kỳ Hạo sửng sốt nhìn thấy ánh mắt bà, liền đứng lên đi lấy nước.

Nhìn bóng dáng anh biến mất, khóe mắt Từ Lỵ trầm lại hỏi: “Đồng tiểu thư, buổi chiều chúng ta có gặp nhau ở Khải Đông, cô đã quên rồi sao?”

Bà nhắc đến thì cô liền tỉnh ra, Đồng Niệm phản ứng bằng cách cười gật đầu: “Vâng, tôi nhớ rõ.”

Nhớ rõ? Nhớ rõ là tốt rồi.

Đáy lòng Từ Lỵ hung dữ trào lên, bà bình tĩnh giọng điệu sắc nhọn: “Hạo Hạo của chúng tôi tuổi còn trẻ, rất nhiều chuyện không nhìn thấu, dễ dàng bị người ta lừa! Đồng tiểu thư, cô xem trọng Hạo Hạo điểm gì, coi trọng Vi gia điểm gì?”

Đồng Niệm cứng đờ, cười yên lặng: “Bác giá, ngài muốn nói cái gì?”

Trước thẳng thắn của co, ngược lại làm cho Từ Lỵ khinh thường hừ lạnh, quả nhiên đã từng trải, rất chua ngoa đanh đá, mặt có thể không biến sắc, tâm không động?

KHóe miệng cười lạnh lùng, Từ Lỵ ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm mặt cô lớn tiếng hỏi: “Cô cùng Lăng Cận Dương là quan hệ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.