Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Chương 57: Chương 57: Đấu pháp




“Trúng độc?” Tuy rằng mũ giáp che kín không để lộ biểu cảm trên khuôn mặt Trứ Ung, nhưng âm thanh của hắn lại thể hiện rõ sự nghi ngờ.

“Nói lung tung gì chứ, Bảo Gia Tiên mà cũng bị trúng độc?” Không biết ai trong Hỏa Nha Quân nói thầm một tiếng.

Nói cho cùng thì Bảo Gia Tiên cũng là một loại quỷ tu, làm sao có thể bị trúng độc?

Tuy rằng những người khác không mở miệng, nhưng cũng cho rằng đây là điều đương nhiên, tất cả đều cảm thấy Giang Vân Hạc đang ăn nói lộn xộn.

Đặc biệt là nhìn dáng dấp Giang Vân Hạc mới chỉ là thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi.

“Trúng độc, hoặc bị thứ gì đó ăn mòn lí trí.” Giang Vân Hạc lặp lại một lần nữa.

Trong mắt hắn lúc này, mã số tạo thành cơ thể Bảo Gia Tiên gồm những số 0 và 1 có hơn nửa đều bị nhuộm thành một màu đỏ quỷ dị, hơn nữa nó vẫn còn đang tiếp tục lan rộng.

Phóng to tầm nhìn lên,hắn lại phát hiện màu đỏ quỷ dị này cũng là một loại mã số.

Chỉ cần nhìn qua nó, Giang Vân Hạc ngay lập tức có cảm giác vặn vẹo, thô bạo, điên cuồng cùng với mùi máu tanh nồng nặc.

“Ngươi có chứng cứ gì không?” Trứ Ung trầm giọng hỏi: “Ngươi nên biết nếu như bởi vì lời ngươi nói mà phát sinh phán đoán lệch lạc, sẽ làm lỡ bao nhiêu sự tình, chết thêm bao nhiêu người!”

Giang Vân Hạc nhíu mày, chứng cứ, hắn có thể thấy, nhưng người khác lại nhìn không thấy, thế thì lấy chứng cứ ở đâu ra?

“Nếu là xảy ra chuyện không may, chúng ta đều phải gánh trách nhiệm. Không nên bởi vì một chút nhỏ mọn mà tự cho là mình thông minh.” Trứ Ung thấy Giang Vân Hạc không nói lời nào, liền cho là hắn nói lung tung, âm thanh nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Giang Vân Hạc càng nhíu mày chặt hơn.

“Giết nó, sau đó phân công nhau tìm, xem còn có đầu mối gì khác không.” Trứ Ung không để ý tới Giang Vân Hạc nữa, trầm giọng nói.

“Chờ một chút.” Giang Vân Hạc đột nhiên mở miệng.

Trứ Ung quay đầu nhìn hắn:“Ngươi còn muốn nói điều gì?”

“69%, 70%,tốc độ ăn mòn đang tăng nhanh, số liệu trong cơ thể mục tiêu có biến hóa mạnh mẽ,phải quan sát thêm một chút.” Giang Vân Hạc nói thật nhanh.

“Cái gì?”

“Dù sao cũng không làm lỡ nhiều thời gian.” Trong mắt Giang Vân Hạc,số liệu trong cơ thể mục tiêu vẫn đang biến hóa kịch liệt, ngay cả bộ phận trung tâm cũng thay đổi,càng quan trọng hơn,một chút số liệu đã giảm xuống,một chút số liệu khác lại đang tăng lên rất nhanh.

“A ——!” Quái vật phát ra tiếng gào thét điên cuồng.”Chết đi, chết đi, chết hết đi!”

“Ầm!” Mấy hỏa nha kỵ sĩ đang vây quanh quái vật đột nhiên bị đánh bay, nửa từ đường trực tiếp bị phá hủy, bụi đất mịt mù.

“Tất cả cẩn thận, lui về phía sau giữ nguyên cảnh giác, lấy tiểu đội làm đơn vị.” Trứ Ung khẽ quát một tiếng.

Tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi ra khỏi từ đường.

“Tại sao lúc này lại xuất hiện sương mù?” Không ít người hiện giờ mới phát hiện,phạm vi xung quanh đã hình thành một tầng sương mù khá mỏng, che kín hết ánh mặt trời.

Phải biết rằng lúc này vẫn đang là buổi chiều.

“Không đúng!” Trứ Ung quay đầu nhìn trái nhìn phải một cái, ánh mắt đầy thâm thúy.

Loại quỷ thần Bảo Gia Tiên này rất sợ ánh mặt trời,mà đúng lúc Bảo Gia Tiên xuất hiện biến hóa thì lại nổi lên sương mù, kẻ đần cũng có thể phát hiện ra tình huống có chỗ không hợp lí.

“Là trận pháp!” Một hỏa nha kỵ sĩ bỗng nhiên hét lớn.”Có người bày trận.”

“A a a a a!” trong từ đường vọng ra mấy tiếng kêu gào đau khổ.

Khi tiếng kêu dần dần nhỏ lại, bụi mù cũng dần dần tản đi, Bảo Gia Tiên lại xuất hiện ở trước mặt mọi người,nhưng lần này để mỗi người phải hít sâu vào một ngụm khí lạnh.

Bảo Gia Tiên này giống như quái vật vậy, thân đã cao hai thước lại tiếp tục cao thêm nửa thước nữa,cơ thể to lớn hơn, mà trên bờ vai lại có thêm một cái đầu, là đầu của một lão nhân râu tóc bạc trắng.

Đầu người kia vẻ mặt méo mó, há mồm kêu nhưng lại không có tiếng.

“Đây là chuyện gì?”

“Nhìn thoáng qua thì đầu người kia giống như thôn trưởng nơi này.”

“Nhưng thôn trưởng đâu có theo chúng ta qua đây.”

“Tất cả câm miệng! Đây là một Bảo Gia Tiên khác, trên bàn thờ trong kia bày ba bài vị, ta đã đoán ra còn hai Bảo Gia Tiên khác ở đâu. Lúc này xem ra...” Trứ Ung nói còn chưa dứt lời.

“Bị hắn ăn.” Giang Vân Hạc thấp giọng nói.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.

“Trước đó các ngươi đi qua những ngôi làng kia, không phát sinh ra tình huống này sao? Một chút dấu hiệu cũng không có?” Giang Vân Hạc hỏi.

“Không có,tuy rằng mấy Bảo Gia Tiên kia cũng nổi điên biến thành quái vật, nhưng không có như vậy. Đặc biệt là Bảo Gia Tiên thứ nhất, từ lúc phát sinh đến khi chúng ta chạy đến đã là ba ngày,nhưng cũng không xuất hiện tình huống quỷ dị như thế này.” Trứ Ung giương tay ra một cái, một bảo đỉnh tuột ra ngoài,bay lên không trung liền nhanh chóng biến lớn, mang theo trọng lượng mấy nghìn cân đập xuống.

“Rống!” Quái vật gầm rú, nâng hai cánh tay lên đỡ lấy bảo đỉnh.

“Choang ——!” Một tiếng vang thật lớn vang lên,tốc độ bảo đỉnh cứ thế bị làm chậm lại, mà quái vật kia cũng lùi lại hai bước.

“Hừ, không có gì hơn cái này.” Trứ Ung hừ lạnh một tiếng, bảo đỉnh bay lên không trung,vòng vo nửa vòng rồi lần thứ hai đập tới.

“Cẩn thận,độc tính ăn mòn trong cơ thể quái vật vẫn còn tiếp tục lan rộng, bây giờ là 78%, 79%...Tốt nhất phải mau chóng giết nó thật nhanh, ta đã biết đại khái khi đạt 100% sẽ phát sinh ra cái gì!” Giang Vân Hạc vừa nói vừa lùi mấy bước, trốn phía sau mọi người.

Lúc này cũng không còn ai để ý đến hắn.

Nhưng khi nghe Giang Vân Hạc nói, mọi người có vẻ thận trọng hơn hẳn.

Phải biết rằng trước đó chỉ cần ba hỏa nha kỵ sĩ là có thể áp chế nó,nhưng sau khi nó biến thêm một cái đầu, thực lực tăng mạnh,chỉ có Trứ Ung mới áp chế được.

Từ Đáp Kiều trực tiếp tăng lên Dũng Tuyền, nếu nó lại mọc thêm một cái đầu, chẳng phải đạt thẳng tới Khí Hải?

Nếu trước đó Giang Vân Hạc nói lời này,chắc chắn mọi người sẽ không tin. Có thể hắn vừa nói qua số liệu trong cơ thể mục tiêu có biến hóa mạnh mẽ,tuy rằng mọi người không quá rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, nhưng quái vật này đang biến hóa thì mỗi người đều thấy được.

Lúc này Giang Vân Hạc mở miệng nói thêm lần nữa,thì cũng không có ai dám không coi ra gì.

“Định!”

Bảo đỉnh vừa mới đập xuống, sau từ đường phát ra một thanh âm của nam tử, một viên châu bay ra ngoài đánh vào trên bảo đỉnh, bảo đỉnh nhất thời ngừng lại.

“Ta thật vất vả mới tìm được cái tài liệu thích hợp như thế, các ngươi đã định phá hư, thực sự không biết sống chết là gì!“.

Giang Vân Hạc nghe âm thanh này có chút quen tai.

Nghĩ ngợi một hồi, trên mặt hắn chợt hiện lên thần sắc kinh ngạc.

Chủ nhân của âm thanh này chính là một trong hai tên mặt tô son trát phấn trên tửu lâu ngày đó!

“Lăn ra đây!”

Trứ Ung quát lên một tiếng, phía sau lưng hắn hiện ra một con hỏa nha,hoả nha vỗ mạnh hai cánh phi lên không trung,phun ra một ngọn hoả diễm khiến vị trí kia nhanh chóng xuất hiện ra hai đạo nhân ảnh.

Là hai thanh niên mặt tô son trát phấn.

Nhưng cũng có thể không phải là hai người kia.

Nếu không phải trước đó đối phương có nói “Thật vất vả mới tìm được tài liệu thích hợp như vậy.”,có lẽ hắn đã cho rằng đối phương tới để trả thù.

“Ây da,không ngờ tiểu tử ngươi cũng ở đây, ha ha ha ha” một người trong đó thấy Giang Vân Hạc liền cười như điên.

“Ở đây cũng tốt, vốn định chờ qua trận này rồi mới tìm ngươi giải quyết phiền phức,không ngờ chính ngươi lại tự đưa đến cửa. Cái này gọi là gì nhỉ? À!Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi đâm vào! Tiểu tử,để ta xem lần này ngươi mạnh miệng như thế nào!” Thanh niên họ Lâm vẻ mặt dữ tợn nói.

“Các ngươi chính là người phía sau màn? Là các ngươi giở trò quỷ?” Trứ Ung cũng không quan tâm bảo đỉnh trên không, nhìn chằm chằm hai người hỏi.

“Phá rối? Là các ngươi không nên xông tới! Nếu như không phải các ngươi, qua hai canh giờ nữa, tài liệu mà ta rất vất vả tìm được có thể thành công. Nhưng bây giờ cũng không sao, chờ ta giết các ngươi, hút hết máu huyết của các ngươi, đến lúc đó hiệu quả càng mạnh.” Một người thanh niên khác cười to nói.

“Nằm mơ giữa ban ngày!Ta bắt các ngươi lại rồi nói. Kết trận!” Trứ Ung hét lớn, phía sau mười mấy hỏa nha kỵ sĩ đều xuất hiện một con hỏa nha,cứ ba con xếp thành một hình tam giác trên không.

“Hỏa! Hỏa! Hỏa!” Mười mấy hỏa nha kỵ sĩ rút kiếm, trên thân kiếm bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Trên không trung,ba con hỏa nha phun lửa về phía trước, ba chùm lửa hội tụ vào nhau tạo thành một trụ lửa màu ám hồng.

Năm trụ lửa trên không trung đồng thời phóng xuống,dưới mặt đất mười mấy hỏa nha kỵ sĩ bao vây hai người.

“Ta quạt!“.Không ngờ cây quạt trong tay thanh niên họ Lâm cũng là một món pháp khí,hắn quạt lên không trung,một trận gió nổi lên thổi cho đám hỏa nha mất hết thăng bằng,khiến trụ lửa trực phóng trượt qua bên cạnh hai người.

Thanh niên còn lại thì nhanh chóng lấy ra một túi tiền,xé miệng túi ra, từ bên trong bay ra một đám côn trùng đen ngòm.

“Cẩn thận, bọn họ đang cố kéo dài thời gian.” Giang Vân Hạc ra nhắc nhở.

Thuận tiện hắn lại rút lui vài bước, bàn tay cầm hồ lô lắc lên lắc xuống, liên tục vài lần.

“Hóa ra chỉ là gối thêu hoa, một cái túi rơm vô dụng. Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát? Chờ ta thu thập xong bọn chúng, sau đó đến lượt ngươi“. Thanh niên họ Lâm nhìn thấy động tác của Giang Vân Hạc, cười nhạo nói.

Thần sắc hắn đầy khinh miệt.

Phải biết rằng trong tất cả người ở đây, trừ hai người hắn ra cùng Trứ Ung,thì còn mỗi Giang Vân Hạc là Dũng Tuyền Cảnh, các hỏa nha kỵ sĩ đều là Đáp Kiều Cảnh mà thôi.

Trứ Ung được hắn thức tỉnh, cũng chú ý tới động tác của Giang Vân Hạc, trong lòng nhất thời có chút khinh thường.

Tuy rằng ngươi tuổi còn nhỏ, có thể không am hiểu chiến đấu, nhưng gặp phải nguy hiểm liền chạy trốn, trong quân ngũ xem thường nhất chính là loại người ham sống sợ chết như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.