Yêu Nữa Được Không

Chương 22: Chương 22




May thay đóa hoa hồng trắng bị giẫm đạp kia đã được Tuệ Lâm nhặt lại. Đúng 1 bông hoa bị rơi ra mà thoát khỏi đế giày vô tình của Duy. Một bông hoa dù không còn tươi tắn nhưng Lâm nghĩ đó là một bông hoa may mắn, cô đã nhặt lên và đem vào nhà. Bảo Yến đi say sưa chè chén từ tối đêm qua đến tờ mờ sáng mới mò về trong tình trạng say xỉn không còn biết gì nữa. 2 giờ chiều Bảo Yến mới tỉnh ngủ, cô xuống tìm gì đó mà ăn. Tuệ Lâm vừa đi ra ngoài về với một đồng đồ ăn sẵn, Bảo Yến nói :

- Cậu đi đâu thế ?

- Tủ lạnh đã trống trơn rồi.

- Bao nhiêu ? Để tớ gửi tiền lại.

- Thôi đi. Cậu cho tớ ở free. Tính toán gì bao nhiêu đây. Mà hôm qua sao cậu đi thâu đêm suốt sáng thế ?

- Đi chơi thôi mà.

- Tớ cứ nghĩ Noel cậu sẽ chui rút trong cái chăn ấm mà chat qua Mỹ chứ.

- Cậu nghĩ vậy thật à ?

- Chứ sao? Tình cảm hai người đượm nồng tới mức tớ còn phải hạn chế về nhà cơ mà.

- Hết rồi …

- Cậu nói gì ?

- À không … không có gì. Cậu ăn không ?

- Thôi. Tớ đã ăn bên ngoài rồi.

- Tớ lên phòng ngủ tiếp nhé. Tớ không ăn nữa đâu.

Bảo Yến luôn có vẻ không vui khi nhắc đến Khoa Nam. Anh chàng cũng kỳ, chia tay thì chia tay, về Mỹ đã mấy ngày mà vẫn bặt tăm không thèm hỏi han gì đến cô. Nhưng điều Bảo Yến lo là, trong cơ thể cô đã bắt đầu có những cảm giác khác lạ. Điều mà cô luôn băn khoăn khi hai người gần nhau trong 2 tuần lễ “hạnh phúc” đó. Yến rất sợ, cô không biết phải sử xự thế nào nếu lỡ dính. Cô vẫn đang là sinh viên cao học, đã có thể đi làm nhưng Yến không thích. Tài sản của gia đình đủ để cô rong chơi mà không cần đến chi phí trang trải chén cơm manh áo. Sau ngày Noel, phố phường vẫn đầy ắp không khí Giáng Sinh. Lâm bước vào một quán cà phê, hôm qua phải thức hoàn thành hồ sơ cả đêm nên vẫn chưa thoát khỏi cảm giác buồn ngủ. Lâm nghe giọng ai quen quen, cô quay lại thì thấy Đoàn Duy đang tình tứ gắp thức ăn cho một cô nàng xinh đẹp. Ánh mắt lạ lẫm của Tuệ Lâm làm cả hai chú ý, Đoàn Duy đang đi cùng cô thư ký Phương Anh. Phương Anh hỏi :

- Trông cô gái này quen quen …

- Em quen hả ?

- Không. À, nhớ rồi. Đây là cô gái đã nhảy với anh trong đêm sinh nhật mẹ anh mà.

- Thế hả ? Anh không nhớ.

Tuệ Lâm nhăn mặt, Đoàn Duy lại như thế. Tỏ ra như chuyện đêm qua không hề có gì hết. Tuệ Lâm cảm thấy khó chịu nên cô chỉ im lặng bỏ đi. Đoàn Duy thấy vậy chạy theo, kéo tay Tuệ Lâm thật mạnh…

- Buông tôi ra ! Buông ra…

- Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy ?

- Tôi đã làm gì anh chứ ?

- Lúc nào cô cũng lấy thằng bạn thân nhất của tôi ra để biến tôi thành trò đùa hết vậy hả?

- Lý Đoàn Duy, vì tôi không biết. Tôi không biết anh nghĩ gì, tôi cũng đã từng chờ đợi. Chờ đợi một điều gì đó từ anh. Nhưng thôi cũng đã bắt đầu chán nản với nó rồi. Vì nó không xuất hiện đúng lúc tôi mong chờ.

Cánh tay vẫy lên, chiếc Taxi màu xanh dừng lạiLâm vừa quay gót đi, vừa phớt ngang qua mặt Duy. Anh hít một hơi thật dài rồi hét to :

- Nhưng anh làm vậy là vì … Anh thích em !

Tuệ Lâm ngừng lại, cô nghe tim mình đập thình thịch. Cô không quay lại nhìn Đoàn Duy mà vẫn tiếp tục bước vào xe. Duy cũng cảm thấy thất bại khi Tuệ Lâm đã không phản ứng gì. Duy đứng lặng ở đó khá lâu khi cảm giác bị từ chối bao trùm. Anh chàng lại rơi vào trạng thái khó tính và hay gắt gỏng. Khiết Nhã ngày trở lại công ty được mọi người chào đón nồng nhiệt, cô vẫn còn khá gầy vì sụt cân nhiều nhưng không giảm bao nhiêu sắc đẹp như một hoa hậu của mình. Đã vậy, mọi người còn trầm trồ ngạc nhiên trước chiếc nhẫn đính hôn trên tay…

- Vậy là giám đốc lần này sau khi khỏi bệnh cứ tưởng sẽ không xa chúng ta, lần này thì sắp xa luôn rồi.

- Các bạn nói đi đâu vậy. Có chồng thì có chồng, anh ấy có bắt tôi rời xa mọi người đâu.

- Thật vậy sao?

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Khiết Nhã không thấy Tuệ Lâm đâu. Tìm mãi thì cô mới thấy cô nàng kia đứng trên sân thượng mặt đăm chiêu nhìn trời nhìn đất. Khiết Nhã ho một tiếng phá vỡ không gian im lặng, Tuệ Lâm giật mình :

- Chị Nhã

- Trốn việc lên đây làm gì thế ? Tháng này chị sẽ trừ lương em.

- Em chỉ mới lên thôi mà.

- Sao? Lại có chuyện gì đây ?

- Có gì đâu.

- Mặt em nói lên hết rồi. Lại lùm xùm với Đoàn Duy đúng không ?

- Hắn là 1 con người kỳ cục.

Tuệ Lâm tức tối kể lại cho Khiết Nhã nghe.Duy kể từ vụ đó thì cứ lạnh như tảng băng chỉ tập trung vào công việc và âm thầm theo dõi bà Quế cũng ông Trần Kiên. Đã lâu rồi Duy không đi ăn tối cùng bà Quế, cả hai đi ăn ở nhà hàng. Bà Quế nói :

- Lúc này không thấy con liên lạc với Tuệ Lâm nữa…

- Cô ấy chỉ thân với mẹ. Không có thân với con. Con không biết.

- Cái thằng này… Sao lại ăn nói như vậy ? Không nhờ con thì làm sao mẹ biết Tuệ Lâm. Con bé là người tử tế nhất từ trước tới nay với con mà mẹ biết đấy. Mà mẹ cũng đã để ý cái cử chỉ con lo lắng thế nào khi con bé ngất xỉu hôm nọ rồi, con đừng cố giấu. Con có đôi mắt không biết nói dối đâu !

- Tùy mẹ thôi. Đừng nhắc tới cái tên đó. Con không muốn buổi tổi của mẹ con mình mất ngon.

- Con thì lúc này lúc khác. Chẳng ai hiểu được con.

- Hiểu con chẳng để làm gì mẹ ạ. Mẹ là người sinh con ra mà không hiểu được con thì làm gì có ai hiểu được con.

- Không để ai hiểu mình thì con chẳng có ai để chia sẻ. Con không biết buồn hay cô đơn hả Duy ?

- Mẹ mặc kệ con đi.

- Đoàn Duy… Mẹ là mẹ của con.

- Mẹ đừng nói câu đó nữa. Nếu mẹ muốn nói như vậy mà con chịu quay đầu lại thì hãy giữ tư cách đúng với một người mẹ cho con đi.

- Ý con là gì ?

- Con không ngăn cấm mẹ có quan hệ trên mức bạn bè với bất cứ người đàn ông nào… Ngoại trừ Trần Kiên.

Duy bực mình uống hết cả ly rượu rồi dịu giọng :

- Con xin lỗi mẹ. Con nặng lời quá !

- Không. Mẹ không giận con đâu.

Không khí căng thẳng làm bữa ăn cũng chẳng ngon lành bao nhiêu dù chi phí thì không ít. Bà Quế tỏ vẻ rất buồn và hối hận nhưng Duy biết chỉ là ngoài mặt chứ chẳng thấm thía gì. Tiến Mạnh và Khiết Nhã cùng nhau đi siêu thị mua sắm, Tiến Mạnh nói :

- Ở đây không phải là phương Tây, đón năm mới kiểu này chưa phải là chính thức đâu.

- Nhưng 4 chúng ta đều đã từng sống ở nước ngoài cơ mà.

- Em nói ai ?

- Anh, em, Duy và Lâm.

- Em đang có kế hoạch gì à ?

- Ông bạn thân của anh vụng về với lời nói quá đi ! Em phải ra tay cứu giúp thôi !

- Hóa ra em mua Chivas, Whisky rồi Hannessy chỉ để giúp họ à?

- Chứ anh nghĩ sao ?

- Anh cứ nghĩ em dành cho anh một đêm đón năm mới thật xịn với thịt nướng bên cạnh hai ly rượu và hai ánh nến chứ. Vỡ kế hoạch rồi !

- Anh và em như thế này chưa gọi là hạnh phúc sao ? Anh tham lam quá đấy.

- Em nói cũng phải. Đoàn Duy đã không may mắn trong tình yêu, đến từng tuổi này chỉ có mỗi mảnh tình vắt vai nhưng đó cũng chẳng có gì đáng nhớ.

- Anh cũng đồng ý cùng em tạo cơ hội cho họ gặp nhau ư ?

- Vợ tương lai của anh quyết định gì mà chẳng sáng suốt.

- Mạnh, đây mà siêu thị mà.

Né nhanh nụ hôn của Mạnh, Khiết Nhã đẩy xe đi trước. Cả hai quấn quýt lấy nhau mọi lúc mọi nơi, hạnh phúc không thể tả nỗi. Khiến ai cũng phải ghen tị.

Bảo Yến tay run run bước vào gặp bác sĩ, cô bác sĩ trẻ tuổi nhoẻn cười :

- Chúc mừng bà mẹ trẻ. Cô đã có thai !

- Có nhầm lẫn gì không ạ ?

- Không. Rất chính xác. Cô đang mang trong người một sinh linh bé bỏng, từ nay về sau, làm việc gì cũng phải nhớ còn 1 sinh mạng nhỏ trong bụng cô.

7 ngày. 7 ngày sau khi Khoa Nam và cô chia tay. Chỉ bao nhiêu thời gian ấy mà đã đủ thời gian bào thai này hình thành rồi sao. Yến khóc rất nhiều. Cô không biết xử sự làm sao với sinh mạng nhỏ trong bụng. Là của cô và Khoa Nam. Trong đầu Bảo Yến rối bời, cô không muốn về nhà. Cô sợ với giáp mặt với Tuệ Lâm bằng đôi mắt sưng mọng vì nước mắt. Nhưng nếu cả Tuệ Lâm mà Yến cũng giấu thì cô phải giải quyết như thế nào bây giờ. Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu làm Yến như muốn phát điên…

Duy làm việc mệt mỏi, anh thấy trên TV đã bắt đầu có những nước bắn pháo hoa mừng năm mới. Lại thêm một năm nữa trôi qua, đang nghĩ vu vơ thì cú điện thoại của Tiến Mạnh gọi đến:

- Tối nay có kế hoạch không bạn ?

- Không. Công việc chồng chất.

- Đến nhà tớ cùng đón năm mới nhé !

- VN không được chơi pháo đâu.

- Có nhiều cách đón khác nhau cơ mà. Ăn vận thật đẹp vào !

- Để làm gì hả ?

- Có bất ngờ đấy.

Tuệ Lâm cũng nhận được lời mời. Cô đâu ngại gì lời nói của Đoàn Duy nữa, Lâm đến sớm hơn và cùng Khiết Nhã chuẩn bị thức ăn. Tiến Mạnh thì đang lau ly uống rượu, cả ba trò chuyện rôm rả. Tiến Mạnh nói :

- Lúc trước ở Mỹ, em thường đón năm mới bên gia đình à ?

- Thường thì như thế. Nhưng cách đây 2 năm thì em đón năm mới bên bạn bè … và bên anh ấy !

- Người yêu của em hả ?

Lâm chỉ nhoẻn cười :

- Nhưng anh ấy đã mất không lâu sau lần đón năm mới cuối cùng bên em…

- Anh… Anh xin lỗi …

Mạnh và Nhã ngạc nhiên nhìn Lâm. Cô chỉ nhoẻn cười :

- Không có gì đâu ạ ! Chuyện cũng qua rồi !

- Đó là lý do em về Việt Nam hả ?

Khiết Nhã hỏi. Tuệ Lâm gật đầu :

- Có lẽ vậy. Nhưng cũng vì thế mà em được quen biết em chị. Có lẽ là có duyên anh chị nhỉ ?

Tiến Mạnh phá ra cười lớn :

- Cũng vì thế mà quen biết Lý Đoàn Duy !

Lâm tắt cười ngay khi nhắc tới cái tên ấy. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ, Tiến Mạnh vẫn chưa thấy Đoàn Duy đến. Anh tìm cớ :

- Thôi anh lên lầu tắm ! Lát mình có trò chơi ngay thôi mà !

Mạnh chạy lên phòng và gọi điện thoại cho Đoàn Duy. Anh chàng vừa mới mua quà cầm tay xong :

- Chuyện gì thế?

- Không đến à ?

- Mới 11 giờ.

- Chỗ cậu tới nhà Khiết Nhã không gần đâu. Tiết kiệm thời gian đi !

- Mà tại sao tớ phải tới chứ ?

- Cậu không tới thì cậu tự bắn vào chân mình đấy. Nói bao nhiêu đó đủ rồi !

Nghe giọng Tiến Mạnh có vẻ bực dọc. Duy nhăn mặt ôm hộp quà và bó hoa ra xe :

- Chẳng lẽ lại đi tay không ? Thằng này điên thật.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Khiết Nhã và Tuệ Lâm đem một ít trái cây ra ngoài phía hồ bơi cùng tâm sự. Khiết Nhã thấy Lâm hơi buồn. Nhã hỏi :

- Anh Mạnh vô tình khơi lại nỗi đau của em à ?

- Không. Em đã có thể mỉm cười tức là em có thể vượt qua.

- Vậy là em không vui vì chuyện khác.

- Vâng.

- Có thể chia sẻ với chị không ?... À mà chờ chị một chút, chị quên lấy nước rồi !

Đợi một khoảng lâu, Lâm nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Lại có tiếng gì đó gần giống như âm thanh đặt ly nước xuống. Cô nói :

- Thật ra đâu phải em muốn từ chối… Nhưng em vẫn chưa xác định được em thực sự thích hay chỉ vì em quá nhớ người quá cố. Vì thực sự Đoàn Duy hoàn hảo như anh ấy vậy. Những tưởng em sẽ không bao giờ tìm được một người như thế nữa. Em từng nhớ Duy đã ôm em vào lòng khi vô tình biết được nỗi đau của em, cái ôm đó làm trái tim em ấm lại sau bao ngày hiu quạnh vì thiếu vắng anh ấy trên cõi đời này. Ngay lúc đó em biết, Duy đối với em thực sự rất khác. Khác với cảm giác lúc đi chơi cùng anh Mạnh nhiều.

Tiếng bước chân ấy như nhích lại, Tuệ Lâm lại tiếp tục :

- Em nghĩ… chỉ là cá nhân em nghĩ mà thôi… em nghĩ anh ấy đứng chờ em đêm hôm đó. Nhưng tại sao anh ấy không nói thẳng lúc gọi điện thoại cho em mà lại úp mở như vậy. Anh ta có biết em đã mong chờ sự xuất hiện của anh ta lúc phải chứng kiến cảnh mùi mẫn của anh chị như thế nào không ? Em thực sự thất vọng khi những lúc đó không có Đoàn Duy bên cạnh. Thực sự thì có những thứ không nên nói thẳng, nhưng anh ta có cần phải đối xử với em như một đứa thểu năng hay không vậy ? Giẫm nát bó hoa để làm gì chứ ? Dằn mặt em sao ? Có biết em nâng niu như thế nào một bông hoa duy nhất không bị gót giày anh ta giẫm đạp? Và nếu hôm nay anh ta thực sự ở đây thì em chắc chắn rằng em sẽ …

Tuệ Lâm xoay người lại và há hốc mồm hoảng hốt vì người sau lưng cô không phải là Khiết Nhã mà là Đoàn Duy. Đoàn Duy mặt lạnh như băng, xoạc tay vào túi và đứng nhìn cô chăm chú không chớp mắt. Tuệ Lâm mắt ươn ướt Đoàn Duy, anh hỏi :

- Bây giờ tôi đã ở đây rồi. Em sẽ làm gì tôi vậy ?

Không cần Tuệ Lâm trả lời, Duy lại kéo cô vào lòng và đặt một nụ hôn đắm đuối. Lâm cũng hôn đáp trả nồng nhiệt không kém. Một nụ hôn chủ động và tỉnh táo lần đầu tiên giữa hai người, họ hôn nhau rất lâu. Lúc buông ra, trao nhau cái nhìn âu yếm, Tuệ Lâm hỏi :

- Tại sao anh không nói trước

- Tại sao em không nói trước ?

Duy hỏi lại, Tuệ Lâm lắc đầu :

- Con gái không ai nói những lời này.

- Nếu em để anh biết sớm hơn. Anh sẽ làm như thế này nhiều hơn rồi !

- Làm gì ?

- Như thế này này …

Bế hẳn Tuệ Lâm lên và xoay cô vài vòng, tiếng cười giòn giã của Tuệ Lâm phát lên…

- Thả em xuống. Chóng mặt quá đi !

Duy trượt chân làm cả hai ngã xuống nền cỏ xanh mát dịu. Bó hoa Duy đem tới cũng được đặt cạnh đó, lại là hoa hồng trắng, Duy trao cho Tuệ Lâm. Cô nhoẻn cười nhìn Đoàn Duy, giọng Duy dịu dàng và ấm áp :

- Mình yêu nhau em nhé !

Hôn… hôn và hôn là những gì diễn ra sau đó. Những âm thanh bắn pháo hoa mà Mạnh đã công phu làm cùng những cây pháo hoa nhỏ đã tạm thời bị gác lại không diễn ra rầm rộ như dự kiến bởi đã phải nhường sân lại cho cặp đôi vừa mới yêu tha hồ trao nhau những giai điệu đắm say và lãng mạn.

Lâm và Duy đã tìm thấy nhau, tìm thấy tình yêu mới cho chính bản thân họ. Nhưng yêu nhau chỉ mới là bước khởi đầu cho đoạn đường rất dài và gian nan của cả hai phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.