Yêu Nữa Được Không

Chương 28: Chương 28




Cả tuần không gặp mặt, chỉ nhắn tin qua quýt. Có vẻ như mọi chuyện đã bắt đầu theo chiều hướng đi xuống. Sau 3 tháng yêu nhau, tình cảm cả hai đã không còn như trước. Nghe lời người yêu, Tuệ Lâm đã từ bỏ công việc lương cao đúng sở thích ở M&N để vào đại học RMIT. Thời gian đi học cũng làm cô rảnh rỗi nhiều hơn. Cô và Bảo Yến đang ngồi ở nhà, Yến ngồi xem TV còn Tuệ Lâm gọt đĩa trái cây, nào là me, xoài xanh và ổi, Tuệ Lâm nhìn Yến ăn một cách ngon lành mà e ngại :

- Chua vậy mà cũng ăn được hả?

- Chứ sao. Ngon lắm đấy !

- Thèm chua. Mẹ tớ không thích cháu gái đâu. Anh trai tớ là con trai đầu lòng đấy.

- Tớ đã đồng ý cho anh cậu bén mảng lại gần cơ à? Còn nào mẹ chồng nào cháu trai … Thôi khỏi đi !

- Nhưng đã chịu nhận một cái ôm còn gì.

- A… gạt tớ. Vậy là hôm nọ đã chứng kiến !

- Điện thoại hôm ấy hết pin. Chứ thôi là tớ không tha cảnh mùi mẫn ấy đâu. Phải không cháu cưng ?

Vừa nói Lâm vừa vỗ vào bụng Yến. Lập tức cô nàng ngồi bật dậy rồi thở phì một cái…

- Ôi trời …

- Chuyện gì vậy ?

- Có cảm giác… Nhóc con vừa đạp tớ !

- Có vậy thôi à?

- Không đâu. Cảm giác đó lạ lắm !

Tiếng chuông cửa vang lên, cả hai dừng đùa giỡn, Lâm ra mở cửa. Mở cửa đi vào, Yến vẫn đang mải mê với đoạn tình cảm của bộ phim, nghe có tiếng bước chân lạ, Yến quay lại thì thấy Khoa Nam đứng sừng sững sau lưng. Cô giật mình rơi cả remote trên tay :

- Sao anh lại đến đây?

- Em khoan hãy đuổi anh. Cho anh nói cái này đi !

- Đây là nhà tôi mà.

- Đúng. Nhà của … mẹ của con anh.

- Tôi nói nó là con anh hồi nào?

- Nhưng anh biết em ngủ với anh mới có nó.

Yến tức tím cả mặt :

- Thôi cái giọng nham nhở đó đi !

- Anh có nói sai đâu.

- Im đi !

Cô giận dữ bỏ vào phòng riêng và khóa cửa lại nhanh không để Khoa Nam chạy theo. Sau vài cái gõ cửa liên tục, Nam bắt đầu ngồi phía trước cửa phòng mà giãi bày tâm tư :

- Anh biết dù anh có nói gì thì em cũng không thể chấp nhận anh sau khi anh nói chúng ta chia tay. Và cũng xin em đừng nghĩ chỉ vì cái thai trong bụng em mà anh quay về đây. Hôm nay anh đến đây, chỉ muốn em biết rằng, trong suốt những ngày về Mỹ, anh không ngừng nhớ em. Anh thậm chí suýt quên mất rằng, quả cầu thủy tinh của em vẫn luôn nằm trên xe của anh. Hôm nọ anh suýt mất nó, và anh biết rằng, đã đến lúc phải làm những chuyện mình nên làm. Là quay về tìm em, và giữa chặt em bên cạnh anh. Như anh đã gìn giữ quả cầu thủy tinh mà em để lại trong suốt ngần ấy năm. Yến à … làm thế nào để em hiểu anh đây !

Tuệ Lâm ngồi nhìn ông anh tỏ tình mà bật cười. Rồi như để dùng chiêu cuối cùng, Khoa Nam lấy trong túi áo cái hộp mà Tuệ Lâm đã trông thấy hôm nọ. Anh đặt xuống ngay mép cửa và nói :

- Thật ra thì lần này quay về anh có một thứ …

Lời nói bị cắt bởi cánh cửa phòng thình lình mở, mà chiếc nhẫn vẫn còn nằm đó. Anh chàng vội vàng hét to :

- Đừng … trời … Nhẫn của tôi….

Bàn tay của Nam nằm gọn trong mép cửa, anh chàng rít lên vì đau. Bảo Yến ló đầu ra trông thấy hốt hoảng đẩy cửa nhưng tay Nam đã bị kẹt không đẩy được. Tuệ Lâm nghe tiếng la ó liền chạy lên :

- Anh hai, anh hai … sao anh nằm đây vậy ?

- Tay anh bị kẹt. Giúp anh với !

- Yến, đẩy cửa ngược vào đi !

Bảo Yến luống cuống đẩy cửa vào trong và Tuệ Lâm rút tay Khoa Nam ra, bàn tay rươm rướm máu và không cử động được các khớp xương, có lẽ đã bị gãy ngón tay. Yến vội vã chạy ra rồi xô cả Tuệ Lâm mà nắm lấy bàn tay của anh…

- Anh đưa tay vào đó làm gì vậy? Tay anh chảy máu rồi. Anh đau không?

Khoa Nam chỉ lắc đầu rồi cố dùng bàn tay còn lại, mở chiếc hộp ra. Chiếc nhẫn kim cương hiện ra trước mắt Bảo Yến. Nam gượng cười :

- Không thể để chiếc nhẫn anh đã mất cả tháng trời để thiết kế hư hỏng được. Dành cho em ! Người anh yêu nhất !

Yến giàn giụa nước mắt kéo Khoa Nam vào lòng. Tấm chân tình của Nam đã rung động được trái tim ấy. Nam như ngất đi vì cơn đau đớn. Đến 2 ngón tay bị gãy và bàn tay phải bó bột. Tuệ Lâm và Bảo Yến nhìn nhau, tiếng chuông điện thoại của Tuệ Lâm reo lên, Yến thấy sắc mặt của Tuệ Lâm biết ngay số máy đó là của ai. Cô gật đầu :

- Thôi, để tớ trông anh Nam. Cậu đi với hoàng tử đi !

- Đến lúc cậu nên thôi gọi anh ấy là hoàng tử.

- Ghen à?

- Không.

Tuệ Lâm ra khỏi phòng bệnh và nghe :

- Chào !

- Em đó hả ?

- Phải.

- Cả tuần rồi chúng ta không gặp nhau. Anh đến đón em tối nay nhé !

- Cũng được.

- Em không thắc mắc gì sao ?

- Có gì tối nói.

- Tối gặp nhé !

Duy tắt máy và thở dài vì nghĩ Tuệ Lâm không giận. Cô cũng trút hơi thở nặng nề vì không biết hờn trách Duy theo kiểu nào đây. Khoa Nam tỉnh dậy với bàn tay cứng đờ, anh đang nhìn nó chăm chú thì Bảo Yến bước vào, cả hai nhìn nhau trìu mến. Nắm nhẹ lấy tay Nam, Yến nói :

- Còn đau không?

- Anh biết em biết cách làm cho anh đỡ đau mà.

Yến phì cười nắm lấy bàn tay bị thương hôn lên liền mấy nụ hôn. Anh mím môi :

- Như thế này chịu đau cũng được.

- Anh trẻ con quá đi !

- Sao ? Hết giận anh rồi đúng không?

Yến nhìn Nam một chút rồi gật đầu. Anh ngồi dậy ôm chặt lấy Yến và len lén lấy chiếc nhẫn vẫn giữ trong người ra đeo vào tay cô. Yến nói :

- Không cần em đồng ý sao? Anh tự tiện lắm đấy !

- Thôi mà mẹ của baby !

- Anh chưa về gặp ba mẹ em

- Được rồi. Tay anh đỡ hơn 1 tý chúng ta sẽ đi.

- Hứa đó !

- Hôn anh đi ! Anh sẽ giữ lời.

Cả hai ôm ấp nhau cười tình tứ. Còn buổi tối hôm đó, Đoàn Duy đưa Tuệ Lâm đến một nhà hàng sang trọng và lãng mạn. Chỉ có mỗi hai người, Đoàn Duy nói :

- Mấy tuần qua anh hơi bận, nên không dành thời gian cho em.

- Anh bận gì?

- Công việc.

- Vậy thì có gì đâu đáng trách. Anh nhỉ?

- Cũng đâu giống trách móc anh đâu? Hả cưng.

Lâm khẽ gật. Cô nàng có vẻ chú ý những món ăn nhiều hơn cả lời nói của Duy. Anh cũng nhận ra điều đó nhưng vẫn cố lãng sang đề tài khác :

- Anh có kể cho mẹ nghe về bánh Donut của em. Mẹ anh rất hào hứng !

- Sao? Cô Quế thích hả ?

- Ừ. Vậy thì hôm nào em sẽ làm mời cô ấy ăn.

Ăn uống xong, Lâm và Duy đi tản bộ cả một đoạn đường dài. Gió dưới sông thổi lên mang lại cảm giác lành lạnh làm cả hai muốn đứng gần nhau thêm. Đột ngột xiết chặt Lâm từ phía sau bằng cái ôm ngọt ngào, Duy thì thầm :

- Anh xin lỗi !

Tuệ Lâm chỉ im lặng. Duy lại tiếp tục :

- Anh biết khi em im lặng là em không trách anh nhưng em có hờn dỗi anh đôi chút. Nhưng có một số chuyện mà nếu như không nhờ nó thì anh sẽ không trở về Việt Nam, không gặp được em. Cho nên, hãy hiểu cho anh. Sau này anh sẽ nói cho em biết mọi chuyện nhưng bây giờ thì chưa. Có một điều mà anh rất muốn em biết và cũng xin em đừng quên. Là anh rất trân trọng em và tình yêu của chúng ta.

Lâm nghe xong, cô quay lại và tựa đầu vào vai Duy và nhẹ nhàng vuốt má anh …

- Em thông cảm cho anh thêm một lần, nhưng không có nghĩa là em sẽ có nhiều lần như vậy nữa.

- Anh hứa với em. Sẽ không như vậy nữa !

Cả hai quấn chặt lấy nhau và trao nhau những tình cảm thiết tha như để đền bù cho nhau những cảm giác 1 tuần qua cả hai thiếu thốn. Những nụ hôn lãng mạn được thể hiện xuyên màn đêm lấp lánh những vì tinh tú soi sáng mối tình đẹp như pha lê ở nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.