Yêu Nữa Được Không

Chương 34: Chương 34




Duy trở về nhà, thay quần áo và chuẩn bị đi làm. Đi ngang phòng bà Quế, thấy bà đang chải tóc và trang điểm, anh bước vào :

- Chào mẹ !

- Con đi cả đêm qua đó hả?

- Vâng.

Nhận ra một vài tiếng ho nhẹ, Duy nói :

- Mẹ bệnh à?

- Chỉ cảm một chút thôi. Mà mẹ nghe nói con vừa cho xây cất căn biệt thự với số tiền không nhỏ ở ngoại ô. Có đúng như vậy không ?

- Dạ có.

- Nhà mình đâu có thiếu chỗ. Cũng đâu còn ai mà con phải muốn dọn ra riêng hả con.

Duy nhìn bà Quế, bà không vui ra mặt. Anh chỉ bình thản đáp :

- Con không có ý nghĩ đó. Nhưng ý định ra riêng đã được con dự định từ lâu rồi ạ.

- Rồi con sẽ bỏ mẹ đơn độc ở đây à?

- Có những mối quan hệ của mẹ mà nếu có con thì sẽ làm mẹ thêm vướng bận. Bởi mẹ vẫn còn trách nhiệm với gia đình họ Lý. Con có thể không thích nhưng điều đó không phải là tốt cho con nên con nghĩ con không có quyền. Nhưng giờ thì ba cũng đã mất, ngày bà nội đi cũng không còn xa. Căn nhà này coi như là món quà con tặng lại mẹ, để mẹ có thể tự do với những mối quan hệ mà mẹ cảm thấy vui vẻ trong khoảng thời gian sau này.

- Con không cần bận tâm điều đó. Mẹ đâu có ý định sẽ …

- Xem như lần này là lần con nghĩ cho mẹ đi.

- Vậy … lúc nào con sẽ dọn ra?

- Còn lâu mà mẹ. Căn nhà đó con không ở một mình đâu, con sẽ dọn ra khi nào con kết hôn. Sau đó con sẽ dời linh vị của ba về đó.

- Vậy là con đã có những bước chuẩn bị sẵn rồi đó hả?

- Chỉ mới là dự định ban đầu. Đâu có gì là chắc chắn. Vợ con còn chưa cưới, mẹ lo gì.

- Vào toilet lấy hộ mẹ hộp kem dưỡng da.

- Được ạ !

Duy vào toilet, hộp kem để ngay thành bồn tắm. Lấy cái hộp xong, anh để ý thấy vài cọng tóc còn rơi dính lại trong áo khoác bà treo trên móc. Duy nhếch mép cười :

- Vận may giúp mình, không cần phải lén lút lấy những thứ này. Sao hên thế nhỉ?

Đưa cho bà hộp kem dưỡng da, Duy lễ phép :

- Chào mẹ con đi làm !

- Ừ. Chào con !

Bỏ mẫu tóc thứ hai vào một túi nylon khác. Duy cẩn thận cất nó đi rồi lái xe đến công ty, trông thấy Trần Kiên vừa bước ra khỏi xe với gương mặt rất yêu đời đang huýt sáo bước đi. Duy cười đắc chí :

- Chờ đi Trần Kiên ! Nhất định tôi sẽ tìm ra lời giải của những câu đố từ ông. Giờ chỉ còn mẫu tóc của ông nữa thôi !

Duy bước ra khỏi xe, Tiến Mạnh trông thấy Đoàn Duy rồi kéo áo lại :

- Nè !

- Chuyện gì vậy?

- Dạo này cậu thoắt ẩn thoắt hiện, kỳ vậy !

- Không có gì đâu. Tối nay rủ cậu đi uống rượu đền lại, được chưa?

- Nói năng gì lạ thế. Xưa nay điểm hẹn đi chơi của chúng ta có phải là mấy chỗ đó đâu.

- Thì cứ đi.

Duy sửa lại cravat cho bạn thân rồi vào phòng làm việc. Tuệ Lâm vào trường thì Huy Hoàng đã chờ cô sẵn, Lâm mỉm cười :

- Chờ tôi lâu chưa?

- Cô có vẻ thích được người khác chờ đợi.

- Ý anh là sao?

- Hôm qua bạn trai của cô cũng đợi cô mà.

- Sao anh biết anh ấy là bạn trai của tôi?

- Đâu phải tôi gặp anh ấy lần đầu.

Huy Hoàng nhìn Lâm, cô chỉ mỉm cười với tách trà sữa và một ít bánh quy. Anh chàng nhìn cô có vẻ khác hơn lúc mới quen, Hoàng hỏi :

- Cô và người yêu của cô quen nhau lâu chưa?

- Khoảng 5 tháng.

- Vậy là cũng chưa lâu.

- Còn anh?

- À… Tôi không có người yêu.

- Chưa từng có mảnh tình vắt vai nào à?

- Thực sự là vậy. Một là không thích tôi. Hai là tôi không thích.

- Cũng éo le nhỉ?

- Cô có bạn trai của cô không?

Tuệ Lâm nhìn Huy Hoàng khá lâu rồi bật cười. Huy Hoàng tròn mắt :

- Sao không trả lời? Có gì khó nói hả?

- Anh hỏi lạ quá ! Không yêu thì quen nhau làm gì?

- Nhiều khi chỉ là vui chơi qua đường. Trông anh ta có vẻ là con nhà giàu, mà những thiếu gia con nhà giàu ít xem trọng tình yêu.

- Anh ấu trĩ quá rồi đấy. Đừng gom những anh chàng con nhà giàu vào một nhóm hư hỏng như vậy.

- Cô đang bênh vực tật xấu người yêu của cô đó hả? Làm sao cô biết được sau lưng cô anh ta không ôm ấp người con gái khác?

- Anh nghĩ sao thì tùy. Anh ấy không phải là một thiếu gia chỉ biết đốt tiền của gia đình mà là đang kiếm tiền cho gia đình. Với lại, nếu không nhờ lời động viên và khuyến khích của anh ấy thì tôi sẽ không có mặt ở RMIT, sẽ không có cơ hội được biết một anh bạn đặc biệt như anh. Điều kiện vật chất là điều không tồn tại giữa hai chúng tôi. Đừng cố dồn vào tâm trí tôi những suy nghĩ không đúng về anh ấy.

Trò chuyện với Huy Hoàng mà mắt Lâm cứ dán chặt vào những tin nhắn với Duy. Huy Hoàng chỉ cười gượng vì nếu bỏ đi Lâm sẽ nghĩ rằng anh là một thằng ngố đang cố làm chuyện không đâu vào đâu. Cả hai vẫn đi cùng nhau như một đôi bạn tri kỉ, lúc tan trường, vẫn có người ngoắc Tuệ Lâm và cô phải dừng cuộc nói chuyện với Huy Hoàng. Huy Hoàng chau mày :

- Bạn cô toàn đi xe hơi ư?

- Anh đố kỵ vì điều đó hả?

- Không. Tôi chỉ hỏi.

- Thôi. Mai gặp !

Khiết Nhã tươi cười mở cửa xe cho Tuệ Lâm rồi cả hai cùng đi về. Cùng nhau đi siêu thị rồi Khiết Nhã đưa Tuệ Lâm về tham quan tổ ấm mới của cô và Tiến Mạnh, căn nhà đã được bố trí tiện nghi đầy đủ. Ảnh cưới được đặt ngay trong phòng khách, cả hai trông thật tuyệt vời khi đứng bên nhau. Khiết Nhã hỏi :

- Căn nhà trông thế nào?

- Chị đã nghe ai khen là rất đẹp chưa?

- Anh Mạnh chứ ai. Vì đó là do anh ấy chọn mà.

Nhã và Lâm bật cười nhìn nhau. Rồi Khiết Nhã lại hỏi :

- Anh chàng Martin đó là ai?

- Bạn thôi. Chị nghĩ đi đâu vậy?

- Chị gặp em đi cùng cậu ta không phải lần đầu tiên đâu nhé. Đạo lộ quá không sợ ông bạn thân của chị ghen à?

- Trông anh ấy cũng không có vẻ gì là vui khi thấy em đi chung với Hoàng. Nhưng quan trọng là anh ấy tin em.

- Sao? Chuẩn bị quần áo chưa?

- Vẫn chưa.

- Lo gì, có một người yêu chu đáo nhất sẵn sàng lo cho em mọi thứ kia mà.

- Không như trước đâu chị. Giờ anh ấy bận lắm. Khác hẳn lúc mới về nước.

- Tính cách của Duy trong nóng ngoài lạnh, không nên để sự lạnh lùng của cậu ấy đánh lừa. Đừng bắt cậu ấy phải biểu cảm, trước hết hãy đặt tâm trạng của cậu ấy vào trái tim em, rồi em sẽ hiểu cậu ấy hơn.

Lâm chỉ cười mỉm, cô tiến lại gần, chỗ Khiết Nhã đang nêm nếm chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Tuệ Lâm nói thấp giọng :

- Mới hôm qua, anh Duy cũng đã dắt em đến một nơi.

- Ở đâu vậy?

- Một căn biệt thự màu xanh xinh đẹp ở ngoại ô. Chỗ mà anh ấy nói sau khi kết hôn sẽ về đó ở ! Chị nghĩ… người đó có phải là em không?

Nhã ngạc nhiên quay lại nhìn Lâm :

- Em đùa hả? Sao lại hỏi vậy?

- Em cũng không biết nữa. Em thấy lo lo làm sao ấy !

- Không phải là lạ. Nhất là, Duy chưa bao giờ đặt tình yêu lên làm những hi sinh hàng đầu.. Chị biết rằng, nói điều này với em là hoàn toàn không nên. Nhưng, để thay đổi được Duy, em chỉ có thể dùng tình yêu của em mà thôi. Và, em là người tình thứ 2, chị nghĩ cũng có lẽ là người Duy yêu nhất.

- Chỉ là chị nghĩ thôi. Em đâu có bất ngờ gì khi chị nói như vậy. Vì chính em cũng cảm nhận được điều đó mà.

- Thôi mà em. Đừng suy nghĩ nhiều. Ít ra Duy đã có định hướng tương lai với em rồi đó.

- Ý chị nói là căn nhà đó hả?

- Không ai tự dưng lại muốn mua căn nhà sống riêng với ba mẹ đâu em.

Nhận được tin nhắn của vợ chưa cưới, Mạnh tủm tỉm cười rồi chạy theo khi thấy Duy đã bước vào thang máy…

- Này, sao gấp thế?

- Trần Kiên chờ ở bar. Có tham gia không?

- Nhã vừa nhắn tin, người tình của cậu cũng đang ở đấy.

- Thế hả?

- Trông có vẻ không quan tâm nhiều nhỉ?

- Đang làm việc. Yêu ra yêu, làm ra làm.

Duy lạnh lùng tắt máy rồi cả hai lái xe thẳng đến quán bar. Đúng là Trần Kiên đã chờ sẵn với rất nhiều những cô nàng bốc lửa ngồi trong một phòng kín. Tiến Mạnh lùi bước :

- Có bẫy đấy !

- Sợ hả?

- Tớ sắp cưới. Khiến chết hay sao?

- Coi như là tiệc độc thân cuối cùng đi. Muốn tớ đơn độc chiến đấu sao?

Duy và Mạnh bước vào, Trần Kiên hào hứng:

- Có cả cậu Mạnh đấy à? Vào đây, càng đông càng vui chứ sao !

- Sao gọi lắm thế chú Kiên?

- Cậu Mạnh đâu cần lo, hôm nay là chủ tịch của chúng ta khao mà.

Duy chỉ nhếch mép cười và nói :

- Cho anh vài chai wishky đi em !

Duy gọi rượu và uống với Trần Kiên vài ly. Duy nói :

- Chú Kiên, để con nói trước, mấy tháng nay giữa chúng ta có những hiềm khích không đáng có. Dù sao một ngày không xa chúng ta cũng thành người một nhà, chú nghĩ con và chú có nên cùng nhau làm một ly không?

- Nếu con muốn.

Cả hai uống, Trần Kiên uống rất nhiệt tình trong khi Duy cứ khéo đổ ra ngoài. Tiến Mạnh vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ ngồi giữa hai người mà rót rượu. Duy có vẻ hơi khó chịu với những cô nàng đeo sát bên cạnh, đến nỗi muốn ngồi vào lòng anh. Trần Kiên cũng bận rộn với một vài cô phía đối diện, Mạnh thì cứ liên tục tháo tay mấy cô xuống :

- Thôi nào, tôi là gay ! Không ích lợi gì với tôi đâu.

- Cái gì ? Gay à ?

Trần Kiên nhoẻn cười :

- Cậu yên tâm, đây là cuộc vui chơi của những người đàn ông. Cậu xem, tôi và chủ tịch của chúng ta vẫn đang vui vẻ nè.

Duy chỉ cười mỉm và tiếp tục rót rượu, Duy nói :

- Con đang có ý định trong tương lai với cháu gái chú. Chú có chịu chấp nhận đứa cháu rể như con không?

- À, tất nhiên là có chứ.

- Chú say rồi à?

- Có lẽ.

Thực sự Trần Kiên không say mà là trúng thuốc ngủ do Duy bí mật bỏ vào ly rượu, chưa gì hết ông đã nằm say lăn lóc, Duy nói :

- Dắt tất cả ra ngoài và thanh toán đi. Tớ có việc !

- Đừng nói gài ổng ghi điểm với mẹ cậu nhé !

- Không. Chuyện khác.

Cả thảy là 8 cô nhân viên phục vụ, Tiến Mạnh nghiến môi thanh toán mấy chai rượu và tiền boa cho các cô nàng đó. Đoàn Duy ngồi trong phòng, thấy Trần Kiên đã ngủ say, anh lại tiếp tục lấy ra một túi nylon và khéo léo lấy một sợi tóc từ đầu Trần Kiên và bỏ vào đó. Duy nhếch mép cười và bỏ ra ngoài :

- Trần Kiên, tôi đang trên đường tìm kiếm lời giải của ông đây !

Duy và Mạnh về chung xe, Tiến Mạnh hỏi :

- Cậu làm gì lúc tớ thanh toán.

- Không phải việc của cậu.

- Làm việc gì thì cũng nên nghĩ tới hậu quả của nó. Chắc cậu chưa quên lý do mất Phương Thy chứ?

- Cậu nói với tớ lần thứ bao nhiêu rồi?

- Và vấn đề là tớ không biết phải nói đến bao nhiêu lần vì cậu chưa bao giờ hiểu.

- Trả thù là điều duy nhất tớ muốn làm trong lúc này. Cho dù phải mất đi tất cả !

- Kể cả Tuệ Lâm sao?

Duy im lặng, anh nhấn ga và chạy tăng tốc. Mạnh một mực đòi dừng xe. Xuống trước cửa nhà, trước khi vào, Mạnh vẫn ôn tồn :

- Nên quý trọng những người ở bên cạnh cậu, trước khi cậu phải gục xuống trách mình không giữ được ai dù chỉ là một người.

Lời nói của Tiến Mạnh không làm Duy đổi thay được suy nghĩ trong đầu lúc này. Duy bí mật lái xe đến bệnh viện và đi vào bằng cửa sau, gặp trực tiếp bác sĩ điều trị của bà Quế. Duy đặt trên bàn 4 bao nylon và nói :

- Đây là 4 mẫu tóc tôi đã làm dấu A, B, C, D. Hãy lần lượt kiểm tra hết và tìm ra mối quan hệ huyết thống trùng khớp giữa những mẫu này. Cho tôi kết quả trong thời gian tốt nhất !

- Được.

Lái xe đến trước cửa nhà Trần Kiên, thấy Tuệ Lâm vẫn ngồi học bài. Duy rất muốn ôm lấy cô vì nhớ, Duy nắm chặt vô lăng :

- Hãy chờ anh. Kiên nhẫn chờ anh. Anh không thể yên tâm sống trong niềm hạnh phúc vô bờ với em chừng nào mối uẩn khúc quanh cái chết của ba mẹ anh vẫn chưa có lời giải thích đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.