Yêu Nữa Được Không

Chương 46: Chương 46




Sau nhiều ngày vùi mình với rượu, một buổi sáng, Duy bị đánh thức bởi một cú điện thoại. Thứ anh mong chờ cuối cùng cũng đã đến. Đoàn Duy thức dậy thật sớm, cạo râu, chải tóc và khoác lại trang phục vest đã nhiều ngày anh không mặc. Duy vừa bước xuống nhà, và gặp người khách anh đã mời. Duy nói bằng tiếng Đức với anh chàng ngoại quốc đã chờ sẵn ở biệt thự Duy Lâm.:

- Anh làm cách nào vận chuyển thứ này vào Việt Nam.

- Tôi là tay buôn chuyên nghiệp. Không khó để tôi vận chuyển những thứ này vào những đất nước dù luật lệ cấm có khó thể nào đi chăng nữa. Vài trăm cây là chuyện thường, huống gì chỉ một khẩu súng lục nhỏ xíu.

- Ok. Giá như cũ. Tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho anh.

- Cuộc giao dịch chấm dứt. Chúc may mắn.

Anh chàng ngoại quốc bỏ đi ngay lập tức, còn Đoàn Duy thì hào hứng mở chiếc hộp ra. Là một khẩu súng lục màu bạc còn rất đẹp. Duy đã bắt đầu nghĩ đến, súng lục có 7 viên, 5 viên anh sẽ bắn vào kẻ đã hãm hại ba anh. Còn một viên còn lại, anh dành cho chính mình sau khi thực hiện xong mọi việc. Nghĩ thoáng qua, Duy có hơi sợ nhưng nỗi sợ đó đã không còn day dẳn nữa. Đâu còn gì để mất, Duy chỉ còn cách duy nhất là trao đổi điều kiện để mong thực hiện hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng là đừng để tập đoàn thực phẩm Lý Đoàn rơi vào tay người sử dụng nó không đúng mục đích. Xóa hẳn thương hiệu này trên bản đồ thực phẩm đóng hộp ở Việt Nam và các bạn hàng mà công ty đã nhiều năm gầy dựng. Duy đã nhiều ngày chỉ nằm bên cạnh chiếc laptop và tra một trang web duy nhất là eBay. Một món hàng lạ đời, và không mấy ai để ý bởi nó đâu phù hợp với nhu cầu sử dụng. Duy rao bán tập đoàn thực phẩm Lý Đoàn với giá 5 triệu euro. Một cái giá mà ngay cả đại gia Việt Nam cũng có thể mua được, nhưng vấn để là ai sẽ mua? Ai sẽ cứu Đoàn Duy bây giờ? …

Trong khi đó, Tiến Mạnh cũng ngày đêm lo lắng và âm thầm giúp bạn. Điều ngăn trở anh nhất chính là Mạnh không biết Duy chính xác đang ở đâu và những việc làm tiếp theo là gì. Anh đang ngồi ở công ty, ông Vĩnh bước vào và nhìn Mạnh với vẻ mặt lo lắng:

- Người cởi mở nhất trong công ty này là cậu mà cũng có bộ mặt u uất thế này thì tôi nghĩ việc giải thể đã không còn là tin đồn phải không?

- Ông nói gì vậy?

- Quá khó để cứu cậu chủ nhỏ của chúng ta. Điều mà đàn anh Lý Gia Đoàn luôn gửi gấm chúng tôi.

- Chúng ta phải thử. Bằng giá nào cũng phải thử.

- Ánh Sáng quá mạnh. Chúng tôi chỉ có sức lực tép riu thì làm được gì đây?

- Ngay cả việc Lý Đoàn Duy đang ở đâu tôi cũng không biết. Tôi chiến tranh lạnh với vợ cũng vì cậu ta đấy.

- Cậu biết chuyện gì không, Tiến Mạnh?

- Cái gì?

- Tai mắt của tôi vừa thông báo một tin mà tôi nghĩ là rất động trời.

- Tin gì thế?

- Đoàn Duy đã đặt mua một cây súng ở Thụy Sĩ. Và cậu ta bí mật trả tiền thêm để những tay buôn chuyên nghiệp bí mật đem nó vào lãnh thổ Việt Nam bằng một cách nào đó.

- Cái gì? Nó mua súng?

- Phải.

- Không phải chứ. Lẽ nào nó muốn giết kẻ phản bội trong công ty này?

- Điều đó không làm tôi lo bằng việc tôi e là cậu ta sẽ nghĩ quẩn

- Không đâu.Nó là một người rất lí trí… Không đâu …

- Cho nên cậu đừng ngồi đây và dán mắt vào desktop làm gì. Chạy thật nhanh đi tìm cậu chủ để biết chính xác cậu ấy có an toàn hay không?

Trần Kiên đến gặp Nguyễn Gia Hào, cả hai đang hí hửng quan sát quy mô và thành tựu của tập đoàn Lý Đoàn một lần nữa trước khi nó sẽ được sáp nhập vào tập đoàn Ánh Sáng nếu việc ký kết hợp đồng thành công. Trần Kiên nói:

- Chính xác là thằng nhóc đã cầu cứu bất cứ ai trên thế giới này, miễn là biết đến eBay.

- 5 triệu euro. Thằng nhóc làm chuyện quá buồn cười.

- Nhưng có vẻ nó không phải là đứa chịu trận sớm đâu anh bạn ạ !

- Tiền bạc của Ánh Sáng và quyền lực của Nguyễn Gia Hào này sẽ có được mọi thứ trong tầm ngắm.

Cả hai cùng cạn ly, ông Hào ngắt giọng cười và đăm chiêu nhìn ông Kiên:

- Có một điều tôi vẫn thắc mắc?

- Chuyện gì?

- Tại sao ông lại đồng ý giúp tôi một cách vô lý như vậy? Chúng ta vốn chẳng biết nhau và nếu không có lời mời mọc quá đỗi nhiệt tình của ông thì tôi không nghĩ rằng tôi sẽ chú ý tới tập đoàn Lý Đoàn này.

Trần Kiên mỉm cười nhấp cạn ly rượu và nói:

- Không chỉ có tôi giúp ông, mà còn là ông giúp tôi nữa.

- Khó hiểu.

- Tôi muốn ở nơi chính suối, Lý Gia Đoàn phải cay đắng nhìn con trai hắn gục lưỡi kiếm của tôi. Thứ mà ngày xưa hắn bắt tôi phải làm như thế với hắn.

- Tại sao vậy? Chỉ vì trả thù thôi à?

- Hắn cướp tất cả mọi thứ của tôi. Và giờ là lúc để tôi đòi lại. Quá lâu rồi, ông Hào ạ !

- Dã tâm của anh lớn hơn tôi nghĩ đấy.

- Động lực thúc đẩy ý chí tôi lớn vậy thôi. Tôi có thể cho rằng đó là một lời khen từ ông không?

- Sao cũng được.

- Thù hận buộc các người phải giải quyết triệt để ngay cả khi một trong hai đã nằm yên dưới suối vàng sao?

Trần Kiên im lặng. Kể cả một người quyền lực và nhiều tham vọng như Nguyễn Gia Hào mà cũng nhún nhường trước sự thù hận của ông thì quả là thù hận này cực lớn. Ông và bà Quế dạo này không gặp nhau, nhưng trước khi vào phòng bà Quế thì ông cũng đến trước bàn thờ ông Đoàn và nhìn đăm đăm vào đó :

- Ngày tôi chờ cả đời sắp đến rồi. Bây giờ là cuộc chiến giữa tôi và con trai anh. Tôi đang nắm lợi thế đó ! Lý Gia Đoàn ạ !

- Tội lỗi của nó nhiều đến mức cậu phải làm như thế với cháu nội tôi cậu mới vừa lòng à?

Trần Kiên quay lại nhìn. Bà già lụm cụm ngồi xe lăn, mặt nhăn nheo và đôi mắt ươn ướt nhìn ông Kiên. Đó là mẹ của Lý Gia Đoàn, cũng là bà nội của Đoàn Duy. Trần Kiên gật đầu:

- Với tất cả những gì hắn đã gây ra cho cuộc đời tôi. Tôi không thể làm khác được !

- Nhưng dù sao nó cũng đã chết. Và cháu nội tôi không đáng phải gánh chịu sự trả thù này.

- Xem ra bà vẫn còn minh mẫn.

- Vì tôi không thể im lặng nhìn tai họa ập đến với cái gia đình họ Lý này nữa. Cậu đang ép đứa cháu đáng thương của tôi vào đường cùng đấy.

- Y như cái cách con trai bà để tôi sống mà như chết trong mấy chục năm qua thôi. Cha làm con chịu !

- Nhưng những năm qua cậu có thực sự chịu đắng cay như vẻ bề ngoài không? Tôi thậm chí biết đến việc cậu và con dâu tôi có với nhau một đứa con. Hàng loạt vụ bòn rút tiền trong các hợp đồng. Nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự sụp đổ của tập đoàn Lý Đoàn. Tại sao tôi im lặng? Vì tôi đang cố trả lại những gì đứa con hiếu thắng của tôi trong tuổi trẻ sai lầm đã gây ra nhiều đớn đau cho cậu. Vì Đoàn Duy dù thế nào nó cũng lớn lên và gọi Quế là mẹ.

- Bà xem đó là việc bù đắp còn những ngày tháng ấy là những tia nắng heo hắt để chúng tôi có thể tiếp tục sống và hi vọng.

- Trần Kiên. Tôi hỏi cậu một lần nữa. Một điều mà tôi nghĩ tôi không bao giờ muốn biết câu trả lời. Nhưng bây giờ thì tôi muốn.

Trần Kiên nhìn thẳng vào mắt bà Lý, bà hỏi :

- Cậu có phải là chủ mưu vụ tai nạn của Gia Đoàn không?

- Phải.

- Bằng cách nào?

- Lý Gia Đoàn có thói quen xài thuốc nhỏ mắt trước khi lái xe.

Trần Kiên nhìn bà, ánh mắt có phần hốt hoảng, nhưng chỉ là thoáng qua. Ông lạnh lùng :

- Và tôi đã cố ý bỏ một vài giọt hóa chất vào đó.

- Cậu … Đồ ác độc !

Trần Kiên bỏ ra ngoài bỏ lại bà lão ngồi thẩn thờ bên linh vị người con trai. Trần Kiên đến tìm bà Quế, cả hai trao nhau một cái ôm yêu thương. Bà Quế nói :

- Em đã làm con hiểu ra một số chuyện.

- Chuyện giữa nó và Duy sao rồi?

- Em không biết. Cả tuần nay nó không tới tìm em.

- Nó đang ở Vũng Tàu.

- Sao anh biết?

- Nó đang ở cùng Huy Hoàng, con trai của Nguyễn Gia Hào, người sắp mua lại tập đoàn thực phẩm Lý Đoàn trong nay mai.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Anh sẽ đưa em đi trong ngày ký hợp đồng. Sẽ không lâu nữa đâu.

- Đoàn Duy nó đã chịu bán sao?

- Nó không chịu cũng phải chịu. 1 là nó bán cổ phần và vẫn còn chỗ đứng. Hoặc là nó sẽ buộc phải tuyên bố phá sản. Mọi thứ trở nên hư vô.

- Anh thẳng tay với nó vậy sao?

- Em nhân nhượng ư?

- Dù gì thì … người có lỗi với anh là ba nó. Không phải Đoàn Duy anh à !

- Anh cho nó một con đường sống đã là quá đủ rồi.

- Chúng ta đã hại chết một mạng người. Em không muốn chúng ta lại chèn ép thêm một người vào đường cùng nữa. Đoàn Duy vô tội ! Anh tha cho nó đi !

- Sức khỏe của em không được tốt. Em cứ nằm nghỉ và chờ anh ! Anh phải đi gấp !

Đoàn Duy trở về nhà vào buổi tối, hôm nay anh đã đi rất nhiều nơi, anh muốn nhìn mọi thứ một lần trước khi không còn nhiều cơ hội nhìn nữa. Và cuối cùng, anh về nhà và tìm bà Quế. Bà vẫn chưa ngủ, trông thấy Đoàn Duy, bà nửa mừng nửa lo. Duy rót một ly nước ấm và như thường lệ vẫn đặt bên cạnh bà :

- Mẹ uống thuốc chưa?

- Vừa xong. Con đi đâu về thế?

- Một số nơi.

- Trông con nhiều tâm sự quá.

- Vâng.

- Sao con không đưa bạn gái đến đây dùng bữa với mẹ? Lúc trước con rất hào hứng mà.

- Con nhớ lúc trước người hào hứng là mẹ cơ mà.

Cả hai bật cười, bà Quế vẫn hay âu yếm con trai bằng cái nựng lên má và cái nhìn yêu thương. Đoàn Duy thở dài :

- Mẹ à …

- Chuyện gì?

- Con và cô ấy đã chia tay. Lần này là thật. Không còn cơ hội cứu vãn nữa.

- Chia tay. Mẹ tưởng hai đứa quay lại thì phải hiểu nhau nhiều hơn chứ.

- Con tiếc là con không làm được.

- Ôi trời … Vậy con cô đơn lắm phải không?

- Sắp không như thế nữa rồi mẹ ạ.

- Hôm nay trông con lạ quá.

- Con không muốn cứ hễ gặp mặt nhau là hai chúng ta lại căng thẳng mãi.

- Con trưởng thành nhiều rồi đó, con trai !

Đoàn Duy đứng dậy và nói :

- Con nghĩ đã đến giờ mẹ phải đi ngủ ! Không còn sớm nữa đâu ạ !

- Chúc con ngủ ngon.

- Mẹ cũng vậy.

Duy đắp chăn cho bà, anh vừa nắm lấy nắm cửa định rời khỏi phòng. Nhưng một động lực gì đó, Duy lại quay trở lại và ôm chặt bà Quế, như những ngày còn bé làm nũng bà. Duy cố không để bà thấy những giọt nước mắt của anh sắp rơi…

- Mẹ biết không?

- Chuyện gì vậy con?

- Dù chúng ta có thực sự là ai, những con người như thế nào. Thì con cũng muốn cảm ơn Chúa, rằng đã may mắn cho con được lớn lên bên cạnh mẹ. Được mẹ yêu thương và chăm sóc. Cảm ơn mẹ ! Con cảm ơn mẹ !

- Đoàn Duy, con làm sao vậy? Con cứ như một người sắp đi xa. Đừng làm gì dại dột nhé !

Duy lắc đầu, anh cố mỉm cười :

- Dạ đâu có. Chỉ là lâu nay con cảm thấy có lỗi vì đã không ngoan với mẹ.

- Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà. Bây giờ con làm thế đâu có muộn.

- Con sẽ cố gắng.

- Mẹ cũng rất may mắn khi được làm mẹ của một đứa con trai ngoan như vậy.

- Thật sao ạ?

Bà Quế gật đầu, đến lượt bà lo lắng. Dù không có công mang nặng đẻ đau nhưng bà cũng dành cho Duy một tình thương dạt dào không kém những bà mẹ ruột khác. Đơn giản vì sự ngoan ngoãn và đáng yêu của anh những ngày còn bé đã làm bà phần nào nguôi ngoai khi nghĩ về đứa con gái không may mắn được bà chăm sóc và yêu thương.

Đoàn Duy trở về phòng của mình. Thu xếp một vài bộ quần áo. Anh chuẩn bị có một chuyến đi quan trọng. Mà không biết có còn trở về căn phòng này nữa không. Duy sang thắp vài nén nhang cho ba. Rồi anh lại lên thăm bà nội. Bà nội nhìn Duy rồi nói :

- Con đang làm gì vậy?

- Bà nội hỏi gì ạ?

- Con đang định làm cái việc gì đây? Trông con rất lạ.

- Nội biết không ít chuyện lúc trước đâu. Con có muốn hỏi gì không?

- Con nghĩ có một số việc cần biết và con đã biết.

- Con chắc chứ?

- Vâng ạ. Những gì ba con làm, con sẵn sàng chịu hậu quả thay. Con sẽ giải quyết mọi chuyện êm đẹp. Bà nội tin con chứ?

Bà Lý gật đầu. Bà rút một lá thư trong áo gối ra, bà nói :

- Lá thư này ba con đã viết khoảng hai tuần trước khi qua đời. Và giao cho bà, bảo bà hãy cố làm cho mọi người nghĩ bà là một người sống cũng như chết để có thể giao cho con lá thư này. Bà đã giữ nó khá lâu rồi. Đây là lúc bà giao cho con. Một chàng trai thực sự trưởng thành.

Đoàn Duy nhìn lá thư, rồi anh lại gập nó và cho vào túi bên ba lô. Duy cố ngủ một giấc thật dài, những ngày sắp tới sẽ lại là những ngày …

Duy không biết gọi nó là ngày gì nữa …

- Ba à, có lẽ con sắp đến rồi. Chờ con nhé !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.