Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 299: Chương 299: Lữ Hoàng Trung kịp thời giúp cô




Thật ra thì đổi thành bất kỳ ai, xảy ra chuyện như vậy, đều là không quá dễ dàng chấp nhận. Anh không biết nên nói cái gì, dù sao cảm thấy tốt là được” Cô không tính đi gặp Tô Thanh Anh, một là cảm thấy không cái đó cần thiết, thứ hai không có chuyện tốt lành gì, thứ ba ngay cả lời cũng không có gì muốn nói cùng cô.

“Ừ, tôi biết, chẳng qua là cảm thấy cô ta khá khổ sở, lâu như vậy còn chưa quên chuyện đã qua” Nói không mất mát là giả, dù sao phải đi đối mặt một số thứ, mới có thể nhìn sáng suốt.

Đọc FULL bộ truyện.

Bây giờ cô giống như con kiến trên chảo nóng, bất kể Hoắc Minh Dương nói thế nào, cô thì nghe thế đó, cũng không tin lời người khác.

“Em không cần lo lắng, chuyện gì anh cũng giúp em xử lý được, em chỉ cân không quên chuyện em nên làm, lúc nào muốn tố cáo Tô Thanh Anh, em nói anh là được.” Anh đưa tay dắt tay Hà Vân Phi, dùng sức siết chặt, cho cô đầy đủ cảm giác an toàn, khiến cho cô có thể tử tế chấp nhận tất cả những thứ đang nắm trong tay giờ khắc này.

Cô đã bị anh đầu độc, không biết mình đang suy nghĩ gì, tóc chợt nóng lên, cái gì dứt khoát nên làm cũng đã chuẩn bị xong, cũng không cần Lữ Hoàng Trung giúp.

Anh nói, khiến cho cô dân dần khôi phục bình tĩnh, cô cũng không ghét tiếp xúc người đàn ông này, cũng không bài xích Hoắc Minh Dương, nhưng tóm lại có ít thứ nói không thông.

Mặc dù không biết có vấn đề ở đâu, nhưng cảm thấy đâu cũng là lạ.

“Em đừng luôn nghĩ những thứ kia có hay không, mau nghỉ ngơi, Đại Bảo đã ngủ.’ Anh biết Hà Vân Phi lo lắng nhất là cái gì.

Cô cười cười không nói lời nào.

Lữ Hoàng Trung trở vê phòng nghỉ ngơi, còn thỉnh thoảng suy nghĩ tình huống bây giờ của Hà Vân Phi, cô chính là án binh bất động, cũng có thể trở thành đối tượng Tô Thanh Anh trả thù, không sợ tất cả chỉ sợ lỡ như, anh không muốn đánh cuộc thua, cũng không muốn mất đi Hà Vân Phi.

Đây đại khái là quyết định khó khăn nhất của anh bây giờ, phải thế nào đối mặt tình cảm này, anh định mang Hà Vân Phi vê nhà.

Nếu như Nhà họ Lữ có thể chấp nhận Hà Vân Phi là tốt nhất, nếu như không chấp nhận nổi, vậy thì suy nghĩ biện pháp khác, tóm lại anh không thể khiến cho Hà Vân Phi một mình chịu khổ, cũng không muốn khiến cho cô lo lắng sợ hãi.

Hà Vân Phi không biết Lữ Hoàng Trung nghĩ gì, cũng không có cân nhắc nhiều như vậy, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy, mình phải làm gì, không phải làm gì, cũng không cân nhắc những thứ khác.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc, trong lòng cũng không có sa sút gì, chỉ là lo lắng nói không chừng lúc nào sẽ có thứ phải thay đổi, càng nói không chừng lúc nào anh lập tức mất đi hết thảy vốn có.

nhiều năm vẫn qua lại thân mật như vậy.

Mới không xé rách mặt nói chuyện.

Thấy Tô Thanh Anh không sao, Hoắc Minh Dương liền rời đi trước.

Ngay cả câu nói lời từ biệt cũng không nói, bà Hoắc thấy vậy vội vàng đuổi theo.”Con làm gì vậy, con đi a như vậy khiến cho Tô Thanh Anh nghĩ như thế nào, con có suy nghĩ cảm nhận của nó hay không?” Lúc nói lời này bà rất tức giận, không biết tại sao, nghĩ đến biểu hiện bây giờ của Hoắc Minh Dương cùng Tô Thanh Anh khiến cho bà thất vọng hẳn, lập tức già đi hẳn mấy tuổi, không biết nên làm cái gì.

“Mẹ không cần quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần chăm sóc tốt sức khỏe của mình, chuyện khác cũng không cần mẹ bận tâm” Mẹ Tô ở trong phòng bệnh an ủi Tô Thanh Anh, cô con gái yêu dấu bị bệnh, đến bây giờ bà mới nhín chút thời gian đi xem thử.

Không biết lòng bà bao lớn, nhưng tóm lại là mẹ ghẻ bị Tô Thanh Anh chọc tức, có mẹ ruột ở đây, Tô Thanh Anh cùng mẹ ruột chung đụng hòa hợp rất nhanh.

Rốt cuộc quan hệ thân sơ xa gần vẫn có quan hệ rất lớn, ban đầu cô cảm thấy mình bất kể làm gì đều có thể tử tế sống chung cùng người này, bây giờ bất quá cũng chỉ như vậy.

“Con không muốn nói gì, thật rất mệt mỏi, nhức đầu lắm, chuyện giữa hai chúng con, đã ép con không thở nổi” Tô Thanh Anh nhắm mắt lại, không muốn nói với bất kỳ ai cái gì, trong đầu tất cả đều là bóng dáng Hoắc Minh Dương, thần thái cùng cử động người kia, khiến cho cô lo lắng mất mát.

“Con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, sớm nghỉ ngơi.” mẹ Tô Thanh Anh nói xong, trước hết ra khỏi phòng bệnh, phải biết đối với bà mà nói, có rất nhiều chuyện phải hoàn thành, nhưng bây giờ ngay cả một chút cũng không làm được.

Không nói những thứ khác, chỉ nói quan hệ nhà họ Hoắc cùng nhà họ Tô, nếu Tô Thanh Anh nằm ở trên giường chưa gượng dậy nổi như vậy, chắc là sau này cũng rất khó hòa thuận hợp tác nữa.

Nhà họ Hoắc cũng hiểu rất rõ điều này, từ sau khi thông báo cô liền chạy tới, một mực ở đây không đi đâu.

Hai nhà cố gắng duy trì quan hệ lẫn nhau như vậy, bắt đầu không ngừng tìm phương pháp sinh tồn thích hợp.

Cô đã không còn bất kỳ thứ gì khiến cho Hoắc Minh Dương bận tâm, bây giờ còn lại bất quá là tư cách thanh mai trúc mã.Bố, con sẽ không bỏ qua” Không biết lấy lên dũng khí bao lớn, cô mở miệng nói, cảm giác dạ dày nhộn nhạo, khiến cho cô chịu không nổi.

“Đừng tỏ ra uất ức như vậy, bất kể như thế nào, con đã làm làm hết sức mình, theo ý trời!” Bà cười nói, định hóa giải lúng túng, nơi này một nhà ba người, bà giống như là một người ngoài, nói chuyện cũng không có ý nghĩa, không tìm được đề tài, nhưng cũng không muốn khiến cho mẹ ruột Tô Thanh Anh chiếm thượng phong.

Rõ ràng Tô Thanh Anh phẫu thuật liền gọi điện thoại cho bà, kết quả bây giờ đến, phẫu thuật đều đã xong theo kế hoạch làm việc.

“Được rồi, bà có thể đi về nghỉ ngơi, con gái tôi tôi tự mình chăm sóc là được” Bà Tô ngẩng đầu đối diện mẹ ghẻ Tô Thanh Anh, mặc dù nhìn trẻ hơn mấy tuổi, nhưng trên thực tế cách biệt xa lắc.

Hai người trong bệnh viện huyên náo một hồi, Tô Thanh Anh vốn đã rất khó chịu lúc này cảm thấy đầu sắp nứt ra.

“Mẹ, mẹ trở về đi thôi” Tô Thanh Anh vừa mở miệng, nhưng là đuổi mẹ ruột mình đi, ngay cả mẹ ghẻ cô cũng sửng sốt, sau đó đắc ý nhìn mẹ ruột cô một cái, đứa trẻ nói như vậy, bà cũng không có lý do gì ở mãi chỗ này.

Nghe thấy Tô Thanh Anh muốn mình trở về, bà dù sao cũng sửng sốt, “Mẹ muốn tự mình chăm sóc con” Bây giờ nói chăm sóc hơi muộn, ban đầu cô nghĩ hết cách để cho mẹ mang cô rời đi mà không được, bây giờ đã không có nhiều mong đợi như vậy đối với bà.

Chỉ cần có thể cùng Hoắc Minh Dương, những thứ khác không quan trọng, nhất định chính là thích người đàn ông đó điên rồi.

“Được rồi, mẹ đi trước, nếu con vui vẻ, mẹ cũng vui vẻ.” Cô lúc nói lời này, ánh mắt đong đầy nước mắt, không nói ra lòng chua xót khó chịu bao nhiêu.

Nhưng Tô Thanh Anh không quan tâm.

Sau khi mẹ ruột Tô Thanh Anh rời đi, phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hoắc Minh Dương đã khiến cho người nhà họ Tô nhức đầu, người đàn ông này làm đủ tất cả chuyện nhà họ Tô không muốn anh làm.

Ban đầu lúc tay Tô Thanh Anh còn tốt, kết quả bị anh làm hại không thể đánh đàn nữa.

Đây đối với một người đàn bà mà nói tàn nhẫn bao nhiêu, không cần nói cũng biết.

Nhưng nhiều năm sau, cũng không thấy anh có bất kỳ bận tâm cùng hối hận, một thái độ dửng dưng như thường lệ, nhà họ Tô nắm thái độ Hoắc Minh Dương không đúng, cũng coi như không rõ rốt cuộc nhà họ Hoắc mong muốn cái gì.

Chỉ có thể mò mẫm như kẻ mù sang sông, cảm giác có cái gì hữu dụng kịp thời chia sẻ cùng bọn họ.

Lựa chọn của Tô Thanh Anh là bất ngờ, có thể tìm được người đàn ông như Hoắc Minh Dương, làm sao có thể buông tay.

Giống như trong gia đình, tìm được một người đàn ông n giống như Hoắc Minh Dương so với lên trời không dễ dàng hơn bao nhiêu.

Nói tóm lại bất kể làm chuyện gì, đều có người ủng hộ, điều này làm cho cô bao nhiêu lợi thế, chẳng qua là nên làm sao bắt lấy Hoắc Minh Dương, đây đúng là một vấn đề, “Bố, con nhất định phải lấy được Hoắc Minh Dương.” Cô nói xong, cảm giác lập tức hiểu rõ tâm tư của mình, ngoại trừ gả cho Hoắc Minh Dương, không có bất kỳ điều gì những người khác có thể khiến cho cô phân tâm.

Đại khái là thái độ cùng giọng điệu cô bây giờ quá mức kiên định, bố Tô đã hạ quyết tâm, ‘Được, nếu con muốn cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, vậy bố nhất định giúp con” Không đành lòng nhìn dáng vẻ con gái bây giờ, cuối cùng ông hạ quyết tâm nói với Tô Thanh Anh.

Đã không có cách, cũng không có đường lui, ngoại trừ trợ giúp Tô Thanh Anh lựa chọn một con đường thích hợp nhất cho cô, còn lại cũng chỉ có như vậy.

Mặc dù không biết là biện pháp gì, nhưng nhìn dáng vẻ ông bố cũng biết, chuyện này nhất định là đáng tin.

Đi theo gật đầu một cái, sau đó an tâm nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cha mẹ họ Tô từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, mẹ ghẻ Tô Thanh Anh vội vàng nói, “Làm sao bây giờ, làm sao anh đáp ứng dễ dàng như vậy, anh xem Hoắc Minh Dương rõ ràng không muốn” Bà cũng có thể nhìn ra được, đó là điều nên hiểu rõ ràng, Tô Thanh Anh đã biết kết quả nhưng làm thế nào cũng không muốn đối mặt.

Không ngừng trốn tránh một số thứ, căn bản không cần thiết sợ như vậy, biết rõ có một số thứ, chỉ cần là mình muốn, hoàn toàn có thể lấy được dễ như trở bàn tay.

Đại khái là tính cách Hoắc Minh Dương, khiến cho Tô Thanh Anh không có cách nào chống đỡ, cảm giác bây giờ bất kể làm gì, đều đã không cầm chặt được nữa.

“Bà cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết đi” Đứa trẻ như vậy, dáng vẻ rời khỏi Hoắc Minh Dương sẽ chết, khiến cho ông không cách nào an tâm, càng không có cách nào cự tuyệt, ‘Chúng ta đến lúc đó đi tìm luật sư Hà, chỉ cần cô ta có thể ngoan ngoãn rời đi, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.” Đúng vậy, chỉ cần người đàn bà Hoắc Minh Dương thích rời đi, cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa, bất kể là đối với nhà họ Tô hay là nhà họ Hoắc, đây đều là lựa chọn tốt nhất, hơn nữa không có ngoại lệ.

Bố Hoắc cầm điện thoại gọi cho bà Hoắc.

Đuổi theo con trai đi ra ngoài, bà Hoắc vốn là tức cành hông, bây giờ thấy nhà họ Tô điện thoại, càng tức giận hơn không ít”Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, tính khí Minh Dương nhà chúng tôi này đã làm tôi tức chết, làm gì cũng hồ đồ ngu xuẩn” Đây quả thật là không phải tin tốt, đối với nhà họ Hoắc mà nói, căn bản không cần Hoắc Minh Dương tính tình càn quấy như vậy, chỉ sẽ khiến cho người khác nhìn đã thấy chưa được dạy dỗ đàng hoàng.

Giống như tất cả mọi người nhà họ Hoắc, cũng sẽ không đồng ý Hà Vân Phi vào cửa nhà họ Hoắc, nhưng Hoắc Minh Dương, cho dù không cho vào cũng không ngăn được, sớm muộn anh cũng phải làm cho cô trở thành mợ cả danh chính ngôn thuận.

Bà hết sức thuyết phục nhưng không thấy hiệu quả.

Đáng chết, biện pháp đối kháng nhà họ Hoắc cũng không có, chẳng qua là đơn thuần cảm thấy cái gì nên làm cái gì không nên làm, cắm đầu làm không màng kết quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.