Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 46: Chương 46: Đầu hàng




Thân ảnh hành tẩu bên trong màn đêm tăm tối, giống như ma quỷ, vượt qua tường ngói, tiến vào trong một đại trạch. Bóng đen lóe lên, ngay lúc sắp lẻn được vào gian phòng trong đại trạch, một tia hàn quang hiện ra, nàng nghiêng người tránh đi, nhưng vẫn như cũ bị chủy thủ bay tới làm cánh tay bị thương.

Một người toàn thân trường sam màu lam nhạt liền đứng trên tường ngói, lạnh lùng nhìn nàng.

“Ta là người ủy thác ngươi, cũng là mục tiêu ủy thác của ngươi.”

Vân Thiển lạnh lùng nói, dưới ánh trăng nàng chẳng khác nào một suối nước trong trẻo, thanh lãnh mà cao ngạo.

Sát thủ kia vừa nghe vậy, hơi nhướng mày, trong lòng biết trúng kế, lập tức xoay người đào tẩu, vừa vặn hàn quang như mũi tên điên cuồng bay tới phía sau, tố y Bích Vân, không phải Thiếu Cung chủ Vân Thiển của Bích Lạc Cung thì còn có thể là ai, chỉ là nàng không hề biết hóa ra Thiếu Cung chủ Bích Lạc Cung còn rất am hiểu ám khí.

Nàng miễn cưỡng tránh đi, động tác đào tẩu liền chậm lại, lúc phục hồi tinh thần lại, Vân Thiển đã ở sau lưng nàng, một thanh Bích Vân kiếm đã áp sát trên cổ của nàng.

“Ta là Vân Thiển, đến chỗ của Diêm Vương, có thể khai báo tên của ta.”

Trên tay Vân Thiển vạch một cái, người kia theo đó ngã xuống đất, không một tiếng động, động tác liền mạch, đợi tới khi gia đinh của quan trạch đến, cũng chỉ còn lại một người áo đen mang y phục dạ hành.

Mà một bên khác ở Kim Lạc Thành, cây quạt trên tay Hoa Nguyệt Lang rung lên, vết máu trên chiếc chủy thủ trong đuôi quạt liền bị vung đi sạch sẽ.

Lúc này phía sau truyền đến động tĩnh, Vân Thiển một thân tố y đứng trên tường ngói, Hoa Nguyệt Lang nhìn thấy liền hiểu ý nở nụ cười.

“Đi thôi.”

Ngữ khí Vân Thiển ôn hòa, nhưng mang theo mấy phần sủng nịch, không bị thi thể phía sau Hoa Nguyệt Lang ảnh hưởng chút nào.

“Ừm.”

Hoa Nguyệt Lang nhún mũi chân, lẻn lên trên tường ngói, lôi kéo tay Vân Thiển đi vào trong đêm tối.

Nam Sở Quốc, đáy vực Thiên Tuyệt Nhai, Tuyệt Âm Các.

Lãnh Mặc Ngôn đã trở lại Tuyệt Âm Các, nghe Trưng Khê Nhiên báo cáo khoảng thời gian này sát thủ Trưng kỳ tử thương, lông mày không khỏi nhướng lên.

“Các chủ, khoảng thời gian này, chúng ta không thể tiếp tục làm nhiệm vụ.”

Trưng kỳ do Trưng Khê Nhiên quản lý đã tử thương hơn phân nửa, Bích Lạc Cung kia gần như dốc toàn bộ lực lượng, hơn nữa còn dùng trò lừa ủy thác nhiệm vụ, Tuyệt Âm Các chịu không ít thiệt thòi.

“Ừm... Tạm dừng tất cả nhiệm vụ, Lạc Tư, Tuyết Tình.”

Lãnh Mặc Ngôn gọi hai người, Cung Lạc Tư cùng Cung Tuyết Tình liền đi tới trước mặt Lãnh Mặc Ngôn.

“Đi gặp Vân Thiển một lần.”

Lãnh Mặc Ngôn rõ ràng có tức giận, nàng vốn dĩ muốn thử một chút thủ đoạn của Nam Thiển Mạch, nhưng chưa từng nghĩ lại không có lối thoát như vậy.

“Rõ.”

Cung Lạc Tư cùng Cung Tuyết Tình đồng thời đáp, xoay người liền rời khỏi Tuyệt Âm Các.

Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.

Nam Thiển Mạch cầm trong tay một quyển sách, nhưng ngay cả cung nữ bên cạnh cũng biết Nam Thiển Mạch vốn không có tâm trạng đọc sách, bởi vì nàng đã nhìn một canh giờ, nhưng lại chưa sang trang.

Lúc này, Vân Nhiễm trở về, rốt cục Nam Thiển Mạch cũng đặt quyển sách trên tay xuống.

“Các ngươi lui xuống trước.”

Nam Thiển Mạch sai các cung nữ khác lui xuống, sau khi đóng cửa lại, Vân Nhiễm mới mở miệng: “Không phụ sự sở thác của Thái hoàng Thái hậu, sát thủ của Tuyệt Âm Các tới một người giết một người, chỉ là bây giờ giang hồ lại huyên náo xôn xao, nói hai đại ma giáo đang tự giết lẫn nhau, hận không thể ngồi không hưởng lộc.”

Nam Thiển Mạch gật gật đầu, nàng không để ý chút tin đồn gì đó trên giang hồ, ma giáo cũng được, chính phái cũng được, chỉ cần có thể đạt đến mục đích của nàng, nàng không để ý những người kia gọi Bích Lạc Cung thế nào.

“Có lẽ, Tuyệt Âm Các sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.”

Nam Thiển Mạch nói xong, từ trên ghế đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, ánh mặt trời đầu xuân vô cùng ấm áp.

“Bảo Vân Thiển cùng Nguyệt Lang cẩn thận.”

Nam Thiển Mạch biết Tuyệt Âm Các cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa ngũ đại sát thủ của Tuyệt Âm Các đều vẫn chưa ra tay, nguy hiểm còn ở phía sau.

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

Lúc Vân Nhiễm đang muốn lui xuống, vừa vặn đối mặt cùng Ca Thư Sính đang tiến tới.

“Tham kiến Thái hậu.”

Vân Nhiễm hướng về phía Ca Thư Sính hành lễ, liền vội vã rời đi, Ca Thư Sính cũng không để ý, Vân Nhiễm lo lắng như vậy có lẽ còn có nhiệm vụ.

Ca Thư Sính rất ít khi tìm tới mình, chỉ là hôm nay lại đến, Nam Thiển Mạch cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

“Thần thiếp tham kiến Thái hoàng Thái hậu.”

Ca Thư Sính hướng về phía Nam Thiển Mạch hành lễ, các nàng cũng không phải là không thường gặp mặt, ngược lại là thường xuyên gặp mặt, bởi vì cần phải chỉ bảo Phong Thừa Ân, thế nhưng khoảng thời gian này hai người đều vô cùng bận rộn, đúng là không có cơ hội đến cung điện của nhau bái phỏng.

“Gần đây thân thể khỏe không?”

Nam Thiển Mạch mở miệng quan tâm Ca Thư Sính, gần đây cả hai đều bận bịu, cảm giác mệt nhọc kia nàng hiểu rất rõ, vì vậy cũng quan tâm thân thể Ca Thư Sính một chút.

“Thần thiếp không có gì đáng ngại, có điều hôm nay đến, là muốn bẩm báo với Thái hoàng Thái hậu một chuyện.”

Ca Thư Sính ngồi xuống, rót cho Nam Thiển Mạch một chén trà nóng, mà Nam Thiển Mạch cũng chậm rãi đợi Ca Thư Sính mở miệng.

“Thái hoàng Thái hậu còn nhớ chuyện lần trước bảo thần thiếp tới xem Dao Thái phi không?”

Ca Thư Sính cũng rót cho mình một chén trà, còn Nam Thiển Mạch khi nghe đến tin tức của Cung Huyền Thanh tay lại lơ đãng run lên, nước trà trong chén suýt chút nữa rơi ra.

“Ừm.”

Nam Thiển Mạch khẽ đáp lời, nhìn như không thèm để ý, nhưng ngón tay nắm lấy chén trà dùng sức đến trắng bệch, nhờ vào đó để áp xuống tâm tình không thể khống chế của mình.

“Thần thiếp tới gặp nàng mấy lần, nàng vẫn mỹ lệ như trước, chỉ là mười ngón tay đều bị tổn thương, nàng ngày ngày luyện cầm, vẻ mặt đau thương, hẳn là... còn đang đau lòng chuyện tiên đế băng hà?”

Ca Thư Sính nói xong, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm, dù sao lúc Văn đế băng hà, nữ nhân Văn đế sủng ái nhất, Cung Huyền Thanh lại không hề rơi xuống một giọt nước mắt.

“Còn gì nữa?”

Nam Thiển Mạch hỏi tiếp, nàng hít vào một hơi thật sâu, đem trà uống một hơi cạn sạch, dường như muốn hòa tan cảm giác lo lắng trong lòng.

“Nàng dường như không ăn được nhiều, thần thiếp tới mấy lần, đều mang theo chút đồ ăn, có điều nàng chỉ ăn vài miếng liền ngừng lại, hơn nữa nghe ngữ khí cung nữ bên cạnh nàng, sợ là trạng thái này đã kéo dài được một thời gian rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.