Yêu Thương Lạc Về Nơi Anh

Chương 6: Chương 6: Đúng thời điểm sẽ gặp lại anh




Lạc Hải, phòng làm việc của bộ phận thiết kế tập đoàn thời trang K.W.

Giám đốc bộ phận thiết kế trang phục nữ của K.W Ninh Hi đưa Tưởng Chính Tuyền một thân trang phục OL đi vào phòng làm việc chính của bộ phận.

*OL: Office Lady: trang phục văn phòng.

Ninh Hi vỗ nhẹ hai tay, ý bảo mọi người yên lặng lắng nghe: “Hôm nay có một nhà thiết kế xinh đẹp sẽ gia nhập đoàn thiết kế của chúng ta. Nào, chúng ta cùng hoan nghênh Teresa Jiang, cô ấy vừa mới tốt nghiệp học viện thiết kế thời trang ở New York. Hy vọng thời gian sau này mọi người có thể chân thành hợp tác cùng nhau, vì công ty mà thiết kế ra càng nhiều tác phẩm xuất sắc hơn.”

Đám đồng nghiệp trong phòng thiết kế đều vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh, ánh mắt từng người một hoặc là quan sát hoặc là đánh giá hoặc là tò mò cùng lúc nhìn về phía Tưởng Chính Tuyền. Tưởng Chính Tuyền thật thoải mái tự tin đón nhận sự đánh giá của mọi người, cúi đầu mỉm cười: “Cám ơn mọi người, tôi là Teresa. Vô cùng vinh hạnh được gia nhập vào một tập đoàn lớn nổi tiếng như K.W. Sau này mong được mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Sau đó Ninh Hi lại đưa Tưởng Chính Tuyền đi vào một phòng làm việc ngay chỗ rẽ: “Sau này, nơi đây chính là của em. Công ty không có quy định gì đặc biệt, em có thể bài trí sắp xếp tùy ý thích của mình.”

Không gian văn phòng không lớn, bởi vì năm ở chỗ rẽ, cho nên hai bên có hai cửa sổ thật lớn, tầm mắt có thể phóng thật xa ngoài kia. Bên trong bố trí một bàn làm việc rất lớn, thực thích hợp với những khi làm việc mà cần phải bày giấy vẽ ra đầy bàn. Còn những nơi còn lại chỉ trang bị đơn giản một cái giá đựng tài liệu cùng với một chiếc ghế xoay. Tưởng Chính Tuyền vừa nhìn vào đã thích ngay cách phối màu giữa các đồ nội thất, tổ hợp màu hồng – lam – đen tuyền rất đẹp, từng màu sắc đậm có nhạt có đều vừa vặn thỏa đáng. Tưởng Chính Tuyền có một loại cảm giác, cô sẽ thích nơi làm việc này.

Ninh Hi nói: “Trợ lý của tôi sẽ đưa đến đây cho em một số tài liệu về thời trang từng mùa trong năm, trước tiên em cứ xem cho biết. Mùa này sẽ là trào lưu quần áo mùa đông, em có thể tìm hiểu chút tư liệu mẫu thiết kế trước cùng với số liệu phản hồi của bên tiêu thụ sản phẩm mới nhất. Hy vọng em nhanh chóng thích ứng được. Nếu có thể, tôi thực hy vọng ngay trong mùa thời trang này sẽ nhận được những bản thiết kế xuất sắc của em.”

Tưởng Chính Tuyền gật đầu: “Vâng, cảm ơn Giám đốc Ninh.”

Sau khi Ninh Hi rời đi, trợ lý cấp dưới của hắn là Tiểu Mễ rất nhanh đã mang tài liệu tới. Tưởng Chính Tuyền trước hết mở kẹp tài liệu ra và bắt đầu đọc, làm quen với phạm vi công việc, cô hy vọng mình có thể nhanh chóng thích ứng với nơi này.

Tập đoàn K.W được thành lập từ năm 1980 đến nay, trực thuộc có hơn mười nhãn hiệu khác nhau, vẫn luôn dẫn đầu trong những trào lưu mới, phong cách mới lạ tao nhã, kết hợp xu thế thịnh hành của quốc tế cùng những mốt mới ở Trung Quốc, chuyên tạo ra hàng loạt những bộ trang phục đẹp mắt, thời thượng, chất lượng cao, thỏa mãn nhu cầu về trang phục của nam nữ đô thị. Từ lúc thành lập, phát triển đến nay, K.W đã trở thành một trong những tập đoàn thời trang nổi tiếng nhất cả nước.

Công việc của cô phụ trách chính là thiết kế trang phục nữ cho nhãn hiệu Queen cao cấp nhất của tập đoàn. Trong nhãn hiệu Queen chia thành hai dòng, một là Queen – trang phục cho phụ nữ thành thục tuổi từ 30 tới 50, một là Lady – trang phục dành cho cô gái độ tuổi từ 18 đến 30.

Những tài liệu Ninh Hi bảo trợ lý mang tới, đều viết về thời trang Queen và Lady. Có lẽ giám đốc Ninh Hi đã có sắp xếp trước về phương hướng công việc sau này của cô.

Tưởng Chính Tuyền tuy rằng là lần đầu tiên làm việc, nhưng trải qua vài năm học tập và rèn luyện cuộc sống tự lập ở New York, rất nhanh cô đã dung nhập được với phong cách thiết kế của nhãn hiệu Queen này.

Cô thậm chí còn vì công việc bận rộn đến độ mệt oải người mà cảm thấy thỏa mãn. Cuộc sống hết sức có quy luật, mỗi ngày về đến nhà, cùng mẹ Lục Ca Khanh dùng cơm, cùng mẹ trò chuyện một hồi, sau đó lên lầu tắm rửa, rồi chuẩn bị giấy bút để thiết kế.

Có đôi khi mệt mỏi quá, vừa chạm gối đã ngủ mê man, ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, vội vàng rửa mặt chải đầu. Bà Lục Ca Khanh thức dậy từ sớm, cho nên đều cùng cô dùng xong bữa sáng rồi nhìn cô lái xe đi làm. Từ sau khi ba Tưởng Triệu Quốc gặp chuyện không may, bệnh tim của mẹ cô tái phát, thân thể không được tốt như trước. Bác sĩ riêng của nhà cô nói, bởi vì có cô trở về, làm cho cuộc sống của mẹ cô có trọng tâm, bệnh tình dần được khống chế, từ từ chuyển biến tốt đẹp.

Anh trai Tưởng Chính Nam đã chính thức ký đơn ly hôn còn chị dâu Tiền Hội Thi. Lúc này không còn xôn xao chấn động giống như khi cuộc hôn nhân này bắt đầu, hai bên đều không hẹn mà cùng lựa chọn cách xử lí trong im lặng.

Tưởng gia từng là gia thế hiển hách ở Lạc Hải, thế nhưng bây giờ người đi trà lạnh, tình cảnh như mặt trời về chiều.

Điều may mắn duy nhất Tưởng Chính Tuyền cảm thấy được chính là đám đồng nghiệp ở công ty không biết được thân phận thật sự của cô. Đương nhiên, sau khi tên tiếng Trung đầy đủ của cô là Tưởng Chính Tuyền bị mọi người biết, có người từng ở trước mặt cô nói xa nói gần thử cô: “Teresa, tên của cô sao nghe qua hình như hơi giống với Tưởng Chính Nam của Tưởng gia ở thành phố này thế nhỉ? Hai người là thế nào vậy?”

Tưởng Chính Tuyền xòe hai tay ra nhún nhún vai, đáp lại người ta bằng một nụ cười bất đắc dĩ: “Aiz, cùng họ nhưng tiếc là khác số mệnh! Nói thật, tôi cũng muốn mình có quan hệ với Tưởng gia…you know…. Ít ra bây giờ không phải làm việc vất vả thế này!” Một câu vô cùng đơn giản ngăn chặn tất cả nghi vấn của mọi người. Tuy rằng Tưởng Chính Tuyền vào công ty chưa lâu, nhưng trong mắt mọi người cô luôn chịu khó, cần cù làm việc, tính tình thật thà, luôn cố gắng. Mỗi người trong cùng phòng làm việc của cô đều là “Tránh chính là tiền bán cải trắng, nhận chính là bán bạch phiến.”

Thuyền hư cũng có ba cân sắt*, huống chi là nhà họ Tưởng ở thành phố này. Cho dù thời gian gần đây Tưởng gia gạp phải vận hạn không may, nhưng nếu Teresa có chút quan hệ nhỏ nhoi nào với Tưởng gia, thì quả thật cô không cần mỗi ngày đi sớm về hôm để kiếm chút tiền lương “dù không bị chết đói thì cũng không được bữa no bụng” này.

Từ đó về sau, đồng nghiệp làm cùng cô không còn ai nghĩ đến chuyện đó nữa.

Đến gần hạn cuối nộp bản thảo mẫu thiết kế Queen – Lady, Tưởng Chính Tuyền ngày đêm không ngủ, tăng ca làm thêm giờ để làm ra được tám bản mẫu. Sau khi được giám đốc Ninh Hi và vài vị giám đốc bộ phận khác xem qua, cùng với trải qua một ngày hội nghị thảo luận căng thẳng, cuối cùng chỉ bị bỏ ba bản vẽ, còn giữ lại năm bản.

Sau khi hội nghị xong, Ninh Hi đích thân đến gõ cửa phòng làm việc của cô: “Teresa, well done. Tôi rất thích những thiết kế của em, hy vọng em có thể tiếp tục phát huy hơn nữa.”

Trước khi đi Ninh Hi có nói thêm một câu: “Nhưng Teresa này, có nhiều khi thiết kế ra thì rất đẹp nhưng lại chẳng bán được bao nhiêu. Nó không giống như thiết kế sản phẩm cao cấp, ở trong nhánh thời trang dành cho đại chúng, mỗi một nhà thiết kế chúng ta phải duy trì được mức tiêu thụ sản phẩm tốt nhất sau mỗi đợt khảo sát thị trường.”

Tưởng Chính Tuyền đến lúc tan tầm mới biết được nhà thiết kế mới mà nộp tám bản thiết kế, chỉ bị bỏ ba như vậy là vô cùng hiếm thấy. Rất nhiều người làm trong nghề lâu năm nhưng nộp bao nhiêu bản mẫu cũng bị Ninh Hi bỏ hết. Bề ngoài Ninh Hi luôn cười cười vui vẻ, nhìn qua thì có vẻ vô hại, nhưng trong công việc anh ta rất nghiêm khắc, luôn đòi hỏi yêu cầu hiệu suất cao, có thể nói anh ta chính là “đệ nhất sát thủ” trong bộ phận thiết kế của K.W.

Được người khác tán dương cùng khen ngợi như vậy, Tưởng Chính Tuyền lần đầu tiên cảm nhận được chút thỏa mãn không nói thành lời từ công việc của mình.

Có điều giữa đồng nghiệp với nhau cũng luôn cạnh tranh không ngừng. Có nhiều người vào làm trước cô rõ ràng tỏ ra không phục quyết định này của Ninh Hi, người Giáp nói: “Chủ tịch Mao từng nói ‘Thực tiễn là tiêu chuẩn thứ nhất kiểm nghiệm chân lý’, để rồi xem, đem ra thị trường có bán được hay không.” Người Ất tiếp lời: “Là lừa hay ngựa, phải đi hai vòng mới biết được.” Người Đinh: “Đúng, phải bán chạy mới xem là giỏi thật.”

Mấy loại tin đồn như thế, Tưởng Chính Tuyền chỉ nghe thoáng qua tai liền quên. Cô là vì yêu thích nên mới làm công việc này, cũng không mong đợi gì việc thăng chức tăng lương. Cô chỉ muốn được nhìn thấy chính thiết kế của mình từ trên giấy được may thành quần áo, được treo trong những cửa hàng thời trang xinh đẹp, cuối cùng là khoác trên người những cô gái yêu thích nó, chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ lắm rồi.

Sau đó không lâu, năm tác phẩm Tưởng Chính Tuyền thiết kế được đưa vào sản xuất, trong đó có một mẫu tiêu thụ làm có doanh số cao kỷ lục, khiến cho rất nhiều người ban đầu vốn nghi ngờ năng lực của cô nhất thời á khẩu không nói gì được. Xã hội bây giờ, bất kể đó là công ty hay đơn vị công tác gì, cho dù ban đầu họ đi vào bằng cách nào, thì sau khi làm việc rồi đều phải dựa vào thực lực mới có thể kiếm cơm. Chỉ cần bạn có năng lực, ngay cả ông chủ cũng phải tôn trọng bạn ba phần, huống chi là những người khác!

Những người làm cùng văn phòng với cô sau một thời gian quan sát, ai nấy đều phát hiện ra rằng, cô dù là thiết kế ra những mẫu ăn khách nhất, cũng vẫn luôn im lặng làm tốt công việc của mình như trước, không vênh váo tự đắc, ngông cuồng tự kiêu, ngoài công việc lại càng giống như không quan tâm, rõ ràng là một người không có dã tâm tham vọng lớn, vì thế bọn họ dần dần đối xử với cô cũng gần gũi thân thiết hơn.

Mấy tháng trôi qua, Ninh Hi càng ngày càng không che dấu sự tán thưởng của mình giành cho Tưởng Chính Tuyền, đồng thời rất xem trọng những thiết kế của cô, giúp cô sắp xếp một lịch dài đi công tác. Bà Lục Ca Khanh tuy rằng vẫn luôn lo lắng con gái mình làm việc quá mức vất vả, sợ cô ăn uống không đầy đủ, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt con gái càng ngày càng sáng sủa, thần thái phấn khởi thì không nói nhiều gì nữa, quyết định để con gái tiếp tục công việc. Bà chỉ đi theo dặn dò dì Lan: “Chị Lan, chị giúp Tuyền Tuyền chưng thêm chút đồ bổ cho con bé.”

Giữa cuộc sống bận rộn không ngừng như thế, Tưởng Chính Tuyền căn bản không còn thời gian để nghĩ đến nhiều chuyện khác, nhiều người khác, tỷ như…. Tỷ như Nhiếp Trọng Chi, tỷ như Hứa Liên Trăn, tỷ như Diệp Anh Chương….

Thời gian sau đó, Tưởng Chính Tuyền đến Ninh Thành trong những ngày cuối cùng của chuyến đi công tác ở tỉnh Z. Nơi này là một thành phố nằm ven biển rất phát triển, cuộc sống cư dân giàu có, mức tiêu dùng cao đến kinh ngạc.

Sản phẩm hai nhãn hiệu nhỏ của Queen đều được trưng bày nổi bật trong cửa hàng thời trang, hơn nữa số lượng tiêu thụ mỗi tháng đều cao đứng đầu trong doanh thu của tập đoàn. Tưởng Chính Tuyền như thường lệ nán lại cửa hàng này một ngày, làm vài cuộc khảo sát nhỏ, tỉ mỉ tìm hiểu tình hình tiêu thụ của các mẫu quần áo trong tiệm cùng với những thông tin phản hồi lại của khách hàng.

Đến Ninh Thành cô có thời gian ba ngày, khá là dư dả thoải mái. Ngày thứ hai cô sẽ thu xếp thời gian để đi dạo vào những cửa hàng thời trang nữ cao cấp, tham quan những mẫu thiết kế ở đây. Buổi sáng ngày thứ ba cô sẽ lên máy bay quay về Lạc Hải.

Ở trong cửa hàng thời trang bận rộn một ngày, đến khi tắt máy tính thì đã hơn sáu giờ tối. Vì thế, Tưởng Chính Tuyền gọi taxi, quay thẳng về khách sạn nghỉ ngơi.

Xe taxi quẹo bảy tám con đường ở Ninh Thành này mới ngừng lại ở trước cửa khách sạn. Theo thường lệ đăng ký phòng, sau rồi lên phòng, việc đầu tiên cô làm là tắm rửa sạch sẽ. Sau đó thay một đôi giày đế bằng cô thích nhất, một mình dạo bước dọc theo ngã tư đường bao quanh khách sạn, tìm kiếm những nhà hàng mỹ thực quanh đây.

Trên đường phố ngã tư đường hẹp dài sáng rực những ngọn đèn, lấp lóa như hoa nở theo thứ tự. Ngọn đèn vàng mơ màng chiếu sáng ven đường mấy tiệm cà phê nho nhỏ.

Có một tiệm cà phê tên là ‘Tình cũ’ lọt vào mắt Tưởng Chính Tuyền. Ở cửa của tiệm này để thật nhiều cây cảnh xanh biếc, còn có những dải đèn nháy đầy màu sắc. Bên hiên đặt vài chiếc bàn gỗ, được trải lên bằng những chiếc khăn trải bàn ô vuông vức màu đỏ thẫm, bên trên đặt một chiếc bình hoa gốm sứ mộc mạc với một bó hoa vải trông như thật. Liếc mắt một cái liền làm cho người ta có một loại cảm giác thực ấm áp.

Tưởng Chính Tuyền không biết mình bị phong cách trang trí của tiệm hấp dẫn, hay là vì cái tên ‘Tình cũ’ kia khiến cô không thể rời đi. Cô bất tri bất giác băng qua đường cái, rảo bước về phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa tiệm cà phê đi vào.

Chuông gió trước cửa vì động tác của cô mà vang lên những tiếng ‘leng keng’ thanh thúy như một giai điệu hân hoan. Một cô gái xinh đẹp từ quầy bar mỉm cười đứng lên: “Chào mừng quý khách.”

Tưởng Chính Tuyền lịch sự đáp lại bằng một nụ cười, rồi tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Cô gái kia bưng một ly nước chanh ấm áp lại đây, hai tay đưa menu đến. Tưởng Chính Tuyền nhận lấy, mỉm cười cảm ơn nhưng không mở ra, mà chỉ hỏi: “Ở đây có món chính và món điểm tâm gì đặc biệt?”

Cô gái dịu dàng trả lời: “Món Tây có mỳ Ý sốt cà chua, bò bít tết, món ăn Trung quốc có cơm thịt bò hầm, món điểm tâm ngọt hôm nay có bánh Tiramisu, hắc sâm lâm* và bánh pudding trứng gà, tất cả đều là món ăn đặc sắc nhất của tiệm.”

*Hắc sâm lâm hay Black Forest hay Schwarzwald-cake là một loại bánh, một món dessert có nguồn gốc từ Đức.

250px-black_forest_gateau

Tưởng Chính Tuyền gật gật đầu: “Vậy cho tôi một phần mỳ Ý sốt cà đi, còn điểm tâm thì tôi muốn một phần bánh pudding trứng gà. Đúng rồi, cho tôi một ly Latte nữa.”

“Vâng, xin quý khách chờ một lát.”

Chẳng mấy chốc, có một nữ phục vụ khác bưng lên cà phê và bánh pudding, mỉm cười nói: “Mời cô dùng từ từ! Mỳ Ý của cô rất nhanh sẽ được đưa lên. Món mỳ Ý chính là món tuyệt nhất của tiệm chúng tôi, cô chọn món rất tinh ý đấy ạ.”

Hương thơm cà phê thuần túy, bánh pudding vị ngọt vừa phải mang theo chút hương vị sữa tươi, cả hai quyện lại với nhau trong miệng, trong đắng có ngọt, trong ngọt có chút đắng, cảm giác cực kỳ thích ý. Tiệm cà phê này quả thật rất dụng tâm, ngay từ miếng đầu tiên đã cảm nhận được sự tinh tế rồi.

Đồ đạc ở đây đều rất bình thường, nhưng mỗi một chi tiết đều được chủ tiệm phối hợp một cách tỉ mỉ, tạo thành một không gian ấm áp thoải mái. Bất kể là hoa giả hay bình hoa, gối ôm hay gối dựa, đồ kim khí hay đồ gốm cùng sự bài trí tô điểm, đều vừa vặn, đẹp đẽ.

Tưởng Chính Tuyền ôm gối, lười biếng tựa vào ghế sô pha mềm mại. Trong tiệm âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi tràn ngập trong không gian, giống như có một bàn tay dịu dàng vô hình đang xóa tan đi mệt mỏi trong lòng mọi người.

Lúc bà chủ xinh đẹp của tiệm đến thu dọn, Tưởng Chính Tuyền không một chút keo kiệt mà ca ngợi: “Cảm ơn, hương vị rất tuyệt.” Bà chủ mỉm cười, khóe miệng cong lên thật mê người.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, ngoài cửa lại có người đi vào. Bà chủ mỉm cười mang theo ý thứ lỗi: “Tôi phải đi tiếp đón khách, cô cứ ngồi thêm một lát nữa đi.”

Tưởng Chính Tuyền bưng ly cà phê lên, ghé môi vào thổi khe khẽ, rồi nhấm nháp từng ngụm nhỏ.

Trên đường về Ninh Hi gọi điện thoại đến: “Teresa, thế nào? Mọi chuyện ổn cả chứ?” Tưởng Chính Tuyền báo cáo tình hình công tác: “Rất trôi chảy, ngày mốt là tôi có thể lên máy bay quay về Lạc Hải.”

Ninh Hi ở đầu bên kia điện thoại cười như không cười hỏi: “Muốn đi nghe nhạc Tchaikovsky không?” Tưởng Chính Tuyền ngẩn ra một giây, lại cười nói: “Ninh tổng lúc nào cũng bận rộn, tôi sao lại không biết điều mà đi làm phiền anh chứ?” Ninh Hi không để bụng, giọng sang sảng lại cất lên: “Vậy lần sau đi. Tôi nghĩ Breadcrumb sẽ có, Last chance cũng sẽ có.”

Ninh Hi kỳ thật là một người rất xuất sắc, mấy cô gái trong bộ phận thiết kế ngày nào cũng trưng diện cho mình thật xinh đẹp, chỉ mong có thể hấp dẫn được ánh mắt của anh ta. Có lẽ Tưởng Chính Tuyền từ nhỏ đã nhìn quen mỹ nam, tỷ như anh trai Tưởng Chính Nam, và mấy người bạn của anh cô như Sở Tùy Phong, Chúc An Bình, Lộ Địch Chu, thậm chí cả Nhiệp Trọng Chi và Diệp Anh Chương, hoặc là anh tuấn khôi ngô, hoặc là phong lưu phóng khoáng, hoặc là tao nhã không thì cũng hiên ngang quyền thế. Mỗi người bọn họ đều có thể trở thành nam chính trong mấy bộ phim thần tượng. Cho nên đối với Ninh Hi, Tưởng Chính Tuyền vẻn vẹn chỉ là yêu thích ngưỡng mộ mà thôi, giống như yêu thích một cái cây, một đóa hoa, hay là một đám mây vậy.

Có lẽ yêu đương và oán hận năm đó đã rút hết tất cả khí lực của cô, hơn nữa ở nước ngoài văn hóa, thói quen và các phương diện khác cũng khác. Mấy năm qua Tưởng Chính Tuyền tâm như chỉ thủy. Như vậy không có gì là không tốt, an bình tĩnh lặng, ngoại trừ tình yêu, những thứ cô có được rất nhiều cô gái khác tha thiết ước ao. Nếu nói đúng hơn, có lẽ ông trời cũng đã cảm thấy cô hơi quá đáng. Trong cuộc đời này, sự hoàn hảo bất quá chỉ là mộng tưởng mà thôi, cũng giống như trong truyện cổ tích, cuối cùng chỉ cần hai chữ ‘kết thúc’ là xong.

*Tâm như chỉ thủy: tâm cảnh bình tĩnh, không chút tạp niệm.

Tưởng Chính Tuyền thưởng thức phong cảnh dưới ánh đèn ngoài cửa sổ. Bóng đêm tràn ngập ngã tư đường mờ mờ ảo ảo, tốp năm tốp ba người đi đường từ từ bước qua. Ninh Thành quả là một thành phố rất đáng để sống.

Trong đầu Tưởng Chính Tuyền lúc này đột nhiên xuất hiện ý nghĩ muốn uống một ly rượu, đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt, tay nâng lên gọi phục vụ tính tiền. Bỗng có một thân ảnh bất chợt lọt vào tầm mắt của cô. Tưởng Chính Tuyền như muốn ngưng thở, trong đầu thoáng chốc trở nên trống rỗng.

Từng có rất nhiều lần trước đây, mỗi khi cô gặp thân ảnh cao lớn giống như của Nhiếp Trọng Chi, trái tim lại đập một cách điên cuồng, chính cô cũng không thể kiềm chế được.

Bóng dáng kia thật sự rất giống Nhiếp Trọng Chi. Nhưng không thể nào là hắn được! Hắn sao có thể xuất hiện ở nơi này?!

Anh trai nói sau khi công ty phá sản hắn liền biến mất, từ đó về sau không còn tin tức nào, giống như hắn đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian.

Hắn không thể nào lại xuất hiện ở Ninh Thành này!!!

Tưởng Chính Tuyền ngưng thần quên cả hít thở, tầm mắt vẫn theo sát thân ảnh kia. Người nọ dần dần đi xa, chẳng mấy chốc sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Tưởng Chính Tuyền lập tức lấy lại tinh thần, rút tiền từ trong ví ra đặt lên mặt bàn, vội vàng xách túi và áo khoác lao thẳng ra ngoài: “Ngại quá, tôi có việc phải đi trước, tiền tôi để trên bàn.”

Không thấy! Sao lại không thấy nữa? Tưởng Chính Tuyền chạy dọc theo phương hướng người kia biến mất, đuổi tới ngã tư đường, nhìn chung quanh, cuối cùng ở con đường nhỏ bên tay phải cô lại nhìn thấy bóng dáng hắn càng ngày càng xa. Tưởng Chính Tuyền đuổi theo, vẫn giữ khoảng cách không xa không gần, bước một bước hai theo sát sau hắn,

Người nọ đi vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Sau một lúc lâu, hắn xách hai túi đồ lớn đi ra. Người quay lưng về phía cô, thế nên cô không thể nhìn rõ mặt hắn.

Bỗng lúc này, hắn xoay người lại, đi thẳng về phía cô. Tưởng Chính Tuyền vội vàng trốn sau thân cây. Người kia càng lúc càng đến gần, dưới ánh đèn đường mờ tối, rốt cục cô cũng nhìn rõ ngũ quan của hắn.

Nháy mắt đó, trong đầu Tưởng Chính Tuyền như có một tiếng nổ thật lớn vang lên, tiếp sau đó lại là một chuỗi pháo thật dài không ngừng nổ đẹt đùng. Tưởng Chính Tuyền kinh hãi đứng tại chỗ, giống như đang bị điểm huyệt, không thể nào nhúc nhích thân thể.

Thật là hắn, thật là Nhiếp Trọng Chi!

Thế nhưng, người này sao có thể là Nhiếp Trọng Chi? Phải biết rằng Nhiếp Trọng Chi xưa nay đều sang trọng lịch thiệp, giống như anh trai Tưởng Chính Nam của cô, một năm bốn mùa, quần áo mùa nào cũng là hàng thủ công cao cấp, lại có nhà thiết kế riêng phụ trách phối hợp (stylist). Cho nên ngay cả trang phục ngày thường cũng rất có phong cách, không thua kém gì ngôi sao nam hay xuất hiện trên mặt báo.

Còn người trước mắt cô lúc này, mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt nhăn nhúm, tóc đã dài đến hai vai. Trong giây phút hắn lướt qua, cô còn ngửi thấy mùi rượu nồng đến mức làm cho người ta vừa nghe đã muốn nôn. Cô chú ý tới hai túi to trong tay hắn, bên trong là mấy thứ hình trụ, rõ ràng đều là lon bia.

Nhìn Nhiếp Trọng Chi trước mặt, Tưởng Chính Tuyền không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy ở trong lồng ngực trái của cô đau như có ai siết chặt.

Rất nhanh, Nhiếp Trọng Chi đã đi cách xa cô một đoạn dài, Tưởng Chính Tuyền lấy lại tinh thần, bước nhanh đi theo. Cuối cùng, cô nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi đi vào một tòa nhà cũ nát cách đó không xa. Mấy phút sau, đèn của hộ ở tầng cao nhất được bật sáng.

Tưởng Chính Tuyền đứng dưới lầu một hồi thật lâu. Trong khoảng thời gian này, tay cô vẫn nắm chặt chiếc điện thoại di động, do dự rốt cuộc có nên thông báo cho anh trai cô gặp Nhiếp Trọng Chi ở Ninh Thành này không.

Tưởng Chính Tuyền cuối cùng quyết định, đi lên xem trước rồi mới nói.

Đèn hành lang có lẽ đã hỏng, không gian xung quanh tối tăm, Tưởng Chính Tuyền đành phải vịn vào vách tường để bước từng bậc thang một lên lầu. Căn phòng Nhiếp Trọng Chi đang ở, có ánh đèn ảm đạm từ khe cửa hắt ra ngoài.

Tưởng Chính Tuyền đứng bên ngoài, từ góc nhìn nơi cô đang ẩn náu vẫn có thể nhìn thấy được đôi chút tình hình bên trong căn phòng.

Chỉ một cái liếc mắt, cả người Tưởng Chính Tuyền liền chấn động. Nơi tầm mắt của cô có thể nhìn tới được đều bị bao phủ bởi rác rưởi đủ loại, nhờ vào bộ ghế sô pha và chiếc bàn vuông nhỏ mới nhìn ra được nơi này thì ra là phòng khách. Bởi vì góc nhìn hạn chế, Tưởng Chính Tuyền không thể nhìn thấy được thân ảnh Nhiếp Trọng Chi.

Thế mà Nhiếp Trọng Chi có thể ở trong một căn phòng như vậy, hắn lại có thể ở được một nơi như thế này.

Nhà của hắn trong dĩ vãng, bất kể là trang viên kia, hay biệt thự, hoặc là căn phòng trọ trên tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, sau này lại là vì cố ý tiếp cận cô mà mua luôn căn phòng trọ ở gần nhà cô, tất cả đều có người làm riêng chăm lo quét dọn, bất cứ lúc nào cũng sạch sẽ đẹp đẽ đến mức có thể đăng lên trang bìa cho tạp chí nhà ở.

Hắn đây là tự cam chịu, trừng phạt chính mình!

Tưởng Chính Tuyền nghẹn họng nhìn trân trối thật lâu, chợt thấy trái tim như bị mũi kim nhọn bắt đầu đâm vào đau đớn.

Trước kia cô đã từng có vô số lần nguyền rủa hắn, chỉ mong hắn biến mất khỏi cuộc sống của cô, hai người không bao giờ phải gặp lại nhau nữa. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ biến thành bộ dạng như thế này.

Lúc này, Nhiếp Trọng Chi từ trong một gian phòng khác đi ra, tiến vào trong tầm mắt Tưởng Chính Tuyền. Tưởng Chính Tuyền cả kinh, sợ bị hắn phát hiện, cả người phản xạ có điều kiện lập tức lui về phía sau. Nhiếp Trọng Chi ở bên trong căn bản không để ý ngoài cửa, hắn đang bận rộn xử lý đống rác rưởi linh tinh trên sô pha, cái thì dùng tay ném không thì dùng chân đá chúng xuống sàn nhà. Một lát sau, sô pha bị hắn càn quét một lượt cuối cùng cũng chừa ra được một chỗ ngồi.

Hắn xách túi to lên, lấy bia ra, giật nắp lon ‘póc’ một tiếng. Sau đó đặt mông ngồi xuống sô pha, cả người giống như một đốn bùn nhão dán chặt lên mặt đệm, từng ngụm từng ngụm nuốt vào bụng. Rất nhanh, hắn đã uống hết lon bia, sau đó vung tay mạnh một cái, vỏ lon bị hắn ném mạnh lên tường vang lên một tiếng ‘cốp’ thật kêu rồi rơi xuống sàn nhà. Hắn cũng không đứng dậy, thò tay vào trong túi to quờ quạng mấy cái, khi túm được một lon bia nữa rồi lại giật nắp, đưa đến miệng uống ừng ực một hơi không dừng. Chẳng mấy chốc lon bia đã thấy đáy. Hắn lại vung tay ném đi, tiếp tục sờ đến lon thứ ba.

Bởi vì là tầng cao nhất nên không có người nào qua lại. Tưởng Chính Tuyền vẫn cứ ngây ngốc đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn uống hết lon này đến lon kia. Thật lâu thật lâu sau đó, trong phòng Nhiếp Trọng Chi dần dần tĩnh lặng xuống, có lẽ là đang ngủ, hoặc cũng có thể là đã say mèm.

Tưởng Chính Tuyền đứng một chỗ tựa như hóa đá. Cô kinh ngạc nhìn bóng đêm thâm trầm, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, thì ra trời đã về khuya từ lúc nào. Cô hẳn là nên quay về khách sạn.

Tưởng Chính Tuyền muốn nhấc chân bước đi nhưng mới vừa động lại giống như có ngàn mũi kim nhỏ đồng loạt đâm vào. Cô mới ý thức được mình đã giữ tư thế này quá lâu, chân của cô lúc này đã tê rần.

Giương mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy hắn đang mơ mơ màng màng nghiêng người cuộn tròn mình trên sô pha, một chiếc giày da ‘lộp bộp’ một tiếng rơi xuống sàn nhà, tất đeo trên chân hắn đã rách, lộ ra ngón chân lấm bẩn.

Một Nhiếp Trọng Chi như vậy, Tưởng Chính Tuyền chưa bao giờ thấy qua!

Lần đầu tiên gặp Nhiếp Trọng Chi, là ở một ngày hè oi bức, không gian trong nhà tựa như một cái lồng hấp, còn ngoài kia tiếng ve kêu râm ran từng hồi.

Tưởng Chính Tuyền tỉnh lại giữa giấc ngủ trưa, chân để trần tay ôm gấu bông đi dọc theo hành lang, đẩy cánh cửa phòng ngủ của anh trai Tưởng Chính Nam đi vào. Anh trai không có ở đó, nhưng trong gian phòng rộng lớn lại có một người con trai xa lạ đang ngồi ở trước bàn học chơi trò chơi trên máy tính.

Nhiếp Trọng Chi ngẩng đầu nhìn thấy cô, sau một thoáng ngây ngốc, liền bừng tỉnh mà mỉm cười: “Em là Tuyền Tuyền phải không?”

Tưởng Chính Tuyền dụi dụi hai con mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, theo bản năng lui ra phía sau mấy bước. Cô nhìn quanh bốn phía, rụt rè hỏi: “Anh trai em đâu?”

Nhiếp Trọng Chi đáp: “Anh trai em xuống lầu lấy đồ ăn.” Hắn tạm dừng trò chơi máy tính, đứng dậy đi về phía cô, mỉm cười, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại đi nhiều: “Tiểu Tuyền Tuyền, xin chào, anh là Nhiếp Trọng Chi, là bạn học của anh trai em.”

Nhiếp Trọng Chi khi đó chỉ là một nam sinh trung học, nhưng thân hình dong dỏng cao, hai hàng lông mày kiếm đen rậm, sống mũi thẳng, thần thái tràn đầy sức sống. Hắn có một đôi mắt xếch điển hình, mỗi khi cười khóe mắt nhếch lên, rất đẹp. Tưởng Chính Tuyền đứng cạnh hắn mặt đối mặt, bỗng nhiên cô cảm thấy không khí xung quanh dường như bị đè nén lại, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.

Nhiếp Trọng Chi nói: “Anh trai em sẽ quay lại ngay, em có muốn chơi trò chơi máy tính cùng anh không?” Tưởng Chính Tuyền ôm gấu bông lắc lắc đầu.

Một lát sau, Tưởng Chính Nam bưng rất nhiều đồ ăn đến trước mặt hai người. Hắn nhìn thấy Tưởng Chính Tuyền, kinh ngạc nói: “Tuyền Tuyền, sao em không đi ngủ trưa?”

Tưởng Chính Tuyền bĩu môi, nũng nịu nói: “Em ngủ không được.”

Tưởng Chính Nam khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cô, cười tủm tỉm nói: “Ngủ không được thì đừng ngủ nữa! Có muốn ăn kem không?” Hai mắt Tưởng Chính Tuyền sáng rực lên: “Dạ muốn.”

Tưởng Chính Nam quay sang nói với Nhiếp Trọng Chi: “Nhiếp, cậu đi xuống giúp Tuyền Tuyền lấy một cây kem đi.” Nhiếp Trọng Chi cười cười với cô, theo lời xuống lầu.

Tưởng Chính Nam xoay người lấy từ trong ngăn tủ ra một cái túi da thật to, nháy nháy mắt với Tưởng Chính Tuyền, đưa tay lên khẽ suỵt một cái: “Đừng nói với mẹ. Đây là bí mật của ba người chúng ta nha.” Hắn kéo khóa mở túi ra, Tưởng Chính Tuyền trợn tròn hai mắt, bên trong túi cư nhiên chất đầy những lon bia. Mà cô thật hiển nhiên trở thành đồng phạm của hai người.

Nhiếp Trọng Chi rất nhanh đã trở lại, hắn đưa cho cô một cây kem ly ốc quế. Trong khoảnh khắc Tưởng Chính Tuyền đưa tay nhận lấy, cô vô tình chạm khẽ vào ngón tay hắn, ấm nóng, hoàn toàn đối lập với cảm giác mát lạnh lan tỏa ra từ cây kem.

Cô giương mắt nhìn hắn, ai ngờ cặp mắt đen bóng của hắn cũng đang dừng lại trên người cô, ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhìn thấy Nhiếp Trọng Chi ôn nhu mỉm cười với mình, khóe mắt cong cong lên, bên trong giống như có những tia sáng lóe lên. Trái tim Tưởng Chính Tuyền không biết làm sao, chỉ cảm thấy giống như bị cây búa nhỏ gõ nhẹ một cái, mặt cô đỏ lên, vội vàng cụp mắt xuống, giọng nói lí nhí: “Cảm ơn Nhiếp đại ca.”

Buổi chiều hôm đó, cô ở trong phòng ngủ của anh trai xem truyện tranh, còn Nhiếp Trọng Chi và anh trai cô vừa chơi trò chơi trên máy tính, vừa ăn đồ ăn vừa uống bia.

Thời điểm đó Tưởng Chính Nam và Nhiếp Trọng Chi đều say mê trò chơi máy tính, cùng nhau vượt cửa ải giết địch, suốt cả ngày có thể không ăn không nói không ngủ.

Thế nhưng ngay lúc đó Tưởng Chính Tuyền còn không biết Nhiếp Trọng Chi say mê máy tính, tự học thiết kế chương trình, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ ra tài năng thiên phú về môn khoa học này.

Đó là lần đầu tiên cô và Nhiếp Trọng Chi ở chung. Nhớ rõ hắn đi lấy cho cô một cây kem, lại còn chọn đúng hương vị dâu tây màu hồng mà cô thích nhất. Nhớ rõ buổi chiều hôm đó, cô giữ kín bí mật của hắn và anh trai cùng gạt người lớn trong nhà vụng trộm uống bia.

Cũng từ năm đó bắt đầu, vào mỗi ngày sinh nhật hàng năm, cô đều nhận được rất nhiều gấu bông mà Nhiếp Trọng Chi tặng.

Suốt mùa hè năm đó ngày nào Nhiếp Trọng Chi cũng đến Tưởng gia báo danh. Tưởng Chính Tuyền cùng hắn dần dần trở nên thân thiết hơn.

Một ngày kia, dì họ ở Lương gia đến thăm mẹ cô bà Lục Ca Khanh, hai người ở phòng khách dưới lầu cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Tưởng Chính Tuyền như hồi trước đi xuống chào hỏi dì Lương, lúc cô đẩy cửa đi vào trùng hợp nghe được mẹ và dì Lương đang trò chuyện, cho tới Nhiếp Trọng Chi. Nghĩ tới anh con trai gọn gàng mà anh tuấn họ Nhiếp ở trên lầu nhà mình, Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng dừng bước chân lại.

Lục Ca Khanh nói: “Nói như vậy thì Nhiếp Trọng Chi không phải là con ruột của Vạn Thục Bình?” Dì Lương thảnh thơi nhấp một ngụm trà: “Triệu Quốc mấy năm nay chuyển công tác liên tục, hết tỉnh G lại tỉnh W, em cũng phải đi theo chồng suốt không ở đây. Cho nên đương nhiên là không biết chuyện xảy ra ở Nhiếp gia. Thực ra chuyện là thế này…”

Dì Lương dùng giọng nói êm ái đem tất cả sự tình kể ra: “Nghe nói thiếu gia của nhà họ Nhiếp là Nhiếp Canh Lễ lúc ấy cùng mẹ của Nhiếp Trọng Chi học cùng một trường đại học, hai người thật lòng yêu nhau. Nhưng Nhiếp lão gia lại không đồng ý. Nghe nói thời điểm đó Vạn Thục Bình đã nhìn trúng Nhiếp Canh Lễ, ba ngày hai bận đều chạy đến Nhiếp gia, ân cần hỏi han hai vị trưởng bối, chăm sóc cẩn thận chu đáo. Hai ông cụ nhà Nhiếp Vạn trước kia từng là đồng đội cùng băng rừng lội suối sát cánh bên nhau, quan hệ rất thân thiết. Đến đời Nhiếp Canh Lễ này, hai nhà đều muốn làm mối quan hệ sâu sắc thêm một tầng, sau khi kết thành thông gia, còn có thể nương tựa vào nhau trên thương trường.”

“Đến chuyện sau này, chắc em cũng đoán được phần nào. Nhiếp gia không ngừng tìm cách làm khó dễ Nhiếp Canh Lễ và cô gái kia. Nhiếp gia bên này không cho Nhiếp Canh Lễ ra ngoài, Vạn gia bên kia lại đi tìm cô gái đó vừa khuyên nhủ cám dỗ không được thì uy hiếp. Nghe nói cô gái đó cũng là người có cốt khí, cứng mềm đều không ăn, đem những thứ Vạn gia đưa tới xé tan ngay tại chỗ. Còn nói gì mà ‘nếu anh ta vô tình vô nghĩa thì tôi liền cắt đứt’, nói đi là đi, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa. Nhiếp Canh Lễ ngược lại vẫn bất chấp ngang ngạnh đến mấy năm sau, nhưng vì Nhiếp lão gia phát bệnh, hắn bất đắc dĩ đành phải thỏa hiệp, cưới Vạn Thục Bình. Kết quả, ba năm sau khi Vạn Thục Bình sinh con, cô gái kia lại xuất hiện, đến tìm Nhiếp Canh Lễ, nói rằng mình bị bệnh nan y không qua được, đem con trai phó thác cho hắn.”

“Nghe nói Nhiếp Canh Lễ đối với đứa con trai này thật lòng yêu thương. Nhưng trong mắt Vạn Thục Bình lại giống như có hạt sạn to đùng, chớp mắt một cái liền đau nhói. Mà người xưa thường thích con đàn cháu đống, khi đó Nhiếp lão gia vẫn còn sống, sau khi nhận được báo cáo giám định huyết thống, liền nói một câu, nhận đứa cháu này. Mặc cho Vạn Thục Bình có oán hận như thế nào, nhưng trứng chẳng thể chọi lại đá. Bất đắc dĩ, cô ta đành phải nuôi dưỡng Nhiếp Trọng Chi trên danh nghĩa.”

Lục Ca Khanh nghe đến đó, đặt ly sứ xuống, thở dài xa xôi: “Aiz, nói như vậy, thằng bé Trọng Chi này cũng thật là đáng thương.” Dì Lương ‘xuy’ một tiếng nói: “Tính tình Vạn Thục Bình kia cũng không phải em không biết, cô ta là người thông minh, khéo léo. Ngoài mặt đương nhiên là luôn tỏ ra ân cần chu đáo, nhưng sau lưng không chừng lại giở trò với thằng bé đó không biết bao nhiêu lần. Thằng bé mồ côi mẹ ấy, cho dù có ăn có uống, được ăn mặc thì đã làm sao? Ở Nhiếp gia ấy, ngoại trừ Nhiếp Canh Lễ ra, có lẽ chẳng còn người nào là thật lòng đối xử với nó.”

Tưởng Chính Tuyền thế mới biết anh trai nhà họ Nhiếp là một đứa trẻ không còn mẹ. Nhưng mỗi lần Nhiếp đại ca cười, ánh mắt luôn trong vắt, khóe mắt cong cong, sáng sủa như vậy, đẹp đẽ như vậy…

Mẹ Lục Ca Khanh kể từ khi biết được thân thế của Nhiếp Trọng Chi, bà đối xử với Nhiếp Trọng Chi cũng không giống với người bên ngoài, thường xuyên bảo hắn ở lại nhà. Đặc biệt là nghỉ hè, phân nửa thời gian là Nhiếp Trọng Chi đến ở Tưởng gia. Người bên ngoài hỏi, Lục Ca Khanh đều cười xòa mà nói: “Đứa nhóc họ Nhiếp này rất ngoan, tôi xem cũng rất thích. Chính Nam nhà chúng tôi ấy mà, chưa từng gặp được người bạn nào hợp ý như vậy, hai đứa ở một chỗ chẳng khác nào anh em ruột, chỉ còn thiếu mỗi cái là không mặc chung quần mà thôi.”

Ở chung lâu ngày, Tưởng Chính Tuyền cũng xem Nhiếp Trọng Chi như một người anh trai của mình.

Thời điểm đó, Nhiếp Trọng Chi tuy rằng không có nhiều người yêu thương, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là con cháu của Nhiếp gia, Vạn Thục Bình ưa sĩ diện, trong lòng dù oán hận bao nhiêu cũng không thể để cho người ta ở sau lưng nói bà ta nhỏ mọn không khoan dung độ lượng, cho nên quần áo hắn mặc bên ngoài người nào tinh mắt chỉ cần nhìn là sẽ hiểu được ở phương diện này bà ta chưa bao giờ keo kiệt. Có thể nói ngay từ lần đầu tiên Tưởng Chính Tuyền gặp Nhiếp Trọng Chi đã thấy hắn và anh trai cô rất giống nhau, đều rất cầu kì trong trang phục, luôn chỉnh tề gọn gàng,

Thế nhưng không thể tưởng được lúc này, hắn từ trên cao ngã xuống, lại lưu lạc đến bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này!!!

Từ căn phòng tồi tàn kia của Nhiếp Trọng Chi trở về khách sạn, Tưởng Chính Tuyền cảm giác như có một thứ gì đó đang bóp chặt lấy trái tim cô, làm cách nào cũng không thể giãy thoát. Suốt một đêm, cô nằm trên giường khách sạn giống như một con cá đang nằm gọn trong chảo dầu sôi, lật qua lật lại từ bên này sang bên kia, rồi từ bên kia quay sang bên này.

Cuối cùng quyết định không ngủ nữa, cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ, trầm ngâm đứng đó nhìn bầu trời Ninh Thành từ từ chuyển sắc.

Cô không biết mình rốt cuộc là làm sao. Trước đây cô từng nghĩ đến tất cả mọi cách để thoát khỏi Nhiếp Trọng Chi, mỗi ngày đều ao ước hắn có thể biến mất khỏi cuộc sống của cô. Giờ phút này, cô rõ ràng có thể làm bộ như không phát hiện, không gặp hắn, nhưng dường như cô lại không có cách nào làm được.

Hắn bây giờ, giống như bị cả thế giới này vứt bỏ. Cô sao có thể thấy mà làm thinh, mặc kệ hắn đây? Quên đi, lại đến xem một lần nữa, sau đó đem vấn đề này của hắn ném lại cho anh trai và mấy người bạn kia. Đám huynh đệ bọn họ, bất kể là ai cũng có thể chăm sóc hắn rất tốt. Đến lúc đó cô sẽ không phải tâm phiền ý loạn, miên man suy nghĩ như bây giờ.

Nghĩ đến như vậy, Tưởng Chính Tuyền túm lấy áo khoác liền ra khỏi cửa.

Sáng sớm ngày mùa thu, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi, đã bắt đầu có chút se lạnh đìu hiu. Tiểu khu mà Nhiếp Trọng Chi đang ở cách khách sạn của cô cũng không xa, Tưởng Chính Tuyền dựa vào trí nhớ tối hôm qua, rất nhanh đã đi đến dưới lầu nhà hắn.

Không biết hắn đã tỉnh hay chứ? Ngộ nhỡ tỉnh rồi, cô nên đối mặt như thế nào với hắn? Tưởng Chính Tuyền do dự hồi lâu mới hạ quyết định quyết tâm đi lên lầu.

Cửa chính vẫn giữ nguyên tình trạng hơi hé mở giống như lúc tối hôm qua lúc cô rời đi. Một căn phòng như thế này, phỏng chừng ngay cả kẻ trộm cũng không muốn đi vào, huống chi là người bình thường. Cho nên có đóng cửa hay không, quả thật cũng không khác nhau là mấy.

Tưởng Chính Tuyền như tối hôm qua ẩn nấp ở trong góc, lặng lẽ ghé đầu vào đánh giá căn phòng.

Ngoài phòng khách Nhiếp Trọng Chi vẫn nằm thẳng tắp trên sô pha như trước, không biết là đang ngủ như chết hay là say như chết, hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh.

Tưởng Chính Tuyền đánh bạo đến gần cửa sắt một chút, mới vừa bước lên, một cỗ mùi lạ vô cùng khó ngửi liền phả vào mặt cô. Mùi kỳ lạ này có lẫn cả mùi ôi thiu nấm mốc khiến Tưởng Chính Tuyền mấy lần muốn nôn ra.

Căn phòng như thế này, nếu là trước kia có trả bao nhiêu tiền hắn cũng sẽ không bao giờ chịu đặt chân đi vào.

Tưởng Chính Tuyền thử đẩy nhẹ cửa sắt ra, chỉ nghe thấy một tiếng ‘kíttt’ rất nhỏ, không biết đã đụng phải thứ gì ở trong phòng. Có lẽ thấy hành động này của mình chẳng khác gì một tên trộm, Tưởng Chính Tuyền bị thanh âm nho nhỏ này làm cho sợ tới mức giật thót tim, cô vội vàng ngồi thụp người xuống, nín thở ngưng thần, thật cẩn thận căng mắt quan sát quang cảnh bên trong căn phòng.

Chỉ thấy Nhiếp Trọng Chi nằm trên sô pha vẫn không hề phản ứng như trước. Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng thở ra, giống như con mèo mà khom lưng, nhón chân, len lén bước vào phòng. *buồn cười =]]

Nhiếp Trọng Chi bỗng đổi thế, cuộn mình lại, ngủ say như chết, đối với sự đến gần của cô hoàn toàn không hay biết.

Hai má gầy gò, sắc mặt xám trắng, tóc dài đầy dầu, hốc mắt trũng xuống, râu ria mọc xồm xoàm… Người ở trước mặt lúc này, đối với Tưởng Chính Tuyền mà nói, lại xa lạ như thế. Hắn thật sự là Nhiếp Trọng Chi sao?

Người này trong kí ức của Tưởng Chính Tuyền, thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, mũi cao mày kiếm, cặp mắt đen thẫm luôn luôn sáng ngời, tựa như viên kim cương đen sáng lấp lánh nhất thế gian. Hoàn toàn không phải bộ dạng như bây giờ!

Lúc còn ở khách sạn, cô vì hắn mà nhọc lòng không yên. Nhưng khi tới nơi này rồi, nhìn thấy hắn, nhìn căn phòng hỗn độn bừa bãi, cô càng thêm lo lắng không chịu được, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ?!

Hắn rốt cuộc vì sao lại khiến bản thân mình biến thành cái dạng này?

Hay cứ gọi điện thoại cho anh trai, để anh đến giải quyết vấn đề nan giải này đi. Tưởng Chính Tuyền lại rón ra rón rén chuẩn bị lui ra ngoài. Nhưng mới đi được hai bước, dưới chân cũng không biết giẫm phải thứ gì, phát ra một tiếng ‘rắc rắc’ giòn tan.

Cô lập tức nhìn xuống. Xong rồi, giẫm phải vỏ lon bia! Tiếng động lớn như vậy, Nhiếp Trọng Chi chỉ cần không phải say chết thì nhất định sẽ nghe thấy được. Hơn nữa cho dù tối hôm qua hắn đã say như chết thì giờ này cũng gần như thanh tỉnh. Tưởng Chính Tuyền chán nản nhắm mắt, hận không thể chặt phắt cái chân mình đi cho xong.

Nhiếp Trọng Chi đang nằm li bì trên sô pha đột nhiên trợn mắt, bỗng bị ánh sáng chói chang đâm vào đau nhói, hắn cau mày nhắm mắt lại. Qua vài giây, lại một lần nữa mở mắt ra, cả người Nhiếp Trọng Chi tựa như dại ra. Hắn ngây người một lát, ánh mắt sững sờ nhìn Tưởng Chính Tuyền, giống như không thể tin được mà chớp mắt mấy cái, sau lại nằm vật ra như khi nãy.

Tưởng Chính Tuyền cứ như vậy nhìn động tác kỳ quái khó hiểu của hắn.

Nhân cơ hội này, vừa hay có thể chuồn nhanh ra ngoài, nếu hắn tỉnh lại, e là đi không được. Trong phòng rác rưởi ngập tràn khắp nơi, trên đường chạy ra cửa lại nghe thấy ‘rắc rắc’ nữa, cô không biết mình lại đạp phải thứ gì rồi.

Lúc này Nhiếp Trọng Chi mới chính thức tỉnh lại, bỗng nhiên trợn mắt, cả người như cá chép bật khỏi mặt nước mà đứng lên. Sau đó, lại như tượng đá đứng im tại chỗ, mặt đối mặt với cô.

Trong tích tắc hai người nhìn nhau, đáy mắt Nhiếp Trọng Chi rõ ràng lóe lên vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhưng rất nhanh, chưa đến một giây đồng hồ, tất cả tâm tình đã bị giấu nhẹm đi, thay vào đó là vẻ lạnh như băng. Hắn lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu lạnh tanh phun ra chỉ một chữ: “Cút.”

Tưởng Chính Tuyền vẫn không nhúc nhích mà ngóng nhìn hắn, giống như không nghe thấy. Bởi vì khoảng cách rất gần, cô nhìn thấy tơ máu giăng đầy hai mắt hắn, sưng đỏ đục ngầu, không còn tìm thấy nửa phần bóng dáng trước kia.

Trong lòng Tưởng Chính Tuyền ngổn ngang đủ vị.

Nhiếp Trọng Chi thuận tay túm lấy thứ gì đó bên người không lưu tình chút nào mà ném qua: “Cút cho tôi.” ‘Bộp’ một tiếng nặng nề, cả lon bia nện xuống sàn cạnh chân cô: “Cút ra ngoài.”

Tưởng Chính Tuyền vẫn ngơ ngác nhìn hắn, cả người giống như bị điểm huyệt.

Nhiếp Trọng Chi lại túm một lon bia khác, nặng nề ném qua tiếp, quát lớn: “Cút, cút đi. Cút ngay cho tôi, cút ra ngoài cho tôi, cút.” Hắn như một kẻ phát điên, từng lon bia một liên tiếp bay sang chỗ cô.

Tưởng Chính Tuyền vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích như trước. Cô cảm giác Nhiếp Trọng Chi trước mặt cô lúc này sẽ giống như lúc hắn bóp cổ cô ở bệnh viện ngày đó, cho dù có hận cô cách mấy, cuối cùng hắn cũng không nỡ làm tổn thương tới cô.

Với thể lực của hắn, khi đó nếu hắn thật sự muốn bóp chết cô thì chẳng cần mấy giây cô đã đi đời, làm sao còn có thời gian để đám người kia mang thuốc an thần đến, rồi tiêm vào trong người hắn? Thế nhưng một sự thật dễ hiểu như vậy, mãi sau khi sang New York rồi cô mới bừng tỉnh hiểu ra.

Cuối cùng một vật gì đó ‘loảng xoảng’ một tiếng rơi sát bên chân cô.

Trong lòng Tưởng Chính Tuyền dâng lên nỗi chua sót mãnh liệt, đó là một loại cảm giác không thể hiểu được. Cô thắng! Hắn cho dù có hận cô đến thế nào, cũng không bao giờ làm thương tổn đến cô.

Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, túm lấy bả vai của cô đẩy ra cửa: “Cút, cút ra ngoài cho tôi.”

Mùi rượu, mùi hôi nồng nặc đan xen nhau toát ra từ trên người hắn. Rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn chưa tắm rửa?! Trong khoảng thời gian này hắn cam chịu để mình như thế này sao?

Sau lưng Tưởng Chính Tuyền đụng phải khung cửa sắt cứng rắn, kinh ngạc nhìn hắn, trái tim bất giác trở nên chua sót, hai mắt cay cay, tựa như có thứ gì đó muốn chảy ra.

Ở Nhiếp gia, nghe nói ba hắn ban đầu bởi vì áy náy, nên mấy năm đầu còn thương yêu hắn, nhưng hắn lại vì chuyện của mẹ mình mà không chịu thân thiết với ba. Đến tuổi thanh xuân nổi loạn, lại luôn cùng ba hắn đối nghịch, hơn nữa có Vạn Thục Bình châm dầu vào lửa, quan hệ cha con dần dần thủy hỏa bất dung.

Không giống với những đứa con nhà thế gia khác, mấy năm ở Mĩ hắn đều là vừa học vừa làm cho tới khi hoàn thành. Khi hắn còn ở Mĩ, phải dựa vào chính đôi tay của mình, bắt đầu thiết kế chương trình máy tính. Đến năm thứ hai, hắn đã thiết kế thành công ứng dụng truyền phát tin mới nhất, sau đó, nội bộ công ty Microsoft cũng muốn mời hắn về làm việc. Sau khi học xong về nước, hắn sáng lập trang web xã hội MY.LIFE, càn quét thị trường trong nước. Thời kì phát triển rực rỡ nhất, số người truy cập trang web đã vượt qua con số năm trăm triệu lượt. Hắn không hề xin Nhiếp gia một đồng một cắc nào, tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập lên một MY.LIFE huyền thoại.

Bây giờ, huyền thoại đã tan biến. Hắn từ trên mây ngã thẳng xuống đáy vực sâu.

Bao nhiêu người trơ mắt nhìn hắn chê cười.

Vốn dĩ trước kia, ngoại trừ đám người anh trai cô, hắn còn có rất nhiều người luôn vây quanh hắn. Nhưng đến lúc này, thật sự chỉ còn một mình hắn.

Trên thế gian này, chỉ còn một mình hắn cô đơn lẻ loi ở nơi này.

Đáy lòng bất giác nhói đau, Tưởng Chính Tuyền như bị tia chớp điện đánh trúng vào người.

Tưởng Chính Tuyền chậm rãi vươn ngón tay ra, chậm chậm nâng về phía trước, chạm vào khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi của hắn. Hắn gầy yếu như vậy, sắc mặt trắng bệch như từ giấy, tóc rối bời, vừa bẩn lại vừa hôi, kẻ sống lang thang có lẽ còn trông không bằng hắn.

Thần sắc Nhiếp Trọng Chi vốn đã phức tạp khó hiểu, nhưng cái đụng chạm này của cô không biết đã chọc tới hắn như thế nào. Trong mắt hắn lóe lên một loại cảm xúc kì lạ, giống như vừa bị giật điện, không lưu tình chút nào mà hất tay của cô ra: “Cút, cút ngay, đừng chạm vào tôi!”

Nhiếp Trọng Chi bị tổn thương, hắn bị tổn thương rất nặng, hắn dùng cách điên cuồng này để che giấu chúng.

Tưởng Chính Tuyền nhìn quanh bốn phía, không biết một cỗ xúc động ở đâu ra, cô xoay người cầm lấy túi đựng đồ mua hàng ở góc tường, bắt đầu đi nhặt rác trên mặt đất.

Cô mới vừa nhặt được một cái vỏ hộp bằng plastic, Nhiếp Trọng Chi liền vọt lại đây, một phen đoạt lấy túi rác, hung tợn quát lên với cô: “Ai bảo cô làm mấy chuyện này?! Ai bảo cô đi làm như thế?! Cút ngay cho tôi!”

“Cút, cô cút đi ra ngoài cho tôi!”

“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Cút! Cút ra ngoài ngay lập tức! Cút!”

“Cút!”

Tưởng Chính Tuyền bi thương nâng mắt nhìn Nhiếp Trọng Chi, cảm giác vừa quen thuộc mà lại thật xa lạ. Cô không biết làm sao vậy, trước kia cô chưa bao giờ hiểu nổi hắn, nhưng giờ này khắc này thật kỳ quái cô lại hiểu được, cũng lý giải được hắn vì sao lại phản ứng thế này.

Hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình!

Nhiếp Trọng Chi chịu không nổi ánh mắt như vậy của cô, hắn ôm mạnh lấy thân thể của cô, đẩy cô sát vào tường, sắc mặt điên cuồng hung ác, hai mắt đỏ ngầu, cuồng loạn nói: “Cô không đi có phải không? Cô không đi có phải không? Tôi nói cô đi mà cô không đi, phải không?”

Cô cắn môi, vẫn giữ nguyên ánh mắt cũ nhìn hắn!

Nhiếp Trọng Chi khó chịu đến tột cùng, tầm mắt hắn yên lặng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng trơn mịn của cô.

Giây tiếp theo, môi Nhiếp Trọng Chi bất ngờ áp thật mạnh lên đó, vừa dữ dội lại dùng sức mà mút lấy cánh hoa của cô. Thậm chí còn cắn vào, ép cô phải mở miệng. Cô bị đau nên hơi hé môi, cả miệng cô lúc này đều là mùi rượu lẫn mùi lạ trên người hắn. Một nụ hôn kịch liệt như vậy, căn bản là không cho người ta kịp hít thở. Kí ức trước kia giờ như thủy triều ập tới, Tưởng Chính Tuyền giãy dụa, tay không ngừng đánh vào người hắn.

Không biết có phải là do cô đánh trúng mặt Nhiếp Trọng Chi khiến hắn bị đau nên tỉnh lại, hắn buông mạnh cô ra, trừng mắt gầm lên: “Có đi hay không, rốt cục cô có đi hay không? Cô cứ thử không đi xem!”

Hắn muốn dọa cho cô sợ mà chạy đi! Hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi lúc này của hắn! Tưởng Chính Tuyền cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao mình lại có cảm giác này, chính cô đã cảm nhận được như thế.

Cô ngây ngốc nhìn hắn, bi thương cùng đồng cảm trong mắt nhìn qua là sẽ thấy. Cô đang thương hại hắn! Cô cư nhiên đang mủi lòng thương hại hắn!

Trái tim Nhiếp Trọng Chi giống như bị vật gì đó đâm vào thật mạnh, đau đớn chưa từng có làm cho hắn điên cuồng như một con dã thú vừa bị trọng thương, gầm lên với cô: “Cút, cút ra ngoài. Cô cút ra ngoài cho tôi.”

Tưởng Chính Tuyền bị kéo mạnh đi, lảo đảo đụng vào trên tường, nhưng cô vẫn im lặng, vẫn ẩn nhẫn, không thốt một tiếng nhìn hắn. Nhiếp Trọng Chi nhìn cô, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên, cười tà ác: “Cô còn chưa đi phải không? Cô thương hại tôi phải không?”

Nhiếp Trọng Chi từng chút từng chút một tiến lại gần, ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt cô, vẻ không đứng đắn càng lúc càng lộ rõ: “Cô muốn thương hại tôi? Vậy xem cô định thương hại tôi kiểu gì?”

Hắn cười như vậy cô cũng không xa lạ, Tưởng Chính Tuyền lui về phía sau một bước.

Khuôn mặt Nhiếp Trọng Chi ép mạnh xuống, nhắm thẳng môi cô mà hôn. Tay hắn bắt đầu vô cùng thuần thục mà vén áo của cô lên.

Hắn cư nhiên muốn làm chuyện kia! Tên khốn này! Uổng công cô còn đau lòng vì hắn! Tưởng Chính Tuyền đá hắn, phẫn nộ quát: “Nhiếp Trọng Chi, anh buông tay ra, anh có buông ra không?” Miệng cô bị hắn che kín, chỉ còn phát ra được thanh âm ‘ô ô ô’ ám muội. Thời khắc như vậy, thanh âm như vậy, ngược lại, lại quyến rũ chết người.

Dưới lớp áo khoác ngoài Tưởng Chính Tuyền chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc váy nhung lông cừu đến đầu gối, lại thêm vô số lần từng thân mật giữa hai người, Nhiếp Trọng Chi chẳng mấy chốc đã kéo được vạt áo sơ mi của cô ra, bàn tay như con rắn chui vào bên trong, men theo làn da mềm mại trắng mịn mà sờ soạng lung tung.

Cơn giận dữ trong cô bốc lên ngùn ngụt, ‘ô ô ô’ giãy dụa không ngừng, tựa như tiểu sư tử bị chọc điên, tay hung hăng túm tóc hắn, cào lên mặt hắn, kéo lỗ tai hắn, nhưng tất cả những gì cô làm chỉ giống như đang đánh lên bức tường, không hề hấn gì tới hắn.

Cô mới vừa thoáng thả lỏng tay, chợt thấy hắn nặng nề ép lại, giống như kẻ điên: “Cho cô thương hại tôi! Tôi cho cô thương hại tôi!” Giây tiếp theo, Tưởng Chính Tuyền ‘Ah’ lên một tiếng nức nở…. Hắn cúi đầu nói bên tai cô: “Tưởng Chính Tuyền, cho cô thương hại tôi. Đây là cho cô thương hại tôi.”

Cơ thể từ lâu không bị người ta xuyên qua như vậy, Tưởng Chính Tuyền đau đến mức phải cắn lên vai hắn, không lưu tình chút nào mà hung hăng cắn. Mấy năm nay, loại chuyện thân mật này vẫn chỉ có hắn mà thôi.

Cũng không biết là có phải là vì cô cắn làm hắn đau hay không, động tác của Nhiếp Trọng Chi ngừng lại một chút, dần dần trở nên dịu dàng. Cơn đau từ từ biến mất, lại dâng lên một loại cảm giác không nói thành lời, giống như thoải mái, lại giống như khó chịu đến cực điểm…Đến cuối cùng, đôi môi Nhiếp Trọng Chi nhẹ nhàng chạm lên môi cô, bờ môi của hắn khẽ lướt, tựa như đang thì thầm nói điều gì, nhưng lại rất khẽ, hơn nữa trong nháy mắt đó sự vui sướng tột cùng ập đến, ý thức Tưởng Chính Tuyền trở nên mơ hồ, căn bản không thể nghe rõ rốt cục đó là gì.

Ngay giây phút đầu tiên ý thức quay trở lại, Tưởng Chính Tuyền đẩy mạnh hắn ra, vung tay quăng cho hắn một cái tát, lạnh lùng nói: “Nhiếp Trọng Chi, anh thành công rồi.” Nhiếp Trọng Chi ngẩn ra, mặc cho tay cô đánh mạnh lên mặt mình. Cơn giận của cô đã đến đỉnh điểm, tay dùng hết sức, lực đạo đương nhiên không nhẹ. ‘Bốp’ một tiếng thịt chạm vào thịt, trên má trái của Nhiếp Trọng Chi nổi lên dấu vết năm ngón tay hồng hồng.

Tưởng Chính Tuyền vội vàng sửa sang lại quần áo, xoay người chạy ra khỏi phòng: “Nhiếp Trọng Chi, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ đau lòng vì anh nữa. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này quay về Lạc Hải, mặc kệ anh làm gì thì làm!”

Một mình Nhiếp Trọng Chi ngây ngốc đứng tại chỗ, một hồi lâu sau, hắn mới hồi phục tinh thần, chạy nhanh ra khỏi phòng, mãi cho đến dưới lầu. Thân ảnh Tưởng Chính Tuyền đã biến mất, tìm cũng không thấy. Chỉ còn bóng đêm mông lung, tựa như một tấm lụa đen tuyền, lạnh như băng vây chặt lấy hắn.

Cô ấy đi rồi, thật sự đi rồi!

Như vậy về sau, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, không bao giờ phải nhìn đến bộ dạng chật vật không chịu nổi này của hắn nữa.

Nhiếp Trọng Chi thất hồn lạc phách quay về phòng trọ của mình, hắn ôm đầu ngồi xuống giữa đống hỗn độn trên sàn nhà.

Ha ha ha, thật tốt, mục đích của hắn rốt cục cũng đạt được.

Nằm trong căn phòng lạnh lẽo ở bệnh viện kia, lần đầu tiên hắn thật sự biết mùi vị hận một người là như thế nào, hắn thề, đời này hắn sẽ dùng hết tất cả biện pháp có thể để quên cô đi. Hắn nhất định sẽ làm được!

Cho dù đặt ra một lời thề như vậy, hắn vẫn nhớ tới cô không ngừng, nhớ tới đứa nhỏ không có duyên kia, hắn bắt đầu học dùng đủ thứ cách để làm tê liệt chính mình, như vậy sẽ không phải nghĩ đến cũng không phải đau nữa.

Dần dần, dần dần, hắn đã học xong để không còn nhớ tới nữa.

Khi nãy lúc mới vừa tỉnh lại, trong nháy mắt hắn nhìn thấy cô kia, hắn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Vì thế, hắn chán nản nhắm mắt nằm xuống. Nhưng tiếng chân giẫm lên vỏ lon bia lại truyền đến một lần nữa, làm hắn thanh tỉnh hẳn, trong phòng chắc chắn có người vào.

Thật là Tưởng Chính Tuyền! Người mà luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, người mà hắn vừa hận lại vừa nhớ nhung.

Một khắc đó vui mừng như cơn sóng thần, ào ạt xô về phía hắn. Nhưng vừa vui mừng được một giây, hắn liền ý thức được bộ dạng của mình lúc này người không ra người, quỷ không ra quỷ, căn bản không thể đi gặp người khác, chứ đừng nói là gặp cô. Không, hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng này. Bất kể là người nào nhìn cũng được, duy chỉ có cô là không thể.

Hiện tại hắn rốt cục cũng như ý nguyện mà ép được cô rời đi.

Bên trong một mảnh yên tĩnh, Nhiếp Trọng Chi bỗng nhiên ‘Ha ha ha’ cười phá lên, một dòng nóng hổi lặng lẽ chảy xuống dọc theo khóe mắt.

Nhiếp Trọng Chi cầm lấy chai rượu bên chân, đổ vào miệng uống từng ngụm ‘ực ực’. Say là tốt rồi, sau khi say, nơi trái tim này sẽ không còn đau từng hồi nữa.

Say là tốt rồi!

Say, sẽ quên đi tất cả.

Say là tốt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.